Chương 62: Âm Hiểm Rắn Độc
Chương 62: Âm Hiểm Rắn Độc
Sau khi tất cả đã được cho ăn uống đầy đủ, Trần Huyền liền để Trùng mang theo một chút muối đi tới Thụ bộ lạc. Hắn dám chắc thủ lĩnh Thụ bộ sẽ sẵn sàng đem số hạt gạo còn lại kia đem ra đổi. Bởi hiện tại so ra thì muối quan trọng hơn đồ ăn vặt rất nhiều.
Sự việc phát sinh lần này làm cho các bộ lạc hầu như đều đổi lấy thịt khô và nồi gốm, cho nên trừ Muối bộ và Viêm bộ có thể tự cung cấp muối cho bản thân thì ba bộ lạc còn lại mùa đông năm nay đều không có muối.
Cho nên việc đem muối ra trao đổi thì có ngu lắm thủ lĩnh của Thụ bộ mới từ chối. Mà theo như quan sát thì tên Thụ kia không những không ngu ngốc mà ngược lại còn có chút khôn vặt. Đối phó với loại người này dễ dàng hơn nhiều so với người thông minh hẳn hoặc ngu ngốc hẳn.
Chỉ cần đổi được số gạo kia trở về, Trần Huyền liền sẽ quay trở lại Viêm bộ vào ngay sáng ngày mai. Bởi có ở lại thêm cũng không có tác dụng gì nữa, các bộ lạc khác có thứ gì thì đã đều được trao đổi xong.
Quan trọng nhất là việc tuyết rơi lớn hơn dự liệu của hắn, mới chỉ một ngày mà tuyết đã rơi khá dày, mặt đất đã dường như phủ kín một màu trắng. Cứ phơi mình ngoài trời thế này không phải là cách, đặc biệt là những người mới được mua về kia đều khá yếu ớt. Có lẽ để bọn họ khôi phục lại thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Trần Huyền không muốn vừa mới đem một đống đồ để đổi bọn họ về mà đã phải đem đi chôn.
Việc bọn hắn làm lần này chắc chắn đã bị các bộ lạc khác chú ý, đặc biệt là Muối bộ. Bộ dáng lão Vu già kia luôn làm Trần Huyền cảm thấy lão ta có ý đồ với bộ lạc mình, thế nên tốt nhất là nên sớm rời đi. Ở đây càng lâu, suy nghĩ này càng lớn hơn trong đầu hắn.
Một lát sau Trùng quay trở lại, trên tay có thêm vài túi da không lớn, chắc hẳn đây là số hạt gạo mà Trùng mang về. Đúng như Trần Huyền sở liệu, thủ lĩnh Thụ bộ lạc rất hứng khởi khi đổi được số muối khá nhiều.
Trùng tuy rằng có chút không hiểu thứ trên tay là gì mà có thể đổi ngang giá với một túi muối như vậy. Nhưng vì Trần Huyền quyết định, cộng thêm tính tình hắn cũng trầm mặc ít nói nên Trùng cũng chả hỏi nhiều, hắn chỉ biết thủ lĩnh luôn làm những điều tốt cho bộ lạc là đủ.
Thấy những thứ cần thiết đều đã ổn thoả, Trần Huyền quyết định hôm nay nghỉ ngơi sớm để mai lấy sức trở về. Hai ngày phơi tuyết cũng không nhẹ nhàng gì, nên nếu không giữ sức cho tốt thì quãng đường trở lại sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Trong khi Viêm bộ đã dần chìm vào giấc ngủ thì tại bản doanh của Muối bộ lại đang có một buổi tập trung của các thành viên quan trọng. Bọn hắn ngồi quanh bếp lửa, tất cả đều hướng ánh mắt về lão Vu già như thể đang chờ đợi.
Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt nhăn nheo của lão trở nên càng âm trầm. Đảo mắt qua đám người thấy đã tới đầy đủ, hắn liền lên tiếng.
"Gọi các ngươi tới đây là để thảo luận về việc làm sao để qua mùa đông. Mùa đông đến sớm, trao đổi không được nhiều, Muối bộ lạc sẽ không đủ đồ ăn."
"Chúng ta không đổi thịt tươi sao?" Một tên trong đám lên tiếng hỏi.
"Thịt tươi Viêm bộ đã đổi hết rồi, chúng ta có nồi gốm cũng có thể kéo dài đồ ăn khá lâu, chắc là không sao!" Căn ngồi đó liền lên tiếng trả lời.
"Viêm bộ năm nay rất kì lạ, ta không nói rõ được nhưng cảm giác có chút không bình thường." Thủ lĩnh Muối bộ tên Khô có chút chần chờ.
Lão Vu ngồi nghe nãy giờ, nghe thấy Khô thắc mắc liền trả lời:
"Không phải cảm giác, mà đích thực kì lạ. Chưa nói đến việc bọn chúng có nhiều thịt khô, việc có muối cùng nồi gốm đã khiến ta rất bất ngờ."
"Vậy sao chúng ta không đánh bọn chúng? Tất cả sẽ thuộc về chúng ta, muối cùng nồi gốm, thậm chí thịt tươi." Căn gãi đầu hỏi lão Vu, hắn có chút không hiểu. Việc Muối bộ đánh bộ lạc khác không phải điều gì lạ, nhưng lần này lại nhân nhượng Viêm bộ làm hắn không hiểu.
Trừ Khô cùng lão Vu thì tất cả những người ngồi đây đều có suy nghĩ tương tự như Căn.
"Hiện tại không được, đánh Viêm bộ bây giờ các bộ lạc khác sẽ hợp lại chống đối. Có đánh cũng cần đợi mùa đông, khi nào chúng ta thiếu đồ ăn thì đánh bọn chúng cũng không muộn." Lão Vu lên tiếng giải thích.
"Yên tâm, Viêm bộ cùng các bộ lạc khác chỉ là Muối bộ nuôi thịt tươi thôi. Chỉ cần chúng ta muốn! Haha..." Khô cười gằn, ba vết sẹo trên mặt hắn dưới ánh lửa trở lên đỏ rực trông càng đáng sợ.
Đám người ngồi đó nghe thủ lĩnh nói vậy thì tất cả đều cười lớn. Tiếng cười hết sức man dại, điên cuồng. Có thể thấy rõ Muối bộ vốn cũng không coi các bộ lạc khác ra gì, có thì cũng chỉ coi là một dạng súc vật không hơn không kém.
Chỉ có lão Vu già không nói không cười ngồi đó, khuôn mặt cúi gằm xuống, ánh mắt hằn lên vẻ tàn độc. Lão đã quyết tâm muốn g·iết sạch Viêm bộ. Không vì việc khác, chỉ riêng việc Viêm bộ có muối đã đủ lí do để lão muốn diệt Viêm bộ cả trăm lần.
Đối với lão, việc độc quyền muối là căn bản để Muối bộ có thể phát triển mạnh mẽ hơn so với các bộ lạc khác. Tuy rằngở khu vực này Muối bộ có thể xưng vương xưng bá, nhưng nếu mở rộng phạm vi ra ngoài thì Muối bộ cũng chỉ là con kiến hơi lớn một chút mà thôi .
Tuy các bộ lạc khác không biết nhưng lão Vu rõ ràng ở gần đây nhất là Hoả bộ lạc có thể dùng một ngón tay cũng dễ dàng diệt sạch tất cả bọn hắn. Muối bộ mạnh mẽ như vậy cũng là nhờ việc cống nộp muối cho Hoả bộ.
Nay Viêm bộ đã phá thế độc quyền của Muối bộ, chưa kể chất lương muối của Viêm bộ còn tốt hơn bọn hắn. Nếu để cho Hoả bộ biết được thì ngày tháng tốt lành của bọn hắn coi như kết thúc. Vậy nên, Viêm bộ phải bị tiêu diệt là điều không thể nghi ngờ. Hắn cần lấy được nguồn muối tốt của Viêm bộ, như thế chưa chắc Muối bộ bọn hắn không thể tiến thêm một bước.
Lúc này Viêm bộ vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ mà không biết bản thân đã bị nhắm vào và coi như con mồi sắp bị tiêu diệt.
-----
Rạng sáng hôm sau, tuyết vẫn rơi không ngừng nghỉ. Trên thân mỗi người đều phủ lên một lớp tuyết, cũng may da thú đủ nhiều nên dù không khí có khắc nghiệt thì đám người cũng vẫn có thể gắng gượng được.
Sau khi đám người đều được gọi dậy, các tộc nhân liền chia nhau ra chuẩn bị bữa sáng. Tất cả đều được chuẩn bị một cách đơn giản, bữa sáng diễn ra khá nhanh. Sau khi tất cả ăn xong, Trần Huyền liền lệnh cho tất cả sắp xếp lại đồ đạc để lên đường quay về ngay lập tức.
Lần quay về này không phải mang vác nhiều đồ như lúc đi nên mỗi người chỉ cần đeo một chiếc gùi khá nhẹ. Đám người mới được mua về thì vẫn bị trói hai chân, chỉ để một đoạn dây đủ để đi lại, nhưng nếu chạy thì sẽ ngã ngay lập tức. Tuy rằng biết đám nguòi này sẽ không phản kháng, nhưng dù sao cũng nên cẩn thận một chút cũng không thừa.
Sau khi đám người Trần Huyền rời đi một lúc, từ trong Muối bộ một bóng người khá quen thuộc xuất hiện lần theo dấu vết còn trên mặt tuyết bám theo phía sau.
Những tưởng chỉ có thế, nhưng không lâu sau đó, từ phía Thạch bộ cùng Thụ bộ đều có một người đi ra ngoài. Xem hướng đi thì có thể đoán ra được mục đích của mấy người này đều nhất trí.
Tuy rằng trước đó Trần Huyền đã hạn chế gây chú ý, nhưng vẫn không thoát được việc trở thành mục tiêu bị nhắm đến.
Đám người kia cũng không phải ngu ngốc, tất cả đều không muốn động tay sớm vì đều sợ trở thành mục tiêu chung của các bộ lạc khác. Nhưng lại đều sai người đi tìm kiếm nơi ở của Viêm bộ, mục đích không cần nói cũng biết.
Việc tránh nặng tìm nhẹ, không lập tức giao phong mà âm thầm phái người theo dõi, tìm cơ hội cắn trộm. Loại tâm tư này không thể nói không đáng sợ, cho dù không có được đại trí tuệ nhưng những tên này cũng không phải loại hiền lành lương thiện gì.
Đúng là núp ở trong bui rậm âm thầm chờ đợi rắn độc, so ra còn đáng sợ hơn nhiều một con hổ xuất hiện một cách quang minh chính đại.