Chương 59: Phát Hiện Bất Ngờ
Lúc này không để ý tới ánh mắt của lão Vu, thủ lĩnh của Muối bộ đang nghĩ tới một vấn đề khác, nghĩ tới chuyện này hắn liền quay qua lão Vu dò hỏi.
"Bây giờ Viêm bộ cũng có muối, chuyện này nếu để cho Hoả bộ lạc biết thì làm sao?"
"Hừ, vậy không để bọn chúng có cơ hội nói cho Hoả bộ lạc biết là được!" Lão Vu hừ lạnh quay đầu rời đi.
Trần Huyền đi về phía gian hàng, sau khi thông báo việc Muối bộ đã chấp nhận trao đổi với Viêm bộ, đồng thời nhường việc đổi người cho Viêm bộ thì liền giao việc còn lại cho Diệp.
Bản thân hắn thì chọn ra 20 chiếc nồi, cùng một số bát gốm đem sắp xếp lại một chỗ rồi lệnh cho Trùng cùng vài người nữa đem số đồ này đến cho Muối bộ, đồng thời đem da thú mang về.
Nhìn xem Diệp đang cò kè mặc cả với đám người kia, Trần Huyền cười cười không quản. Hắn tin tưởng với tính cách của mình Diệp sẽ không để Viêm bộ chịu thiệt thòi.
Thấy không còn việc gì, Trần Huyền liền gọi hai người bên cạnh mình đi theo hắn. Hai người một người ôm theo một bình muối, một người đeo một gùi thịt khô. Trần Huyền quyết định sẽ đi một vòng xem mấy bộ lạc kia có món gì có tác dụng với Viêm bộ hay không. Dù sao cũng rảnh rỗi, đi loanh quanh biết đâu nữ thần may mắn lại mỉm cười với mình thì sao.
Do hầu hết đám người bây giờ đều tập trung tại nơi giao dịch tại Viêm bộ, nên ở những nơi đóng quân khác đều không có bao nhiêu người. Trần Huyền cũng càng vui mừng mà đi loanh quanh,vừa đi vừa quan sát xem có tìm được gì hay không.
Đi ngang qua khu vực của Thạch bộ lạc, Trần Huyền bị thu hút bởi rất nhiều dụng cụ được làm từ đá, từ lao đá, đao đá cho tới những mảnh đá nhỏ được mài mỏng trông cũng khá tinh xảo. Ngoài ra còn khá nhiều kiểu bẫy rập, tuy đơn sơ nhưng đúng là có thể dùng để bẫy thú.
Thu hút sự chú ý nhất chính là mấy chiếc nồi đá trông khá cồng kềnh, nặng nề được đặt ngay trước nhất. Như mọi năm trước đó thì mấy chiếc nồi đá này luôn là món đắt hàng, bởi chí có Thạch bộ lạc mới làm được loại nồi đá 'khá nhẹ". Các bộ lạc khác tuy cũng có thể làm được nhưng rất tốn thời gian và công sức, đôi khi mất cả vài tháng mới có thể mài được một chiếc nồi thì lại chỉ vì một sơ suất nhỏ mà vất đi mấy tháng thời gian.
Bởi vậy cho nên hầu như nồi đá của Thạch bộ lạc mỗi lần trước đó đều không đủ bán. Chỉ là năm nay đen đủi gặp phải nồi gốm của Viêm bộ cho nên đến bây giờ vẫn bị vất xó. Bởi vì so với đồ gốm quả thật nồi đá kém hơn về mọi mặt, chưa kể đến nặng nề, sức chứa kém. Riêng việc nồi đá không thể gác trên lửa để đun nấu đã là điểm trừ chí mạng. Bởi vậy ngay cả đến bản thân Thạch bộ lạc cũng phải công nhận nồi gốm thì nói chi đến các bộ lạc khác.
Quan sát một lượt, tuy rằng ở đây có rất nhiều dụng cụ nhưng đều không có tác dụng quá lớn đối với Viêm bộ. Bởi vậy cho nên Trần Huyền cũng không dừng chân ở đây quá lâu.
Bạch bộ lạc thì đúng thật là Trần Huyền không để tâm tới, bởi ngay cả bây giờ bọn hắn còn đang là con nợ của Viêm bộ thì lấy đâu ra đồ gì hay ho. Trần Huyền hiện tại chỉ còn đặt hi vọng vào Thụ bộ. Bởi bộ lạc này vốn rất giỏi trong việc tìm kiếm trái cây dại, nên có lẽ sẽ có chút thu hoạch gì đó cũng nên.
Trên đường đi tới khu đóng quân của Thụ bộ thì phải đi qua Bạch bộ lạc. Bởi nhân số không nhiều, lại phần lớn đều đi theo Trư nên ngồi lại nơi ở của Bạch bộ chỉ có 2 người phụ nữ. Liếc mắt qua nhìn thì đúng thật bày ra phía trước cũng chả có mấy đồ, ngoài mấy tấm da thú bé bé thì cũng chỉ có ít quả khô cùng một loại củ gì đó màu nâu đen.
Trần Huyền vốn đang lơ đãng bỗng dừng khựng lại khiến cho hai người đi sau bất ngờ không kịp phản ứng mà xô phải người hắn. Mặc kệ bị va phải có đau hay không, Trần Huyền gấp gáp đi nhanh lại quầy hàng của Bạch bộ.
Ngay khi đến nơi hắn liền ngồi sụp xuống, tay cầm luôn lấy một củ màu nâu ấy quan sát kĩ lưỡng.
Thứ củ trên tay hắn không quá lớn, chỉ tầm một nắm tay, trên củ có nhiều râu rễ bám khắp xung quanh củ, trên củ có từng khoanh từng khoanh tròn kèm theo những lớp như vảy.
"Khoai..Khoai sọ.... Cmn, thật sự là khoai sọ!"
Trần Huyền ức chế không được kích động trong lòng. Vốn chỉ ôm tâm lý may mắn, hắn quả thực không dám ngờ tới mình lại có thể tìm được loại khoai sọ này.
Vốn còn đang đau đầu về việc tìm món ăn chính cho Viêm bộ thì đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Trong khoai sọ chứa lượng tinh bột còn cao hơn cả khoai lang, ngoài ra còn rất nhiều khoáng chất cần thiết cho cơ thể. Vậy nên hoàn toàn có thể dùng nó để làm món chính, chưa kể ăn khoai sọ lâu dài còn thực sự rất tốt cho cơ thể. Bởi vậy cũng không trách Trần Huyền lại phản ứng có chút quá khích như vậy.
Nhìn lại một lần thì số lượng cũng không phải ít, chỉ là to nhỏ không đều. Trần Huyền cũng hơi có nghi hoặc, Bạch bộ lạc có được loại khoai này mà tại sao lại đói đến nỗi phải đi mượn đồ của Viêm bộ.
Nếu như bản thân hắn mà sớm có loại củ này, thì vấn đề đồ ăn của Viêm bộ cũng sẽ không chiếm thời gian của hắn nhiều như vậy. Đơn giản bởi vì tuy ăn thịt có thể no bụng, nhưng so sánh kiểu gì cũng không thể so với đồ ăn có lượng tinh bột cao được.
Bởi lẽ các giống khoai đều rất dễ trồng và cho năng suất rất cao, cộng thêm môi trường hiện tại sẽ cực kì rút ngắn thời gian sinh trưởng, nên nếu có nguồn giống tốt thì vấn đề đồ ăn sau này sẽ trở nên một việc rất dễ dàng.
Trong khi hắn còn đang chìm trong suy nghĩ thì một tiếng nói văng vẳng gọi hắn.
" Huyền thủ lĩnh ở đây sao? Bạch bộ có thứ gì thủ lĩnh muốn trao đổi không?"
Trư lúc này đã dẫn đám người Bạch bộ trở lại, nhìn thấy Trần Huyền đang ngồi trước quầy hàng của mình thì liền lên tiếng hỏi.
"Trư thủ lĩnh, loại củ này Bạch bộ có nhiều không?" Nói xong tay liền giơ củ khoai ra trước mặt Trư.
"Đây? Nhiều lắm, ở Bạch bộ chúng nó mọc đầy, nhưng không dùng để ăn được đâu!" Trư thật thà trả lời.
"Không ăn được! Tại sao?" Trần Huyền có hơi nghi ngờ.
"Ăn vào sẽ c·hết đấy, ai ăn sẽ tự mình cào đứt cổ họng lẫn cào rách cả bụng. Nhưng dùng nó để dụ bọn thú nhỏ thì rất tốt." Vừa nói Trư vừa cùng tay miêu tả lại cảnh n·gười c·hết khi ăn phải loại củ này.
Trần Huyền nghe Trư trả lời thì liền hơi có chút hiểu ra:
" Các ngươi ăn thế nào mà lại bị c·hết?"
"Thì đào dưới đất lên rồi cứ thế ăn thôi, c·hết vài người nên chúng ta không dám ăn nữa!"
Con mẹ nó, bảo sao! Khoai sọ có họ nhà ráy, vốn mang theo chút độc. Đem đi ăn sống thì hiểu tại sao lại bị ngứa tới độ phải cào cấu rách da rách thịt.
Tuy rằng trước đó không ai nghĩ tới việc đem nấu lên, nhưng chả lẽ lại không có ai đem ném vào lửa nướng lên ư? Quả thật là thiếu thốn tri thức thật đáng sợ.
" Các ngươi ăn sống mà không đem nướng lên à?" Trần Huyền không nhịn được dò hỏi.
"Nướng? Không phải chỉ thịt mới cần nướng sao? Củ và quả thì đều hái được ăn luôn. Ý Huyền thủ lĩnh là loại củ này phải nướng lên?" Trư có chút ngu ngơ gãi đầu.
"Không! Ta chỉ hỏi vậy thôi. Bạch bộ lạc có bao nhiêu loại củ này chúng ta lấy hết, đổi bằng muối hoặc thịt khô, thậm chí đổi lấy nồi gốm."
"Thật sao? Có thể đổi lấy muối cùng nồi gốm? Nhưng Viêm bộ lấy làm gì? Nó đâu có ăn được!"
Nghe được Trần Huyền nói làm Trư mừng như bắt được vàng, nhưng đồng thời hắn cũng có chút không hiểu tại sao vị thủ lĩnh tài giỏi kia lại cần thứ củ c·hết người này.
" Ta cần để bẫy thú thôi, ngươi không phải hỏi nhiều. Nếu muốn đổi thì đem những củ này đến Viêm bộ đổi với Diệp, nói là ta đồng ý."
Nói xong không để Trư hỏi thêm gì, Trần Huyền liền nhanh chóng đứng lên rời đi. Hắn không ngu tới mức đem dạy dỗ Bạch bộ cách ăn của loại củ ngon lành này, nói thế chẳng khác nào tự bê đá đập chân mình.
Nhìn bóng Trần Huyền đi xa, Trư cùng đám người Bạch bộ vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc bất ngờ mà không để ý tới vị thủ lĩnh kia đang bước đi một cách rất vội vàng như đang trốn chạy.