Chương 61: Giao Dịch Kết Thúc - Trở Về
Suy nghĩ một lúc, Trần Huyền vẫn muốn chắc chắn thêm chút nữa, bởi thực sự việc này đối với hắn quá quan trọng.
"Thụ bộ lạc còn loại hạt này không? Ta sẽ đổi một túi muối lấy một túi hạt."
Đám người Thụ bộ lạc đều giật mình, bọn hắn không thể ngờ Viêm bộ lại muốn đổi lấy loại hạt này, lại còn đưa ra giá cao như thế.
Giá cả như vậy hoàn toàn nằm ngoài khả năng suy nghĩ của bọn hắn. Bởi với một túi muối trước đó đã có thể đổi lấy một người trưởng thành hoặc ba đứa trẻ. Nói cách khác thì chỉ với một túi hạt Thụ bộ bọn hắn có thể đổi lấy một người. Quan trọng là số hạt này ở Thụ bộ tuy không nhiều nhưng xung quanh Thụ bộ có không ít. Chỉ là việc thu hoạch loại hạt này có chút khó khăn, cho nên Thụ bộ mới không kiếm được quá nhiều.
Thực tế đối với bọn hắn, hoặc nói là đối với con người hiện tại, thứ hạt kia nói trắng ra là chả ngon tí nào. Ngoại trừ có một chút xíu mùi thơm ra thì loại hạt kia lại vừa cứng vừa nhạt thếch, chỉ là muốn thu hoạch được loại hạt này khá là nguy hiểm cho nên nó tự dưng trở nên hiếm lạ. Thêm việc nhìn vẻ loài khá đẹp mắt cho nên trở thành vật để Vu tế lễ, vì thế nó mới trở nên quý giá như vậy. Trước đó bọn hắn cũng đã đem loại hạt này muốn trao đổi với Muối bộ, nhưng từ thái độ không thích của Muối bộ nên bọn hắn những tưởng loại hạt này chỉ có bọn hắn mới trân quý. Cho nên sau đó cũng đoạn tuyệt tâm tư coi loại hạt này thành một loại hàng hoá.
Nhưng ai lại ngờ tới vị thủ lĩnh của Viêm bộ lại ưa thích đến như vậy. Tuy rằng nếu khai thác thêm số hạt này thì bọn hắn chắc hẳn sẽ c·hết một số người. Nhưng so với kết quả đạt được thì sự hi sinh này hoàn toàn đáng giá.
Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, tên chủ trì của Thụ bộ liền nhìn Trần Huyền mà nói.
"Thủ lĩnh! Loại hạt này đúng là Thụ bộ lạc vẫn còn một chút, nhưng cần phải được thủ lĩnh Thụ đồng ý. Nhưng nếu Huyền thủ lĩnh cần nhiều hơn thì phải đợi hết mùa đông, sau đó lại đợi thêm ba lần trăng tròn nữa."
"Hiện tại không thể tìm kiếm thêm sao? Trần Huyền hỏi thêm.
"Không còn! Loại hạt này sẽ rơi hết trước khi tuyết rơi."
Trần Huyền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải đợi tới năm sau vậy.
"Loại hạt này nhìn như vậy sao? Hay có gì khác?" Trần Huyền tiếp tục hỏi, bởi nếu đây là hạt lúa thì bên ngoài còn phải có một tầng xác nữa.
Tên kia thấy Trần Huyền hỏi thì cũng đáp luôn:" Hạt này lúc hái có màu vàng, phải bóc màu vàng đi thì mới nhìn thế này."
Nghe đến đây Trần Huyền đã có thể xác định đây là hạt lúa, tuy có chút to ngoài sức tưởng tượng nhưng nghĩ tới nơi này vốn cũng ít có thứ gì bình thường nên hắn cũng không nghĩ nhiều. Thậm chí hắn còn đang nghĩ nếu hạt lúa này có thể to thêm chút nữa thì lại càng tốt.
Sau khi nói thêm một số điều cùng căn dặn tên kia thuật lại việc trao đổi hạt ban nãy cho Thụ thủ lĩnh nghe, Trần Huyền liễn dẫn người rời đi, số đồ trao đổi do khá nhiều nên chút nữa hắn sẽ sai người tới lấy sau. Vốn muốn đi qua nơi của Muối bộ xem thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy Muối bộ chỉ dùng muối trao đổi thì hắn chả còn hứng thú gì nữa mà liền quay trở lại Viêm bộ.
Khi Trần Huyền quay trở lại nơi ở của bộ lạc mình thì ở đây mọi người đã tản đi gần hết, chỉ còn lại lác đác vài người vẫn còn đang đứng đó ngó nghiêng.
Số người của Viêm bộ cũng không thấy đầy đủ như ban đầu, thấy vậy ánh mắt Trần Huyền đảo qua một lượt. Sau khi tìm thấy Diệp đang lúi húi sắp xếp đồ thì Trần Huyền tiến lại lên tiếng hỏi.
"Diệp! Trao đổi thế nào?"
"Thủ lĩnh về rồi, theo lệnh ngài ta đã dùng hết số đồ lần này chúng ta mang theo, chỉ để lại số thịt khô cùng muối đủ cho chúng ta trở về." Diệp vui vẻ trả lời, từ thái độ có thể thấy Diệp lần này có vẻ thắng lợi không ít.
"Thế sao, đổi được những gì?" Trần Huyền cũng cười theo.
" Bạch bộ lạc chỉ đổi một chút da thú, bọn hắn vẫn còn thiếu chúng ta đồ ăn nên cũng không có nhiều thứ. Thạch bộ lạc cùng Thụ bộ lạc thì đều dùng da thú và người để trao đổi."
"Thêm các bộ lạc xa xôi nữa thì đổi được hơn một trăm tấm da thú cùng bảy mươi người. Trong đó có ba mươi người trưởng thành và bốn mươi trẻ con, lũ trẻ con đa phần đều trên mười tuổi, chỉ có chưa tới mười đứa là trẻ nhỏ." Diệp nói như thể đang muốn tranh công cùng Trần Huyền.
Nghe Diệp liệt kê ra, Trần Huyền đích thực có chút ngạc nhiên, bởi theo suy nghĩ của hắn thì có thể đổi lấy một nửa đã là không tệ. Ai ngờ Diệp lại đem đến cho hắn niềm vui bất ngờ như vậy.
Sau một hồi nói chuyện Trần Huyền mới hiểu ra tại sao lại có thành quả lớn như vậy. Đơn giản là vì Vu của Muối bộ đứng ra đảm bảo cho Viêm bộ, cộng thêm thái độ kiên quyết của Diệp, nên dù cho Thạch bộ cùng Thụ bộ đều rất khó chịu nhưng cũng phải ngậm bồ hòn, các bộ lạc khác cũng không dám có ý kiến gì. Thành ra mức trao đổi ban đầu dường như không thay đổi, có thì chỉ thêm cho bọn họ mỗi phần một chiếc bát.
Đúng vậy, chỉ một đống đất, sau khi qua vài công đoạn đã có thể dùng một chiếc nồi cộng thêm một cái bát đã có thể đổi được hai mạng người. Đúng là vừa đáng thương lại vừa đáng cười, mạng người ở thế giới này quả thật rẻ rúng.
Tuy không biết tại sao Muối bộ lại đứng ra bảo vệ cho Viêm bộ, nhưng dù sao điều này cũng mang lại ích lợi thực tế. Chuyện đằng sau Trần Huyền cũng lười nghĩ, ở chỗ này có thể hắn còn phải kiêng dè một hai, chứ khi đã về tới Viêm bộ thì có hai cái Muối bộ xông đến hắn cũng chả sợ.
Nghĩ vậy, Trần Huyền liền xoa đầu Diệp cười cười:"Diệp làm tốt lắm! Ta rất vui mừng!"
Tuy bản thân nhiều tuổi hơn Trần Huyền, nhưng việc được Thủ lĩnh khen vẫn làm Diệp hết sức thoả mãn. Bởi Trần Huyền trong lòng tộc nhân Viêm bộ đã là một tồn tại chí cao vô thượng, nên có được sự công nhận của Trần Huyền đã là điều mà mọi tộc nhân Viêm bộ đều mong muốn và coi đó là một vinh dự tối cao.
Không chỉ có Diệp, ngay cả bản thân Trần Huyền cũng đều vui vẻ, bởi sự việc lần này chứng minh quyết định của hắn là không sai. Việc để người làm việc bản thân có năng khiếu mang lại thành quả thực sự tốt đẹp.
Một lát sau, những người Viêm bộ lúc trước đi ra để lấy đồ được trao đổi cũng đã trở về.
Ngoài những bó lớn da thú ra thì mọi người còn dẫn theo một đám người có lớn có nhỏ lẫn lộn, trên thân đám người đều bị buộc dây trói lại thành một hàng.
Trên khuôn mặt đám người đều dường như c·hết lặng. Phần vì đói, vì lạnh, còn có phần lớn hơn là do đã đoán được kết cục của mình về sau. Cho nên Trần Huyền có thể nhìn ra trong ánh mắt của những người này đã không còn chút hi vọng nào xót lại.
Tuy có lòng muốn động viên đám người này, nhưng Trần Huyền vẫn nhịn lại. Hắn không muốn để các bộ lạc khác nghĩ Viêm bộ đổi người về là để lớn mạnh bộ lạc. Để cho đám người kia nghĩ Viêm bộ đổi lấy 'Thịt tươi' cũng tốt, bởi như vậy Viêm bộ sẽ tránh được rất nhiều sự chú ý.
Tuy không nói, nhưng Trần Huyền vẫn ra lệnh cho tộc nhân lấy da thú ra phủ lên thân từng người để giữ ấm cho họ. Đồng thời để mọi người bắt đầu nấu ăn, chứ nếu để đám người này chịu đói thêm chút nữa thì chả biết bọn họ có lập tức c·hết ngay hay không.
Do thêm lên khá nhiều người, cho nên phải phân thành hai lần nấu mới đủ đồ ăn. Lần nấu đầu tiên Trần Huyền nhường cho đám người kia ăn trước, những người trưởng thành có thể tự mình ăn được, nhưng những đứa trẻ thì cần có người đút cho ăn. Tộc nhân Viêm bộ cũng không phản cảm, bởi trước đó bọn hắn đã được Trần Huyền nói rõ ràng đám người này về sau cũng sẽ là một thành viên trong bọn hắn. Đối với người của mình, Viêm bộ quả thật sẽ rất bao dung.
Đám người kia không nghĩ tới bản thân ngay sau khi được đưa về đây, chờ đợi bọn hắn không phải là bị g·iết lấy thịt mà ngược lại, bọn hắn còn được cho ăn những món ngon mà từ khi sinh ra bọn hắn còn chưa từng nghĩ sẽ được thử.
Lúc này dây leo buộc trên người bọn hắn đã được cởi bỏ, thay vào đó là bị trói lại hai chân bởi một loại dây mềm dẻo hơn nhiều. Tuy vẫn có chút khó khăn, nhưng so với loại dây leo khô cứng cuộn lấy da thịt thì đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Dù rằng bị hạn chế đi lại, nhưng bọn hắn ai cũng có thể cảm nhận được thái độ ôn hoà của mọi người Viêm bộ dành cho mình. Bọn hắn cũng hiểu chính người thủ lĩnh có vẻ trẻ con kia là người đem đến cho họ những điều này. Cho nên tất cả mọi người, từ lớn đến nhỏ đều nhìn Trần Huyền với một ánh mắt xen lẫn kính trọng và cảm kích.