Chương 55: Giao Dịch - Đồ Gốm Đắt Hàng
Các bộ lạc khác đều đang trong tình trạng thiếu hụt đồ ăn, cho nên đem đồ ăn ra làm mồi nhử là phương án tốt nhất để gây nên sự chú ý.
Trần Huyền để cho mấy người phụ nữ đi cùng tiến hành nấu vài nồi thịt hầm lớn. Ba nồi để dành cho bản thân ăn tối, mấy nồi còn lại thì đem đi 'dụ dỗ' các bộ lạc lân cận.
Gần Viêm bộ nhất chính là Thụ bộ, nhìn bên ngoài có thể dễ dàng nhận ra bởi đặc thù hay dùng dây leo để cuốn quanh người của bộ lạc này.
Trong lúc chờ đợi thức ăn đang được nấu, Trần Huyền cùng Diệp liền đi về khu vực nghỉ ngơi của Thụ bộ cách đó không xa.
Tuy rằng trời đã khá lạnh, nhưng toàn bộ Thụ bộ lạc lại chỉ nhóm một đống lửa ở trung tâm, những người đàn ông đang quây xung quanh ăn quả dại, thịt khô. Còn lại những người phụ nữ cùng con nít thì đang túm tụm lại một chỗ, nhìn về phía đám người đang ăn với ánh mắt đầy thèm thuồng.
Những đứa còn bé, hẳn không chịu được cơn đói mà gào khóc, nhưng đổi lại không những không có được đồ ăn mà còn phải chịu những đòn roi của đám đàn ông, trông hết sức tội nghiệp.
"Diệp, Viêm bộ lạc, Thạch đâu?" Một người đàn ông trong đám trông thấy hai người Trần Huyền liền cất tiếng hỏi.
Nghe nhắc đến Thạch, biểu cảm của Diệp có hơi mất tự nhiên, nhưng nhớ tới lời Trần Huyền dặn dò trước đó Diệp liền trả lời:
"Thạch ở Viêm bộ lạc. Thủ lĩnh mới Viêm bộ, Huyền!"
"Trẻ con? Thủ lĩnh? Hahahaa..." Người đàn ông kia nghe được thế thì cười lớn, kéo theo cả đám ngồi xung quanh cũng cười to theo.
"Thụ, đừng cười, ta đánh ngươi!" Diệp tức giận quát lớn.
Tiếng quát lớn cùng thái độ cứng rắn của Diệp làm đám người Thụ bộ bỗng im lặng. Từ thái độ của Diệp bọn hắn có thể đoán được hẳn là Diệp không nói đùa, người trẻ tuổi kia có lẽ đích thực là thủ lĩnh Viêm bộ.
"Thạch, Thạch đâu? Viêm bộ lạc c·hết hết người rồi?" Người đàn ông tên Thụ có lẽ là thủ lĩnh của Thụ bộ tiếp tục truy hỏi.
Nhìn chăm chăm vào hai người Viêm bộ trước mắt. Tuy rằng rất ngạc nhiên trước tấm da sói đang được khoác lên bởi hai người, nhưng trong mắt Thụ dường như có một suy nghĩ khác.
Hôm nay hắn cũng đã thấy khi đám người Viêm bộ tới đây, trên thân mỗi người đều khoác da sói, với số lượng như vậy không phải chỉ muốn là có được. Chắc hẳn Viêm bộ đã hi sinh lượng lớn người mới có thể có được số da sói kia.
Việc Viêm bộ đổi một tên nhóc con làm thủ lĩnh thay Thạch có thể hiểu thành hoặc là Thạch đ·ã c·hết, hay có thể là đã b·ị t·hương nặng, không thể hoạt động được nữa.
Nghĩ như vậy, Thụ nở một nụ cười nói với Diệp:" Thụ bộ lạc khó khăn, không đủ đồ ăn, đem người trao đổi, ta rất đau lòng. Còn Viêm bộ sao?"
Cách nói của Thụ rõ ràng mang ý châm chọc, ý là chúng ta trôi qua không tốt thì các ngươi chắc cũng không khá đi nơi nào.
Cả hai người Trần Huyền cùng Diệp đều có thể nghe hiểu được, trong lúc Diệp chuẩn bị lên tiếng phản bác thì bị Trần Huyền giữ lại ra hiệu im lặng.
Từ lúc nhìn thấy cách ăn mặc của Viêm bộ, cộng thêm việc Thạch lần này không có tới đây như mọi năm. Quan trọng nhất là thủ lĩnh Viêm bộ hiện tại là một tên nhóc con, nếu như đánh nhau thì bản thân sẽ cho tên nhóc này đo ván ngay tại chỗ. Chính vì thế Thụ càng khẳng định Viêm bộ đã sắp tàn lụi, năm nay khả năng cao sẽ bị mùa đông tận diệt.
Còn về số lớn hàng hoá Viêm bộ mang theo, Thụ không nghĩ tới việc Viêm bộ có khả năng dư dả thế nào, mà hắn nghĩ có lẽ Viêm bộ gom góp tất cả đồ đạc mình có để đổi lấy đồ cố gắng sống qua mùa đông.
Thụ vừa ngồi ăn quả vừa liếc mắt nhìn Trần Huyền thủ lĩnh mới của Viêm bộ. Hắn hừ nhẹ rồi thấp giọng nói:" Diệp, Viêm bộ
cũng không tốt à!"
"Thần linh quan tâm, cũng không tệ lắm!" Diệp không để ý trả lời.
"Thụ bộ lạc có vẻ như không tốt!" Trần Huyền ngồi im cuối cùng cũng lên tiếng.
"Mùa đông tới sớm, đồ ăn không đủ!" Thụ than vãn.
"Bọn họ đem đi bán cho Muối bộ?" Trần Huyền chỉ tay về đám phụ nữ và trẻ em kia dò hỏi.
"Đúng, hai mươi người, mười người trưởng thành, mười đứa trẻ. Chúng ta nuôi không được!" Thụ tỏ vẻ sụt sùi. Nhưng Trần Huyền liếc qua cũng biết, chả qua là nước mắt cá sấu.
Trần Huyền lại nói: " Bọn họ đói quá rồi!"
"Hai ngày rồi không ăn, chỉ uống nước!" Thụ đáp lời nhanh, nhưng nhớ tới trên tay vẫn đang cầm đồ ăn nên hắn liền nhanh chóng ngậm miệng lại.
Trần Huyền bản thân liền cực kì khinh bỉ hạng người thế này, nhưng hắn cũng không quá quan tâm mà tiếp tục m·ưu đ·ồ của mình.
" Khổ quá! Năm nay Viêm bộ được thần linh che chở, có dư một chút đồ ăn. Lát nữa ta sẽ đem qua cho bọn họ." Trần Huyền nói, gương mặt nặn ra vẻ thương xót.
Diệp ngồi bên cạnh tuy rằng hết sức không muốn, nhưng vì trước đó đã được Trần Huyền dặn trước nên đành nhịn lại, nhưng nét không muốn vẫn hiện rõ trên mặt.
Không biết rằng chính nét mặt của Diệp, cộng thêm vẻ thương xót của Trần Huyền lại làm cho Thụ càng vững tin hơn vào suy nghĩ của mình. Đồng thời cũng càng khinh bỉ Trần Huyền ngu xuẩn, bản thân còn lo không xong lại suy nghĩ thông cảm cùng người khác.
Tuy vậy, miếng ăn đến mồm không lấy thì phí, Thụ liền cố tỏ ra như mừng rỡ:"Tốt, tốt, cảm ơn Viêm bộ, cảm ơn thủ lĩnh! hahaaa".
Không còn chuyện gì, Trần Huyền và Diệp liền đứng lên đi về.
Nhìn bóng hai người dần dần đi xa, Thụ không nhịn được mà nhổ nước bọt:" Ngu xuẩn!"
.....
Về tới nơi nghỉ ngơi của Viêm bộ thì đồ ăn có vẻ như cũng sắp được nấu xong.
Trừ nhóm phụ nữ còn đang trông nom bếp lửa thì mọi người đã sắp xếp xong đồ đạc và ngồi quây quần lại một chỗ.
Thấy hai người trở về, Trùng lên tiếng hỏi:" Thủ lĩnh, thế nào?"
" Không khác suy nghĩ là mấy, chắc là sẽ thuận lợi, mọi người cần chuẩn bị kĩ đi." Trần Huyền nở nụ cười trả lời.
" Nhưng phải đem đồ ăn ngon như vậy đi cho bọn họ thật?" Diệp vẫn còn tiếc nuối lên tiếng hỏi.
" Ha ha" Trần Huyền cười lớn.
" Diệp! muốn bắt được cá chúng ta phải làm gì?"
"Cần mồi, kể cả câu hay đặt bẫy đều cần mồi" Diệp trả lời mà không cần suy nghĩ.
" Đúng vậy, lần này chúng ta chủ yếu bán đồ gốm, nếu không để cho bọn họ biết đồ gốm có thể làm ra đồ ăn vừa ngon, vừa nhiều, lại vừa no, thì bọn họ sẽ mua một thứ chưa từng thấy sao?" Trần Huyền tủm tỉm.
" Lại nói hiện tại mới chỉ có Bạch bộ lạc biết tới đồ gốm, các bộ lạc còn lại đều chưa biết. Đây không phải là cho bọn họ cơ hội được trải nghiệm?"
Trần Huyền vừa nói vừa nhìn Diệp. Bản thân hắn đã sớm có ý định bồi dướng Diệp trở thành người lo việc buôn bán sau này của Viêm bộ. Bởi với cái tính keo kiệt có phần bủn xỉn này thì chưa biết Diệp có thể sẽ kiếm về lợi nhuận cho Viêm bộ hay không, nhưng chắc chắn là sẽ không sợ lỗ.
Trước mắt hắn chỉ cần khai khiếu cho Diệp những thứ cơ bản là hoàn toàn có thể giao lại việc này cho cô nàng.
Tuy đích thực có chút vắt cổ chày ra nước, nhưng đó không có nghĩa Diệp là người ngu ngốc. Trái lại Diệp lại là người tiếp thu mọi thứ rất nhanh, tuy không thể so bì với Vu và Nha nhưng cũng là một trong những nhân tài được Trần Huyền phát hiện.
Trước đó để cho Diệp phụ trách việc chiến đấu quả thật nhân tài không được trọng dụng. Sau này việc đánh đấm vẫn lên để cho đám não đầy cơ bắp như Trùng và Tráng lo liệu thì vẫn hơn.
Sau khi nghe Trần Huyền phân tích, Diệp nhanh chóng hiểu được ý nghĩ của thủ lĩnh. Cho nên trên nét mặt của Diệp đã không còn cau có nữa mà thay vào đó là nụ cười mỉm trông rất ẩn ý.
" Bây giờ đem theo một nồi gốm đi theo ta tới Thụ bộ, ta sẽ làm mẫu một lần. Sau đó tự ngươi sẽ đi tới ba bộ lạc kia, còn mấy nhóm khác thì không cần quan tâm. Ta sẽ coi đây là một bài kiểm tra đối với ngươi" Trần Huyền nhìn Diệp nói.
"Để lại ba nồi gốm, còn lại mọi người chia ra ăn uống trước rồi nghỉ ngơi đi. Đi đường mấy ngày mệt nhọc, cần nghỉ sớm để giữ sức cho ngày mai, không cần đợi ta" Nói xong với đám người, Trần Huyền liền dẫn Diệp đang bưng một nồi gốm chầm chậm đi về phía Thụ bộ lạc.