Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 58: Ai Cũng Có Mục Đích




Chương 58: Ai Cũng Có Mục Đích

Việc các bộ lạc khác không lường trước được việc mùa đông đến sớm thực sự ngoài dự đoán của Trần Huyền. Trước đó hắn vẫn đinh ninh rằng chỉ có Bạch bộ lạc là không có Vu nên không biết trước, còn các bộ lạc khác thì đều giống hắn, đều biết trước được việc này.

Bởi thế, Trần Huyền cũng chỉ lên kế hoạch nhằm vào Bạch bộ. Nhưng không thể không nói, điều này quả thật giúp Trần Huyền được một việc lớn.

Về cơ bản thì do không có tinh thần chuẩn bị trước, nên mùa đông càng kéo dài thì nhu cầu thức ăn sẽ càng đè nặng lên đám người, như thế thì sự quan trọng của nồi gốm sẽ càng lớn hơn. Viêm bộ cũng sẽ thu hoạch được nhiều hơn từ sự việc này.

Cũng mất một lúc sau, đám người kia mới im lặng chấp nhận việc mùa đông năm nay tới sớm hơn mọi năm.

Những người cơ linh cũng đã nghĩ tới việc này sẽ mang đến hậu quả như thế nào. Đặc biệt là các thủ lĩnh, bọn họ hiểu vấn đề khá nhanh. Hiện tại nghĩ tới việc kiếm thêm đồ ăn đã là điều khó có thể làm được, bởi từ bây giờ cho tới mùa xuân, tuyết sẽ rơi liên tục không ngừng, có chi chỉ là to hay nhỏ. Vậy nên bây giờ xảy ra một chuyện khá là hài hước, đó là tất cả các bộ lạc vốn đem thịt khô đến để giao dịch thì hiện tại đều không đem ra nữa.

Chính vì thế nên hiện tại coi như việc giao dịch này nếu không có phương án khác thì coi như đã khó có thể tiếp tục thực hiện. Có chi chỉ là mấy bộ lạc khác mang người đến mà đổi cho Muối bộ.

Nhưng bản thân mọi người đều hiểu rằng bây giờ việc trữ thịt khô quan trọng hơn việc ăn muối, nên Muối bộ lạc lần này cũng định trước là sẽ không thu hoạch được nhiều như mọi năm. Muối bộ cũng không dại gì đem thịt khô của mình đổi ra ngoài.

Nắm chắc được điểm này, Trần Huyền ra hiệu mọi người giữ bình tĩnh sau đó lên tiếng:

"Mùa đông đến sớm hơn nhiều, nên sẽ kéo dài, đồ ăn dự trữ cũng cần nhiều hơn. Viêm bộ sẽ đem thịt khô cùng nồi gốm ra trao đổi, có nồi gốm mọi người sẽ trải qua mùa đông dễ dàng hơn. Ai thiếu thịt khô cũng có thể dùng thứ khác để trao đổi,."

Nghe Trần Huyền nói, mấy thủ lĩnh đều lâm vào trầm tư. Mọi người đều hiểu lời Trần Huyền muốn nói gì, cộng thêm đều đã biết tác dụng lớn của nồi gốm. Nên hiện tại, tất cả đều nhìn vào chỗ nồi gốm kia với ánh mắt nóng bỏng.

Căn lúc này không dám tự đưa ra quyết định, do chuyện này xảy ra quá đột nhiên, hắn cũng không biết làm thế nào cho phải. Tuy rằng bản thân hiểu chiếc nồi gốm trước mắt kia sẽ đóng vai trò quan trọng để bộ lạc trải qua mùa đông dễ dàng hơn. Thế nhưng giá cả Viêm bộ đưa ra quá đắt, hắn cần thông báo cho Thủ lĩnh và Vu để hai người ra quyết định.



Nghĩ vậy, Căn nhanh chóng chạy về nơi ở của Muối bộ.

Trong lúc Căn về thông báo thì mấy bộ lạc còn lại bắt đầu đàm phán lại giá cả với Viêm bộ. Nhưng vì nắm chắc được quyền chủ động nên Trần Huyền nhất quyết không giảm giá, một phần cũng bởi vì hắn đang chờ thái độ của Muối bộ. Hắn chỉ cần nắm chắc được Muối bộ thì những bộ lạc khác không đáng để lo, kể cả Thạch bộ lạc có làm loạn thì hắn cũng không sợ.

Không lâu sau đó, từ phía Muối bộ, một đoàn người đi ra. Cầm đầu là hai người, một già một trung niên. Có thế đoán được là Vu cùng thủ lĩnh của Muối bộ. Đoàn người đi tới gần, những người khác không tự chủ được mà dạt ra một con đường cho đám người Muối bộ đi tới trước quầy hàng của Viêm bộ.

" Ngươi là thủ lĩnh Viêm bộ lạc! Đúng là tuổi trẻ!"

Lên tiếng là Vu Muối bộ, người này ăn mặc cổ quái, dáng người lom khom, từ sau lưng chìa ra hai cái sừng như sừng huơu giương lên cao quá đầu, bên trên buộc lấy da thú, lông chim... Khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt luôn híp lại mang theo một vẻ cay nghiệt.

Đứng bên cạnh không nói là thủ lĩnh của Muối bộ, người này không quá cao nhưng lại cơ bắp nổi trội. Trên mặt có ba vết sẹo lớn cắt ngang khuôn mặt, giống như vết cào của dã thú nào đó lưu lại, làm cho người này thoạt nhìn hết sức dữ tợn.

"Đúng vậy! Cúi chào ngài, Vu vĩ đại của Muối bộ lạc cùng thủ lĩnh."

Trần Huyền chào hỏi một cách hết sức nghiêm túc, cũng đem tư thái thả xuống thấp nhất.

"Viêm bộ các ngươi có nồi gốm, Muối bộ muốn trao đổi, có thể dùng muối, da thú để đổi với Viêm bộ. Nhưng giá ngươi đưa ra quá cao, ta không quá hài lòng!"

Lão Vu Muối bộ từ tốn nói chuyện, nhưng có thể nghe ra vẻ không hài lòng một cách rõ ràng.



Trước đó Trần Huyền đem giá nâng cao đến như vậy vì hắn cũng đã sớm lường trước được điều này. Giá cao cốt cũng để cho sau này còn có cơ hội đàm phán, bởi nếu giá đưa ra hợp lí thì bọn người kia cũng sẽ tìm cách ép xuống. Nên để giá như vậy thì dù có ép đến đâu thì Viêm bộ cũng sẽ không chịu thiệt.

" Vu đáng kính, nồi gốm không có nhiều, mà các bộ lạc khác cũng đều muốn trao đổi. Viêm bộ không cần thịt khô, cũng không cần muối. Ta chỉ cần da thú cùng người, nếu Muối bộ có thể đem người ra trao đổi thì ta sẽ giảm giá xuống."

"Ồ, không cần muối? Ta sẽ không đem nhân khẩu đổi với Viêm bộ, chỉ có muối và da thú. Ta sẽ không ép buộc Muối bộ, nhưng hai bộ lạc nên giúp đỡ lãn nhau, nếu không mùa đông năm nay sẽ nguy hiểm lắm!"

Vẻ mặt cười như không cười của lão Vu như đang cảnh báo Trần Huyền nếu không nghe lời thì sẽ thực sự để Viêm phải bộ hối hận.

"Diệp, ở đây ngươi trông coi cho kĩ. Ta có chuyện nói riêng với Vu cùng thủ lĩnh Muối bộ."

Trần Huyền nói với Diệp sau đó quay qua nhìn về phía lão Vu:

" Vu cùng thủ lĩnh, mời theo ta, chúng ta cần bàn bạc kĩ hơn."

Nói xong Trần Huyền đi trước dẫn đường đến một khu cách đó không xa. Lão Vu không nhanh không chậm đi theo, trên mặt nở một nụ cười mỉm như kiểu mọi chuyện đều nằm trong tính toán của lão.

Đi xa một đoạn, đảm bảo đám người kia không nghe thấy tiếng nói chuyện, Trần Huyền mời dừng lại đứng đối diện với hai người.

" Vu đáng kính, Viêm bộ luôn muốn tốt cùng Muối bộ lạc, Ta sẽ đổi cho Muối bộ 20 chiếc nồi gốm, mỗi nồi chỉ đổi lấy 5 tấm da thú. Nhưng ta cần Muối bộ đảm bảo an toàn cho chúng ta, đồng thời nhường lại quyền trao đổi người của các bộ lạc khác cho Viêm bộ."

" Được, năm nay Muối bộ cũng không muốn đổi thêm người, ngay cả chúng ta cũng không chắc sẽ nuôi được. Nhường cho Viêm bộ cũng không sao, nhưng Viêm bộ đổi người về có khả năng nuôi được hết không? Xem ra Viêm bộ năm nay trôi qua rất tốt, đồ ăn dư dả?" Lão Vu trả lời mang theo vẻ dò hỏi.

" Thần Linh ban ơn, cũng coi như khá tốt." Trần Huyền trả lời.



"Viêm bộ thật không cần muối sao?" Lão Vu tiếp tục hỏi thêm.

" Không cần! Ta chỉ cần người và da thú."

Nói xong Trần Huyền liền quay người đi về phía Viêm bộ, để lại lão Vu cũng thủ lĩnh Muối bộ.

Hai người nhìn Trần Huyền đi xa, lúc này tên thủ lĩnh mới lên tiếng:

" Vu, chúng ta thật sự sẽ nhường người cho Viêm bộ sao? Năm nay chúng ta khả năng sẽ không đủ đồ ăn nếu không có chỗ 'thịt tươi' kia."

" Ha ha, tất cả đều là thịt thôi. Thịt nuôi ở đâu thì chả là thịt, lúc cần thì đi bắt thôi. Để lũ Viêm bộ nuôi hộ không phải tốt sao?" Lão Vu trả lời với giọng đầy âm hiểm.

" Đúng vậy, vẫn là Vu chu đáo, lũ Viêm bộ kia nếu cần thiết cũng coi như là thịt chúng ta dự trữ mà, haha."

Nhìn về đám người đang nhốn nháo phía xa, hai người nhìn nhau nở một nụ cười đầy tà ác.

"Viêm bộ không muốn đổi Muối, có người báo cho ta Viêm bộ còn tự mình đem muối ra trao đổi, chúng lấy muối ở đâu ra?" Lão Vu già thắc mắc.

"Không phải muối là thần linh ban cho riêng Muối bộ sao, nhờ phép thuật của Vu ngài mới có thể có muối. Không lẽ Vu của Viêm bộ cũng có khả năng này?"

Thủ lĩnh của Muối bộ cũng thắc mắc. Trước đó hắn luôn tin tưởng vào việc lão Vu nói muối là thứ thần linh ban riêng cho Muối bộ lạc, nhưng bây giờ việc Viêm bộ cũng có muối làm hắn không hiểu như thế nào.

Lão Vu hơi trầm tư, việc lão nói muối là thứ thần linh ban ơn đơn giản là hắn bốc phét chỉ để củng cố quyền lực của hắn. Có lẽ Viêm bộ cũng tìm được đá mặn, nên mới có thể làm thành muối. Nghĩ tới điều này, ánh mắt hắn ánh lên một vẻ âm độc nhìn chăm chăm vào đám người Viêm bộ.