Chương 54: Xuất Phát Muối Bộ Lạc
Để làm ra loại muối có màu này kì thực chỉ cần bỏ qua công đoạn lọc nước muối là được. Khi muối mỏ bị ngiền ra hoà tan vào nước thì nước muối khi đó rất đục nên khi cô đọng thành muối thì loại màu đó vẫn được giữ lại, các tạp chất khoáng khác không được lọc nên vị đắng chát vẫn còn y nguyên.
Tuy nói loại muối này bây giờ Viêm bộ đã không ai thèm ăn, nhựng đem so sánh với loại muối còn pha lẫn cả đất cát của Muối bộ thì quả thật vẫn hơn nhiều.
Suy đoán từ tỉ lệ vật giá trao đổi thì với bằng này muối ít nhất cũng phải đổi được năm mươi người, hay nói cách khác thì chỉ với nhiêu đây muối đã có thể mua được một nửa Viêm bộ.
Chớp mắt đã qua hai ngày, trong hai ngày này Trần Huyền đã phân phó cho đám tộc nhân tích cực chuẩn bị dự trữ thêm củi cũng như cỏ khô.
Còn về phần đồ ăn thì đã không còn là vấn đề cần quan tâm nữa, bởi với số thịt khô khổng lồ được tích trữ thì viêm bộ có mở rộng gấp ba lần thì việc no đủ qua mùa đông là hoàn toàn có thể.
Tuy rằng mọi việc đều tốt đẹp dưới sự sắp xếp của Trần Huyền, nhưng vẫn có một thứ làm hắn phiền muộn, đó chính là vườn ớt được trồng trước đó của hắn.
Hiện tại thì từng trái ớt đã đều lớn đạt độ, nhưng lại hoàn toàn không có cơ hội đợi đến khi chín, bởi hiện tại tất cả các cây đều đã có dấu hiệu khô héo. Cực chẳng đã Trần Huyền đành hái tất cả số ớt còn xanh đó xuống rồi trộn chung với muối trong bình gốm rồi đậy kín.
Hắn cũng chẳng biết kết quả thành ra thế nào bởi hắn không có tí kinh nghiệm gì trong việc này, nếu có thể muối thành công thì tốt, còn nếu hỏng thì hắn cũng đành chịu. Bởi vậy nên Trần Huyền cũng không có đặt kì vọng gì.
Thời gian hai ngày cũng để số da sói được mang về xử lý xong xuôi, nhưng bởi do thời gian không cho phép nên số da này không kịp để may thành quần áo hoàn chỉnh. Bởi vậy số da này được chia thành hai phần, một phần được đưa tới cho nhóm của Thảo tiến hành may đồ, một phần thì chế tác thành áo choàng đơn giản cho mỗi thành viên sắp tới chuẩn bị lên đường tới Muối bộ.
Không thể không nói, da sói sau khi được khoác lên người thì nhìn rất có phong cách, chưa kể còn thể hiện được sức mạnh của bộ lạc. Bởi hiện tại ngay cả đến Muối bộ cũng không thể dùng sức bản thân mà săn được nhiều sói như vậy, nên việc trang bị như thế này cũng coi như một sự uy h·iếp tiềm ẩn của Viêm bộ đối với các bộ lạc khác.
Tính toán thời gian để đi từ Viêm bộ tới nơi tập trung tại Muối bộ cũng phải mất hai ngày đường, chưa kể mang theo nhiều đồ đạc để trao đổi nên thời gian chắc chắn sẽ chậm hơn bình thường.
Để mà nói thì lần này Viêm bộ chắc chắn sẽ đến trễ hơn so với các bộ lạc khác, nhưng không có cách đây đã là kết quả của việc Trần Huyền rút ngắn thời gian nhất có thể rồi.
Lần này đi tới Muối bộ Trần Huyền chọn ra gần ba mươi người, trong đó dungx sĩ có Trùng và Diệp, miễn cưỡng coi như tính thêm cả hắn nữa thì là ba người.
Có một điều vui mừng khá bất ngờ đó là Trùng sau khi sử dụng tâm huyết của Lang vương được điều chế bởi Vu, thì đã đột phá tới dũng sĩ cấp hai ngang với Thạch trước đó. Điều này làm Trần Huyền an tâm khá nhiều về chuyến đi, bởi nếu không có sức mạnh để bảo vệ thì với số hàng mang theo lần này không gì có thể đảm bảo đám người có an toàn để trở về hay không.
Về phần Tráng thì được giữ lại bộ lạc đề phòng bất trắc, tuy trước đó là tù binh, nhưng ở lần đi săn vừa rồi Tráng đã chứng tỏ được bản thân nên Trần Huyền hiện tại đã có thể an tâm sử dụng người này.
Nha cũng sẽ ở lại bộ lạc bởi hiện tại cả Nha và Vu đều đang tập trung nghiên cứu xem sự việc xảy ra với Nha lần trước bản chất là như thế nào, bởi việc này theo như Vu nói thì chưa từng xảy ra trước đó.
Sau khi sắp xếp tất cả công việc cho những người ở lại, Trần Huyền liền tập trung đám người cũng như hàng hoá cần thiết cho chuyến đi lần này.
Tuy người đi lần này khá đông, lên tới gần ba mươi người nhưng hàng hoá cũng không phải số ít, lại còn mang theo những món hàng nặng như đồ gốm cùng rất nhiều thịt khô nên nếu chỉ sử dụng gùi không thôi thì thực sự không mang hết.
Vốn Trần Huyền muốn tạo xe, nhưng với kĩ thuật hiện tại của hắn thì việc tạo xe trong một sớm một chiều là không thể. Cực chẳng đã hắn đành tạo ra vài chiếc cáng đơn giản để chất hết số đồ lên tạm cho lần đi xa này.
Dưới sự bảo hộ của ba người Trần Huyền, đoàn người mất hai ngày cuối cùng cũng bình yên đi tới Muối bộ lạc.
Cách từ xa đã nghe thấy tiếng huyên náo vọng lại từ xa, các bộ lạc khác đã sớm tới từ một ngày trước và đã bày hàng hoá ra bắt đầu trao đổi.
Viêm bộ từ xa đi lại, trên thân mỗi người đều choàng da sói trông hết sức hùng tráng. Lượng hàng hoá Viêm bộ mang theo rất lớn khiến ai cũng ghé mắt nhìn. Bởi cũng chả ai nghĩ cái bộ lạc vốn đ·ã c·hết một nửa ấy bây giờ lại có tình trạng này.
Mặc kệ đám người các bộ lạc khác đang soi mói bàn tán, Trần Huyền liền dẫn đám người Viêm bộ tới một khu đất trống rộng lớn gần đó. Sau khi mọi thứ hàng hoá đã được tháo xuống thì trời cũng đã chợt tối, giao dịch cũng không cần quá vội vàng.
Sau khi mọi người tạm ổn định, Trần Huyền liền cùng Diệp hai người bắt đầu đi lại xung quanh quan sát tình hình.
Hầu hết trên nét mặt mỗi người đều có vẻ buồn bã u sầu, xem ra bọn họ năm nay có vẻ trôi qua không quá ổn.
Để ý kĩ thì có thể thấy các bộ lạc đều mang theo phụ nữ và trẻ em, hầu hết đều trông rất gầy gò, hốc hác. Không cần nghĩ cũng biết bọn họ đã phải trải qua thời gian đói khổ cỡ nào.
Trần Huyền không cần hỏi thì bản thân cũng có thể đoán được những người này được đem tới để trao đổi, nét mặt của những người này đã thể hiện quá rõ tâm tình sa sút của họ.
Vốn trước đây thì chỉ có Muối bộ là có thể đem đồ để đổi lấy nhân khẩu, mà nói cho chính xác thì phải là lấy thịt khô đổi "thịt tươi". Nếu mùa đông không quá khắc nghiệt mà nói thì những người bị bán đi còn có thể làm nô lệ lao động, còn nếu ngay cả đến Muối bộ cũng không đủ ăn thì những người được mua về này sẽ trở thành 'thịt' dự trữ của Muối bộ.
Tuy rằng tàn khốc, nhưng ở thời đại này mọi người dường như đã quá quen với điều đó. Bản thân mình còn lo không nổi thì hơi sức đâu đi quan tâm tới sống c·hết của người khác. Nghĩ tới đây, Trần Huyền mới thấy may mắn khi bản thân xuất hiện ở Viêm bộ, tuy lúc mới tới Viêm bộ cũng đang sống dở c·hết dở, nhưng ít nhất hắn chưa nghe thấy tộc nhân của mình ăn thịt người.
Trần Huyền âm thầm đánh giá nhóm người, tuy rằng ai nấy đều gầy gộc hốc hác nhưng nhìn qua khung xương thì cũng hẳn đều là những người khoẻ mạnh. Chỉ là bị đói lâu ngày mới khiến trở nên như vậy, chỉ cần cho ăn uống đầy đủ thì chả mấy chốc sẽ quay lại khoẻ mạnh bình thường.
Những người phụ nữ ở thời này hầu hết đều khoẻ mạnh chả khác gì đàn ông, cho nên nếu có thể mua hết đám người này về thì sẽ là một sự bổ sung nguồn lao động lớn cho Viêm bộ. Chưa kể bọn họ còn có thiên chức sinh sản, đây sẽ là nguồn dân số tăng trưởng ổn định về lâu dài. Những đứa trẻ bên cạnh thì hầu hết cũng đã trên mười tuổi, cũng đã có thể tham gia vào những công việc nhẹ nhàng, nuôi thêm vài năm sẽ trở thành trụ cột vững chắc. Chưa kể việc lớn nên tại Viêm bộ cũng sẽ tăng cường lòng trung thành của chúng, đây hoàn toàn là việc tốt.
Sau khi đã nắm chắc được chủ ý, Trần Huyền liền quay trở lại tập trung mọi người để phổ biến kế hoạch lần này.