Chương 56: Giao Dịch - Đồ Gốm Đắt Hàng (2)
Vốn còn đang ngồi không, thủ lĩnh của Thụ bộ lạc bỗng nhìn thấy Trần Huyền và Diệp quay trở lại.
Nhưng thứ khiến hắn để ý là cái vật mà Diệp đang bê trên tay, nhìn qua thì khá giống chậu đá ở bộ lạc, nhưng lại có màu nâu đỏ, lại vừa tròn vừa kín.
Trong khi hắn còn đang tự hỏi thì Trần Huyền đã đến trước mặt hắn ngồi xuống.
"Thụ thủ lĩnh, ta mang đồ ăn tới cho bọn hắn!"
"Đồ ăn? Ở đâu?"
Thụ nhìn ngó quanh quẩn, quả thực hắn có ngửi thấy mùi gì đó rất thơm, cái mùi này khiến cho yết hầu của hắn theo bản năng mà giật giật lên xuống, nhưng nhìn đi nhìn lại thì hắn chũng chỉ thấy cái 'cục đá' mà Diệp vẫn còn ôm trên tay.
Chả lẽ lại cho bọn hắn ăn đá? Thụ vẫn không hiểu chuyện gì.
Trần Huyền cười cười ngồi xuống đối diện Thụ, sau đó nhận lấy chiếc nồi gốm trên tay Diệp.
Một mùi thơm ngát bốc lên toả ra ngào ngạt, khiến tất cả đám người Thụ bộ phải quay lại nhìn. Ngay cả đám trẻ vốn vẫn đang gào khóc thì cũng bị thu hút mà im lặng, nhìn chăm chăm vào 'cục đá' trước mắt.
"Huyền thủ lĩnh. Đây! Đây là....?"
Thụ lúc này không nhịn được mà dúi đầu về phía trước, mắt trợn to nhìn đăm đăm vào cái thứ gì đó như nước nhưng lại hơi có vẻ sóng sánh, dưới ánh lửa thứ nước đó đang lấp loé, toả sáng từng đốm từng đốm, phủ kín trên bề mặt.
Tuy không biết cụ thể, nhưng Thụ có thể thấy được từng khối, từng khối thịt lớn đang ẩn hiện bên trong.
Không để ý tới biểu cảm của đám người, Trần Huyền từ tốn từ trong người lấy ra mấy chiếc bát nhỏ và một chiếc muôi. Dưới ánh mắt khó hiểu của Thụ, Trần Huyền múc từng muôi canh vào chiếc bát sau đó đưa ra trước mặt Thụ.
Bản năng đón nhận chiếc bát từ tay Trần Huyền, một cảm giác ấm áp truyền tới từ trên bàn tay khiến Thụ không kìm được mà đưa lại gần mặt. Dù rằng vẫn còn chả hiểu cái thứ đang cầm trên tay là gì, nhưng dường như trong đầu hắn đang có một âm thanh đang hối thúc, " ăn nó, ăn hết nó!"
Nhìn biểu lộ không biết làm gì tiếp theo của Thụ, khiến Trần Huyền vốn muốn tỏ ra nghiêm túc cũng không nhịn được mà bật cười.
Gọi Diệp lại phân phó cô nàng đem đồ đi chia cho đám phụ nữ và trẻ em đang đói. Quay lại thấy Thụ vẫn còn đang ngập ngà ngập ngừng, Trần Huyền liền dùng tay ra hiệu chỉ dẫn Thụ cách ăn.
Làm theo như cách Trần Huyền hướng dẫn, Thụ nếm được một miếng đầu tiên của món ăn hắn chưa từng được thử trước đó. Một cảm giác thoả mãn khó tả lan toả khắp toàn thân khiến Thụ không nhịn được mà lim dim đôi mắt.
Sau đó, như sực tỉnh, Thụ nhanh chóng dốc hết bát canh vẫn còn nóng vào mồm, tuy rằng có hơi chút bỏng, nhưng lúc này Thụ cũng mặc kệ, hắn chỉ muốn nuốt chửng tất cả. Kết quả cuối cùng thì cái bát sau khi về lại tay Trần Huyền thì còn sạch hơn cả lúc hắn mang tới.
"Huyền thủ lĩnh! Đây là cái gì? Ngon! Ngon quá!"
Mồm thì hỏi, nhưng ánh mắt thì vẫn còn nhìn chăm chăm về phía Diệp đang chia đồ ăn phía xa cho đám trẻ con. Tuy rằng trong đầu nghĩ thứ đồ ăn tuyệt vời như vậy chỉ có thủ lãnh cũng như chiến sĩ mới đáng được ăn, cho mấy đứa phế kia ăn chỉ tổ lãng phí. Nhưng dù sao đồ ăn này cũng là của Viêm bộ mang tới, muốn cho ai thì cho. Nên Thụ dù có tiếc thì cũng không tiện nói gì.
Nghe thấy câu hỏi, cũng nhìn thấy ánh mắt của Thụ, Trần Huyền không vội mà trả lời. Đợi cho tới khi Diệp bê chiếc nồi không trở về, lúc này Trần Huyền mới nhận lại chiếc nồi gốm, đưa ra trước mặt Thụ mà nói:
" Đây là nồi gốm, thứ này có thể làm phần đồ ăn cho một người biến thành đồ ăn cho năm người."
"Cũng để đựng nước, nấu nước nóng... giống như chậu đá nhưng nhẹ hơn rất nhiều."
....
Nghe Trần Huyền lần lượt kể ra từng lợi ích của món đồ trước mắt, hơi thở của Thụ càng ngày càng phát ra dồn dập. Với tư cách là một thủ lĩnh bộ lạc, Thụ có thể hoàn toàn hiểu được cái thứ trước mắt có thể giúp cho bộ lạc của mình nhiều thế nào.
Cơ bản chỉ cần nó có thể để cho nhiều người được ăn no hơn thì đã đủ khiến mọi người điên cuồng rồi.
"Huyền..Huyền thủ lĩnh! Thứ này Viêm bộ có trao đổi không? Thụ bộ lạc dùng thịt khô trao đổi, da thú, quả cây khô... đều có thể.."
Thụ hỏi Trần Huyền một cách dồn dập, có thể thấy trong lòng hắn bây giờ đang rất mất bình tĩnh.
Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy người thủ lĩnh trẻ trước mặt trả lời. Bỗng Thụ nhìn thấy Trần Huyền đang hướng ánh mắt về phía nhóm người phụ nữ và trẻ em phía bên ngoài. Một tia sáng loé lên trong đầu hắn.
"Thủ lĩnh, ta dùng người trao đổi thế nào?"
Nói điều này Thụ cũng có chút không có sức lực, bởi số người kia vốn được đem đến để trao đổi với Muối bộ. Nhưng thú thực bây giờ trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý nghĩ đó là phải đổi bằng được thứ được gọi là nồi gốm kia.
Trần Huyền lúc này trong lòng đã cười nở hoa, nhưng bên ngoài vẫn phải cố giả vờ trấn định.
"Thụ thủ lĩnh, chúng ta có thể đổi. Nhưng Viêm bộ cũng cần phải dùng, nên nồi gốm không có nhiều, các bộ lạc khác cũng muốn đổi, Viêm bộ cũng không có cách."
"Nhưng nếu Thụ thủ lĩnh muốn trao đổi thì qua đêm nay hãy tới chỗ Viêm bộ, chúng ta sẽ đổi cho Thụ bộ lạc. Chúng ta còn có cả thịt khô". "Thậm chí còn có muối"
Nói câu này Trần Huyền đè thấp giọng nói chỉ để Thụ nghe được.
Nghe lời này Thụ giật mình. Muối? Không phải chỉ có Muối bộ lạc là có sao? Tại sao bây giờ Viêm bộ cũng có để bán ra?
Không để Thụ có cơ hội tìm hiểu thêm, Trần Huyền liền đứng dậy cùng Diệp ôm lấy nồi gốm và bát gốm đi khỏi.
Trước khi đi khuất, Diệp còn quay lại nhìn về phía đám người đang ngước mắt dõi theo mà nở một nụ cười đầy ẩn ý.
" Hừ, đã biết sự lợi hại của thủ lĩnh chưa? Ngày mai ta phải thật tốt tiếp đãi ngươi rồi, Thụ!"
Không thể không nói, dù ở thời đại nào đi chăng nữa thì tốt nhất đúng là không nên để phụ nữ ghi thù. Lúc này Thụ ngồi đó vẫn còn đang miên man chìm vào tương lai no đủ sắp tới, mà không biết bản thân đã bị một người thù dai nhất Viêm bộ nhớ thương.
Hai người về tới nơi đóng quân của Viêm bộ, sau khi giao việc đi tới các bộ lạc còn lại cho Diệp. Trần Huyền liền sắp xếp lại các thứ đồ cần thiết để chuẩn bị cho cuộc giao dịch ngày mai.
Hắn có thể dễ dàng đoán được, chỉ cần cho các bộ lạc đều nếm được ngon ngọt thì ngày mai ở đây sẽ hỗn loạn thế nào. Bởi vậy nên hắn cần phải căn dặn đám người thật kĩ càng. Dù sao đây cũng là địa bàn của Muối bộ, cần thận một chút vẫn hơn.
Sau này hắn sẽ mở một khu chợ ngay tại Viêm bộ, đến lúc ấy mới coi như quá trình trao đổi được nắm trong tay, mới coi như an toàn.
Không lâu lắm, Diệp cuối cùng cũng trở về.
"Thế nào?" Trần Huyền đặt câu hỏi.
"Đã đi hết ba bộ lạc còn lại. Đều giống thủ lĩnh nói, tất cả đều muốn đổi lấy nồi gốm. Thạch bộ lạc cùng Bạch bộ lạc không khác Thụ bộ lạc là mấy. Nhưng Muối bộ lạc thì có vẻ muốn lấy nồi gốm cho bằng được." Diệp trả lời.
" Vậy sao? Cũng không ngoài sở liệu." Trần Huyền cúi đầu suy nghĩ.
"Diệp, bây giờ ngươi đem 4 cái nồi gốm, loại nhỏ thôi. Đem đi cho mỗi bộ lạc kia một cái."
"Sao lại cho?" Diệp có chút không hiểu.
Trần Huyền cười nhẹ trả lời:" Bọn họ đã ăn đồ ngon được nấu từ nồi gốm, nhưng lại chưa được đích thân làm thử. Chúng ta là tạo cơ hội cho bọn hắn, cũng như làm 'mồi' càng thêm thơm. Như thế cá mới càng điên cuồng cắn câu."
" Cá... hahaha bọn họ là một lũ cá!"
Diệp nhìn Trần Huyền, cả hai đều nở một nụ cười quái dị.
Lấy một vốc muối trắng, Trần Huyền liền chà xát lần lượt đều vào bốn chiếc nồi để vị mặn bám khắp thành nồi. Sau đó liền giao cho Diệp đưa 'tặng' cho các 'khách hàng'
Trần Huyền híp híp đôi mắt, nở một nụ cười hơi nhếch mép nhìn về phía bầu trời đêm.
"Ngày mai, sẽ là một ngày thú vị..hahaa!"