Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 63: Mùa Đông Bắt Đầu




Chương 63: Mùa Đông Bắt Đầu

Tuy rằng khi trở về không còn phải mang vác quá nhiều đồ đạc như trước, nhưng ngược lại do thời tiết trở nên khắc nghiệt, tuyết đã rơi xuống khá dày, lại cộng thêm đem theo một đám người ốm yếu lên đường làm cho tốc độ của đám Trần Huyền cũng không nhanh hơn lúc đi là mấy.

Nguyên bản Trần Huyền đã thống nhất cùng đám người là sẽ đi một cách nhanh nhất, ăn uống cũng tối giản nhất có thể. Nhưng thực tế không chịu được việc đám người mua về không thể so sánh sức khoẻ với các tộc nhân của Viêm bộ vốn rất khoẻ mạnh do được ăn uống cùng rèn luyện đầy đủ trong một thời gian dài.

Cực chẳng đã, đám người vẫn cần phải dừng lại để nghỉ ngơi. Tranh thủ thời gian này mọi người chia ra kiểm củi để đốt lửa xua đi cái lạnh. Cũng may là trời mới đổ tuyết được hai ngày, cho nên các cành củi vẫn còn coi như khô ráo có thể đốt được.

Gió lạnh từng cơn xen lẫn hạt tuyết len lỏi qua từng thân cây hiện tại đã khô quắt chỉ còn lại thân với cành. Giữa một màu trắng bạc đang dần phủ kín cả không gian, những thây cây lộn xộn, uốn éo như những bàn tay khô gớm ghiếc trồi lên từ mặt đất, vươn lên bầu trời như đang cố túm lấy một cái gì đó.

Trời đêm heo hút, tiếng gió rít gào như từng tiếng sói tru xoắn vào tâm trí mỗi con người cơ khổ đang dãy dụa sinh tồn ở cái thế giới đầy khắc nghiệt.

Giữa không gian lạnh lẽo tối tăm, hiện lên vài tia sáng lắt léo xuyên qua từng bóng người đang quây quần bên vài đống lửa. Tất cả đều choàng da thú, trên tay bưng một bát súp thịt nóng vừa đưa lên miệng thổi vừa nhấm nháp cái vị ấm áp quý giá trong mùa đông.

Trong đám người thi thoảng vang lên vài câu vài lời, đôi khi còn xen lẫn tiếng cười đùa nho nhỏ.

Trần Huyền ngồi đó quan sát tất cả những con người trước mắt, tuy rằng không có văn hoá, không rõ trật tự. Nhưng không biết từ bao giờ, hắn đã hoà nhập vào cái tập thể những con người này và dường như hắn lại có vẻ vui vì điều đó.

Trái ngược với vẻ bình yên đang diễn ra trước mắt. Phía cách đó một quãng không quá xa, Căn của Muối bộ đang ngồi dựa lưng vào gốc cây giữa tuyết lạnh, trên tay đang cầm một khối thịt khô đã cứng ngắc do cái lạnh. Hắn vừa nghiến răng nhai từng miếng thịt vừa cứng vừa lạnh, tay không quên cố kéo cái tấm da thú cao lên cổ để che đi cái giá buổi đêm. Nhưng cái tấm da vốn cũng chả lớn hơn khổ người hắn là mấy, cho lên cứ kéo lên cổ thì nó lại bị hở phần lưng, kéo xuống lưng thì lại hở cổ.



Nhìn đám người Viêm bộ đang được sưởi ấm, lại còn được ăn đồ ăn nóng hổi. Lại nhìn lại miếng thịt khô cứng ngắc trên tay, Căn tức giận ném miếng thịt xuống đất lẩm bẩm:" Mẹ nó! Chúng mày cứ hưởng thụ đi, rồi tất cả sẽ là của tao hết."

Nói xong, Căn tức tối ngồi co người lại để tránh đi cái lạnh nhất có thể. Nhưng chợt cái bụng của hắn lại bắt đầu reo hò kháng nghị, cực chẳng đã hắn đành phải hí hoáy lọ mọ trong màn đêm đen kịt tìm lại miếng thịt khô mới bị ném đi. Miếng thịt nằm trong tuyết bây giờ càng lạnh càng cứng, nuốt vào bụng tới đâu cái lạnh tê tái kéo dài đến đó khiến Căn không nhịn được rùng mình.

Cùng chịu cảnh ngộ với Căn còn có hai người nữa của Thụ bộ và Thạch bộ. Cả ba đều cách nhau một quãng, tuy trước đó đều đã phát hiện ra nhau nhưng ba người bọn hắn đều không quan tâm. Bọn hắn chỉ có một mục tiêu đó là tìm thấy nơi ở hiện tại của Viêm bộ, mục đích thì dường như ai cũng hiểu rõ trong lòng.

Đêm càng về khuya càng lạnh lẽo, tuy rất muốn đốt lửa sưởi ấm nhưng cả ba đều không dám. Hiện giờ mà nổi lửa lên thì chả khác gì lạy ông tôi ở bụi này, mà nếu di chuyển ra xa thì lại sợ mất dấu Viêm bộ. Cho nên chả còn cách nào khác, cả ba tên đều phải cắn răng chịu đựng nằm trong tuyết lạnh, đưa ánh mắt thèm muốn nhìn về nơi đang toả ra ánh sáng duy nhất trong khu rừng.

Nhưng có một điều cả ba người kia không biết đó là hành tung của bọn hắn đã sớm bị Trùng phát hiện ra.

Cũng không phải là do Trùng cảnh giác hay gì, mà là do việc để ý có chủ đích từ trước. Trần Huyền đã sớm nghĩ đến việc sẽ bị theo dõi, cho nên đã nói với Trùng cảnh giác từ lúc bắt đầu rời đi.

Không ngoài Trần Huyền sở liệu, ba người kia tuy đi theo sau khá xa nhưng cũng không tránh được ánh mắt của Trùng. Vì thế nên mới có cảnh một bên cố ý thả ra hương thơm còn một bên thì phải ngồi xem nuốt nước miếng.

Quay trở lại nơi tập trung của Viêm bộ, lúc này mọi người đã ăn uống xong và đang chia ra chuẩn bị chỗ ngủ. Do là tuyết đã rơi xuống, những loài săn mồi lớn thì hầu hết đã bắt đầu ngủ đông cho nên hiện tại không còn quá nguy hiểm như trước. Bởi vậy, chỉ để lại vài người coi chừng bốn phía, còn lại hầu hết đều đi ngủ để lấy sức cho hành trình ngày mai.

Trần Huyền cùng Trùng và Diệp cả ba đang ngồi cùng một chỗ có vẻ như đang bàn luận cái gì đó.



"Thủ lĩnh, có nên g·iết ba người kia không?" Trùng lên tiếng hỏi.

"Không cần thiết, để bọn chúng đi theo cũng không sao, sớm muộn gì chúng cũng biết nơi chúng ta đang ở thôi!" Trần Huyền không quan tâm trả lời.

"Nhưng nếu bọn chúng biết nơi ở của chúng ta thì sẽ có nguy hiểm không? Viêm bộ bây giờ đánh không lại cả ba bộ lạc kia đâu!" Diệp không nhịn được lên tiếng.

Trần Huyền vốn không lưu tâm, nhưng nghe Diệp nói vậy khiến hắn lâm vào suy nghĩ. Không lâu sau đó, Trần Huyền khẽ nhếch miệng mỉm cười.

"Cả ba không đánh lại thế thì đánh hai thôi vậy!"

"Đánh hai? Nhưng nếu có thể không cần đánh thì không phải tốt hơn sao? Đồ ăn chúng ta đủ để an toàn qua mùa đông, không cần mạo hiểm như vậy!" Diệp đáp lời, Trùng ngồi đó không nói nhưng đầu hắn cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý.

Tuy bản thân Trần Huyền cũng biết điều đó, nhưng khi ánh mắt nhìn qua cái gùi đang chứa cả khoai lẫn giống thóc gạo kì lạ kia thì suy nghĩ của hắn đã khác.

Nếu như trước đó, quả thật Trần Huyền muốn phát triển một cách chắc chắn và ổn định. Nhưng hiện thực lại phát sinh ngoài ý muốn làm kế hoạch trước đó của hắn không thể không sửa đổi.

Trần Huyền muốn biến hai loại đồ ăn kia trở thành nguồn lương thực chính của Viêm bộ sau này. Cho nên Viêm bộ tới đây cũng sẽ dần chuyển từ việc săn bắn hái lượm sang nuôi trồng có kế hoạch, vừa an toàn vừa ổn định hơn.



Mà để làm được như thế thì hắn cần người, rất nhiều người. Tuy rằng lần này đổi người được không ít, nhưng so ra với số lượng cần thiết thì còn thiếu rất lớn. Cho nên việc thôn tính các bộ lạc khác là cần thiết.

Mà so ra với việc lặn lội đường xá xa xôi lạnh lẽo thì việc ngồi chờ con mồi tự đem thân đến có lợi hơn rất nhiều. Bởi thế mà Trần Huyền mới cố tình để đám người kia bám theo.

Trần Huyền biết chắc năm nay các bộ lạc khác sẽ hầu như đều sẽ vì đồ ăn mà chém g·iết lẫn nhau. Mà Viêm bộ giàu có lại "yếu ớt" sẽ là con mồi ngon được nhắm đến, Trần Huyền chỉ cần cho những người kia thấy những điều bọn hắn muốn thấy, thế là đủ.

Tuy nhiên điều Diệp nói ban nãy cũng nhắc nhở Trần Huyền, quả thật là Viêm bộ bây giờ tuy rằng có cung tên và tường thành. Nhưng nếu một lúc phải chống lại vài trăm người thì quả thật có chút cố hết sức, Trần Huyền hắn cũng không muốn mạo hiểm quá như vậy.

"Trùng, ngươi biết vị trí hiện tại của tên theo dõi Muối bộ không?" Trần Huyền hỏi.

"Có thế đoán được đại khái." Trùng trầm thấp trả lời.

"Được, ngươi đi vòng qua một chút, đừng để hắn phát hiện, khi nào nắm chắc thì dùng cung tên b·ắn c·hết hắn rồi giấu xác đi, sau đó thì quay lại đây."

Trùng nghe vậy cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ đứng lên đi về phía đối diện ngọn lửa, sau khi thân hình đã chìm vào màn đêm hắn mới quay người đi vòng ngược trở lại. Với kinh nghiệm săn bắn bao năm của mình thì việc tìm đường trong đêm đối với Trùng cũng không phải việc quá khó khăn gì.

Căn lúc này cũng đã nhìn thấy Trùng rời đi, nhưng cái lạnh cùng sự mệt mỏi cũng không để hắn suy nghĩ nhiều mà chỉ nghĩ đơn giản là Trùng đi đái ** gì đó.

Một lát sau, khi Căn dần dần chìm vào cơn buồn ngủ, thì bỗng một tiếng sột soạt nhỏ vang lên cách hắn không xa. Tiếng động đột ngột vang lên như tiếng thứ gì đó đang dẫm lên tuyết làm Căn giật mình. Hắn đứng phắt dậy, hai tay lăm lăm thanh đao xương giơ ra phía trước như đang cảnh giác.

Nhưng nhìn quanh một lát mà không thấy động tĩnh gì khác, xung quanh chỉ có tiếng gió vẫn đang rít gào làm Căn dần bĩnh tĩnh lại và nghĩ do bản thân mệt mỏi mà nghĩ quá nhiều.Hắn lại từ từ ngồi xuống gốc cây, hai tay ôm thanh đao trước ngực mà tiếp tục quan sát về hướng Viêm bộ phía xa.

==> Cảm tạ Lô Cốt đã ném gạch cho tác xây nhà :v :v