Chương 57: Xung Đột
Bầu trời nhanh chóng có những tia sáng đầu tiên, tuy nhiên tiết trời hôm nay lại có vẻ khá âm u, trầm trọng.
Từng con gió lạnh khẽ rít thổi qua, khiến tất cả đều co rúm lại, cuộn mình dưới lớp da thú để né tránh cái lạnh có chút thấu xương.
Cái lạnh tới đột ngột đánh thức tất cả mọi người thức dậy từ rất sớm.
Bỏ qua Muối bộ không nói, thì Viêm bộ coi như không quá chật vật. Tuy rằng phải ngủ ngoài trời, nhưng dù sao mỗi người đều mang theo một tấm da sói lớn nên coi như cũng tạm đối phó được.
Mấy bộ lạc cùng các nhóm người nhỏ lẻ còn lại thì không cần phải nói, có bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm. Nhất là nhóm phụ nữ và trẻ em, hầu như tất cả đều xám xịt, thân thể co ro run rẩy vì trên người chả có mấy thứ có thể che chắn.
Vì trời cũng đã dần sáng, không gian xung quanh cũng quang hơn. Các bộ lạc đã có thể dễ dàng quan sát được lẫn nhau.
Viêm bộ thì vẫn như một thói quen khi ở bộ lạc, công việc đầu tiên khi thức dậy là đun nước nóng sau đó dùng vụn than để chà răng. Ban đầu khi Trần Huyền bắt buộc mọi người đánh răng mỗi ngày thì mọi người đều rất không thích. Nhưng sau khi cảm giác được hàm răng trở lên sạch sẽ, miệng cũng không còn mùi hôi, thì bây giờ mọi người đều rất tự giác. Nói chứ nếu sáng dậy mà không đánh răng, có khi mọi người còn thấy khó chịu.
Bởi vậy mời có cảnh các bộ lạc khác đang dùng ánh mắt kì quặc nhìn về người của Viêm bộ đang ngồi xổm thành một hàng ' ăn than' vào sáng sớm. Ai cũng nghĩ cái bộ lạc này có lẽ đói đến điên rồi.
Mặc kệ ai soi thì soi, ai nói gì thì nói. Tộc nhân Viêm bộ sau khi đánh răng xong liền quay trở lại bắt đầu nấu bữa ăn sáng.
Không lâu sau, một mùi thơm nức bay lan ra xung quanh. Vì cố ý không đậy nắp nồi, nên hầu như những bộ lạc khác ai cũng ngửi được cái mùi thơm kì diệu ấy.
Như bị kích thích, thủ lĩnh mấy bộ lạc khác cũng nhanh chóng dùng chiếc nồi mới được tặng tối qua, bắt chước y hệt lại Viêm bộ.
Tuy nhiên, không hiểu sao thứ bọn họ nấu sáng nay lại nhạt nhẽo, chả có vị ngon như tối qua. Tuy rằng vẫn có vị của thịt, nhưng lại không làm bọn họ thoả mãn như trước. Mặc cho bọn họ có nghĩ nát óc thì cũng chả thể biết được là tại sao.
Một lúc sau, khi tất cả đã dùng bữa sáng xong thì phiên giao dịch hôm nay cũng đã chuẩn bị được bắt đầu.
Bước tới đầu tiên là Thạch bộ lạc và Bạch bộ lạc. Trư thủ lĩnh thì vẫn khuôn mặt 'phúc hậu' như trước, cách đó xa xa giọng đã oang oang truyền tới.
"Huyền thủ lĩnh khoẻ!"
Đi bên cạnh Trư là một người đàn ông lực lưỡng, khổ người cũng phải ngang với Thạch, đứng giữa đám người càng gây ra sự chú ý.
Người này là Cốt, thủ lĩnh của Thạch bộ. Nhìn qua cũng có vẻ không quá lớn, chỉ tầm 25,26 tuổi.
Cốt đã lên chức thủ lĩnh của Thạch bộ được hơn 6 năm. Trong thời gian này dưới sự lãnh đạo của hắn Thạch bộ đã phát triển mạnh mẽ. Dưới tài trí của hắn, Thạch bộ dã tạo ra rất nhiều công cụ bằng đá, cộng thêm bẫy rập có thể bắt được nhiều thú lớn.
Lại thêm tên này rất hiếu chiến, luôn đi gây hấn với các bộ lạc khác, thậm chí đôi khi ngay cả Muối bộ hắn cũng dám gây sự. Vì liên tục đi săn những nhóm người lang thang nhỏ lẽ trong khu vực nên Thạch bộ phát triển rất nhanh. Hiện tại Thạch bộ đã phát triển tới hơn 300 người, người nào người đấy đều rất hung hăng, thiện chiến.
Chính vì thế nên hiện tại, trừ Muối bộ ra thì các bộ lạc khác đều không quá thân thiện với Thạch bộ.
"Ngươi là thủ lĩnh Viêm bộ lạc?" Cốt giọng điệu khinh khỉnh hỏi.
Trần Huyền lạnh nhạt trả lời:" Đúng, là ta!".
" Một túi thịt khô, hoặc 1 tấm da thú đổi lấy một cái nồi gốm. Ta muốn 50 cái." Cốt không coi ai ra gì, nói với giọng ra lệnh.
" Một nồi gốm lớn đổi 2 người trưởng thành, hoặc 1 người trưởng thành cộng thêm 2 đứa trẻ con, hoặc dùng 10 túi thịt khô. Nồi nhỏ đổi 2 đứa trẻ hoặc 5 túi thịt. Da thú 10 tấm đổi 1 nồi lớn, 5 tấm 1 nồi nhỏ. Đổi thì đưa hàng đến, không thì cút." Trần Huyền giọng lạnh xuống.
" Haha, theo ta nói, không ta g·iết hết các ngươi!" Cốt nói giọng hăm doạ.
Theo như hắn thấy thì chỉ cần mình hăm doạ một chút thì tên thủ lĩnh nhóc con của Viêm bộ kia sẽ sợ đái ra quần mà răm rắp nghe theo hắn.
Trần Huyền nghe vậy vẫn bình thản, nhưng Diệp thì khuôn mặt đã tái đi. Cô biết sự mạnh mẽ của Thạch bộ, nhất là Cốt. Bọn chúng hung dữ như lũ sói đói, nếu có thể thì thực sự không nên gây sự với chúng.
"Thạch bộ lạc sao? Vậy ta muốn xem Thạch bộ như thế nào g·iết sạch Viêm bộ ta!"
Trần Huyền gằn giọng, giọng hắn còn lạnh hơn những con gió đang gào thét xung quanh.
Đám người Viêm bộ thấy thủ lĩnh cứng rắn thì nhất nhất tháo cung trên lưng xuống, cài tên giương thẳng về phía đám người phía trước.
Món đồ kì quái không khiến những người kia sợ hãi, nhưng Trư là ngoại lệ. Hắn đã từng vô tình nhìn thấy sức tàn phá kinh khủng của thứ v·ũ k·hí kia, nên nhanh chóng né sang bên cạnh.
Trong lúc hắn đang định đứng ra làm hoà thì cảnh giương cung bạt kiếm kia cũng đưa tới sự chú ý.
Từ phía Muối bộ lạc, một nhóm người tay cầm đao đang nhanh chóng chạy tới.
Dẫn đầu là Căn, có vẻ tên này địa vị khá cao trong Muối bộ nên có thể dẫn người đi ra duy trì trật tự.
Nhìn sơ qua đám người, Căn có vẻ tỏ ra khinh thường. Trong đám trước mắt thì chỉ có Thạch bộ là có chút đáng để hắn quan tâm, Bạch bộ thì toàn một lũ yếu ớt. Viêm bộ càng không cần phải nói, có lẽ qua năm nay liền không có Viêm bộ.
Không thể không nói, biểu hiện của Viêm bộ làm hầu hết đều nghĩ rằng Viêm bộ đã tổn thất nặng nề trước đó. Lần này đến đây chỉ là cố gắng kéo chút hơi tàn.
"Không đánh nhau, muốn đánh cút ra ngoài!" Căn quát lớn.
Cốt tuy thô cuồng hung hãn, nhưng thực sự hắn cũng không quá muốn làm căng với Muối bộ nên nhanh chóng thu lại vẻ ngông cuồng của mình.
" Ta đến trao đổi, nhưng bọn chúng đòi cao quá. Một chiếc nồi lớn chúng đòi đổi hai người trưởng thành. Đây không phải ăn c·ướp?"
Cốt đúng là ác nhân cáo trạng trước.
" Viêm bộ đói quá điên rồi à, cục đá này đòi đổi 2 người!"
Căn tức giận, hắn không ngờ tại địa bàn của hắn lại có người dám làm như vậy.
" Căn? Người biết đây là gì không?" Trần Huyền hỏi.
"Đây là dùng để làm ra món ăn tối qua cho các ngươi, dùng nó có thể khiến thức ăn của một người biến thành năm người. Ngươi thấy nó có đáng giá không?"
" Khốn ..! Khoan, ngươi nói gì? Đây là thứ để nấu đồ ăn tối qua?"
Căn có chút nghi ngờ. Đồ tối qua hắn cũng đã ăn và rất thích, nhưng hắn lại không biết món ăn đó được làm từ cục đá trước mắt này.
"Không tin? Ngươi có thể hỏi mọi người. Trư thủ lĩnh có thể làm chứng."
Nói xong Trần Huyền hướng ánh mắt về phía Trư.
" Đúng, nó có thể làm rất nhiều món ngon!"
Trư nhanh nhảu đáp lời.
Căn vẫn còn có chút ngờ vực, nhưng đúng lúc đó Diệp bê ra một nồi gốm còn đang nghi ngút hơi nóng. Một mùi thơm đậm đà toả ra xung quanh kích thích vị giác của tất cả mọi người.
Không nói thêm, Trần Huyền trước mắt mọi người múc ra cho Căn một chén canh. Một mùi vị quen thuộc lan toả trong miệng đúng với thứ tối qua được ăn mới khiến Căn tin tưởng.
Cũng không trách được Căn không biết, bởi vì hắn cũng chỉ được nếm thử một lần tối qua. Sáng nay tuy Muối bộ có dùng nồi gốm để nấu thịt, nhưng do nồi nhỏ nên chỉ Thủ lĩnh cùng Vu của Muối bộ là được ăn. Căn không nằm trong danh sách nên quả thực hắn không biết về thứ gọi là nồi gốm này.
Trong khi đám người vẫn còn đang túm tụm dành nhau từng miếng ăn thì đột nhiên không hề có báo trước, từ trên trời bỗng rơi xuống những hạt li ti trắng muốt.
Những hạt trắng li ti rơi xuống trên thân khiến tất cả giật thót nhìn lên trời.
"Tuyết, tuyết rơi rồi!" Không biết giọng hét của ai kéo tất cả mọi người trở lại thực tại.
Trừ những người Viêm bộ vì đã được Vu báo trước nên không có vẻ gì quá bất ngờ ra thì tất cả người khác đều tỏ ra rất hốt hoảng.
Nhìn b·iểu t·ình của người khác làm Trần Huyền hết sức khó hiểu, Bạch bộ lạc không có Vu thì không nói. Nhưng ba bộ lạc kia đều có Vu tồn tại, việc năm nay tuyết rơi sớm không phải đều đã biết trước hay sao? Tại sao bây giờ lại có b·iểu t·ình hốt hoảng như vậy, trừ phi....!
Một ý nghĩ loé lên trong đầu, Trần Huyền khẽ cười. Lão già kia quả nhiên không đơn giản, có lẽ sắp tới hắn phải dành thời gian để moi móc lão già kia mới được.