Chương 60: Thóc Hay Đậu?
Vội vàng rời khỏi Bạch bộ, Trần Huyền thở phào, may mà không để cho Trư cùng đám người kia đoán được điều gì. Nếu chỉ vì lỡ mồm mà để lộ thứ quan trọng như vậy chắc hắn đập đầu vào gối mà c·hết tâm tư cũng có.
Tìm được thứ hay ho đến như vậy khiến tâm trạng của Trần Huyền trở nên tốt hơn nhiều, đi đường cũng trở nên rất nhẹ nhàng.
Nghĩ về tương lai đầy tươi sáng trước mắt làm hắn không nhịn được mà hừ hừ một vài câu hát ở kiếp trước. Hai người đi phía sau tuy có nghe thấy nhưng cũng không lấy gì làm lạ lùng, bởi hầu như tộc nhân Viêm bộ nào bây giờ cũng đã quen với việc lâu lâu Thủ lĩnh lại chập chập như vậy.
Tuy đã tìm thấy khoai, nhưng Trần Huyền vẫn tiếp tục đi tới Thụ bộ lạc, dù sao cũng đang rảnh rỗi lại thêm tiện đường. Đi xem xét chút cũng không mất mát gì.
Nơi ở của Thụ bộ lạc tối hôm trước Trần Huyền cũng đã đến qua, nên khi tới cũng không có gì khác mấy. Có chi chỉ là bây giờ Thụ bộ đã đem khá nhiều đồ đặt ở phía trước.
Không khác mọi năm là mấy, lần này Thụ bộ lạc đem đến chủ yếu là các loại quả khô, cùng một chút vật tạp nham như da và xương thú.
Đám người phụ nữ và trẻ em bị đem đi trao đổi vẫn ngồi đó rách rưới, đói khổ. Trời hạ tuyết, làm cơ thể bọn họ trở nên tím tái, cái lạnh khiến tất cả phải ngồi nép vào nhau. Lũ trẻ được những người lớn hơn bảo vệ ngồi co ro ở giữa đám người.
Nhưng cũng chỉ coi như là tâm lý an ủi, chứ nhìn đám người kia thì bây giờ làm gì có ai toả ra nổi chút hơi ấm nào.
Thương thì đích thật có chút thương cảm. Nhưng trước khi Viêm bộ đổi được bọn hắn trở về thì bọn hắn vẫn là người của Thụ bộ lạc, Trần Huyền có muốn quản cũng không được.
Hướng ánh mắt ra khỏi đám người, Trần Huyền nhìn về phía những thứ đồ được Thụ bộ đưa đến.
Đa phần những thứ hắn đều có thể nhận ra được, bởi các bộ lạc ở cùng một khu vực nên các loại hoa quả Thụ bộ có thì hắn cũng hầu như đều đã được ăn qua, hoặc nhìn qua.
Chỉ là Thụ bộ khác những bộ lạc khác đó là bọn hắn có cách để làm khô hoa quả, giúp giữ được khá lâu. Tuy rằng không biết cách làm tốt nhất khiến cho những loại quả khô này trở nên khá cứng ngắc. Nhưng so với việc phải nhịn đói qua ngày thì có thứ bỏ vào bụng cũng đã là quý giá lắm rồi.
Ngoài những loại hoa quả khô đó ra thì bày bên cạnh còn có vài tấm da thú, thêm một ít xương thú có thể dùng để mài thành v·ũ k·hí. Bên ngoài cùng bày một đống lông chim khá sặc sỡ nằm lung tung trông rất lộn xộn.
Những món đồ này để mà nói thì cũng chỉ có chút lông chim kia là có tác dụng với hắn. Bởi lẽ việc chế tác mũi tên không thể nào thiếu được lông chim cả. Lần giao đấu lần trước với lũ sói đã làm tổn thất khả nhiều, tuy có nhặt lại được một ít nhưng số lượng mũi tên không còn nhiều. Tại bộ lạc hắn cũng đã để tộc nhân đặt khá nhiều bẫy chim, nhưng khổ nỗi không biết tại sao xung quanh khu vực của bọn hắn lại không có chim muông cho mấy.
Bởi thế lần này tới đây, lông chim cũng là món đồ hắn muốn trao đổi. Cũng may Thụ bộ lạc có khá nhiều, đổi hết số lông chim này về có lẽ sẽ có thể chế tác được số mũi tên đủ để dùng một thời gian.
Vốn cũng chỉ định đổi lấy thứ cần thiết này. Nhưng ai bảo sự kiên đột xuất làm cho việc giao dịch xuất hiện biến cố. Bây giờ cũng chỉ có Viêm bộ bọn hắn là có tâm tình đem thịt khô ra đổi, cho nên hắn bây giờ cũng coi như 'giàu có'.
Bởi vậy nên Trần Huyền quyết định đổi hết mấy thứ trước mặt, dù sao quy ra muối hay thịt khô thì cũng chả đáng bao nhiêu.
Ngoại trừ lông vũ để làm mũi tên thì xương thú cũng có thể để dành làm mấy món đồ sử dụng trong bộ lạc. Còn chút quả khô kia thì rảnh rỗi bỏ ra nhai nhai mài răng cũng không tệ, có lẽ còn có thể đem đi nấu cùng thịt khô cũng nên. Ai bảo bây giờ hắn có điều kiện đâu, tuỳ hứng một chút cũng chả sao cả.
Sau khi tỏ ý muốn dùng mười túi thịt khô để trao đổi lấy tất cả đồ đạc trước mặt, mấy người Thụ bộ đều tỏ ra mừng rỡ thấy rõ. Bọn hắn biết rõ người trước mắt là thủ lĩnh Viêm bộ, cộng thêm thấy một đống thịt khô trước mắt nên đều hết sức phấn khởi.
Một người trong đó có lẽ thân phận trong bộ lạc khá cao nên được trao nhiệm vụ phụ trách việc trao đổi. Thấy Trần Huyền rộng rãi như vậy thì liền xun xoe đến gần.
" Cảm tạ vị thủ lĩnh này, đã đổi cho Thụ bộ nhiều thịt khô, có số thịt này tộc nhân nhất định sẽ trôi qua mùa đông tốt hơn."
"Vậy sao!"
Trần Huyền chỉ tủm tỉm, trong lòng hắn nghĩ tên trước mặt đã nghĩ quá đơn giản. Số thịt kia xác thực không ít, nhưng để mà qua mùa đông no đủ thì lại không thực tế chút nào. Nhưng thôi kệ, dù sao bọn hắn trôi qua càng khổ sở thì lại càng có lợi cho Viêm bộ.
Không để ý tới thái độ có chút kì lạ của Trần Huyền, tên kia vẫn có vẻ rất vui mừng. Hắn ta quay trở lại bên trong khu tập trung của Thụ bộ tìm tòi thứ gì đó.
Một lát sau trên tay cầm lấy một thứ gì đó được bọc trong một túi da nhỏ. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Trần Huyền, hắn đưa túi da đó vào tay Trần Huyền rồi nói:
"Thủ lĩnh, đây là thứ đồ ăn rất quý của Thụ bộ lạc, chỉ những người có địa vị cao mới có thể được dùng. Thủ lĩnh đã là bạn tốt của Thụ bộ nên có thể được ăn loại đồ ăn này."
Cầm túi da thú trong tay, ước lượng không quá nặng, dự đoán bên trong cũng không có rất nhiều. Trần Huyền tò mò mở ra để nhìn xem rốt cuộc bên trong là gì mà tên kia có vẻ trân quý tới vậy.
Sau khi mở hết mấy lớp da thú bọc xung quanh, thứ Trần Huyền nhìn thấy dường như là một loại hạt gì đó. Nhìn qua thì nó trông khá tròn to cỡ hạt đậu nành, cả hạt là một màu trắng đục nhìn có vẻ khá cứng rắn.
Có chút thích thú đưa một hạt vào mồm nhai thử. Một thứ mùi vị quen thuộc toả ra trong khoang miệng sau đó xông thẳng l·ên đ·ỉnh đầu.
Đây là thứ mùi vị dường như đã ăn sâu vào linh hồn của mỗi con người Việt, mà cho dù có trọng sinh cả trăm lần đi nữa cũng sẽ không thể nào quên được.
Đúng vậy, thứ hắn cảm nhận được là sự ngọt bùi của gạo. Không sai, dù hình dạng có chút không đúng, nhưng thứ mùi vị kia hắn sẽ không bao giờ nhầm được. Hắn đã ăn thứ đó cả một kiếp người!
Ngay cả trước đó tìm thấy khoai sọ cũng không khiến hắn phải sững sờ như hiện tại.
Nhận ra trạng thái bất thường của hắn, hai tộc nhân Viêm bộ phía sau có chút lo lắng. Bọn hắn nghĩ có khi nào Thụ bộ lạc muốn hại thủ lĩnh để chiếm lấy đồ đạc.
Bởi thế cả hai nhanh chóng ném tất cả đồ xuống đất rồi nhanh chóng cài tên hướng thẳng tới đám người Thụ bộ đề phòng. Một người trong đó nhanh chóng lay người Trần Huyền xem hắn có ổn hay không?
Cảm nhận thấy có người đang gọi mình, Trần Huyền nhanh chóng lấy tại tinh thần.
"Ta không sao! Cất cung đi đi." Miệng nói tay vẫn chăm chăm nhìn vào túi hạt trên tay.
Hắn có chút không rõ đây rốt cục là thóc gạo hay là một loại đỗ đậu. Bởi lẽ nếu là hạt thóc thì không thể lớn thế này được, nhưng nếu là đậu thì lại không có vị này thế này. Tuy nhiên vấn đề này không làm Trần Huyền phải suy nghĩ quá lâu, mặc cho là thóc hay đậu, chỉ cần có thể đem nấu lên là được. Từ kết cấu của loại hạt kia, Trần Huyền suy nghĩ khả năng có thể đem nấu thành cơm là rất có tính khả thi.
Tuy nhiên còn một vấn đề nữa đó là loại hạt này Thụ bộ có được từ đâu? Số lượng như thế nào và làm cách nào mới có thể lấy được?
Từ thái độ ban nãy có thể thấy loại hạt này Thụ bộ cũng sẽ không có quá nhiều, bởi vậy nên cũng chỉ có thể dành cho một số ít người sử dụng.
Nhưng nói gì thì nói, bởi sự xuất hiện của loại hạt này, việc có một kế hoạch với riêng Thụ bộ lạc sẽ không sai. Bởi sự quan trọng của loại hạt kia gần như có thể nói sẽ thay đổi thế cuộc của toàn cõi nguyên thuỷ .