Chương 53: Quay Lại Viêm Bộ
Đến cuối cùng, sau khi xử lí hết tất cả những con sói còn đang hấp hối, đám người dần cẩn thận tiến lại nơi con sói đầu đàn đang nằm.
Quả thật không phụ danh, trong khi những con sói khác đã thăng thiên hết lượt thì con sói này vẫn còn đang nằm thoi thóp cố gắng hấp từng ngụm khí một cách nặng nhọc.
Tuy rằng như vậy, nhưng đám Trần Huyền vẫn không dám tới quá gần, ai mà biết được con sói kia còn giữ lại chút sức mạnh nào hay không? Vì hấp tấp mà ăn một đòn hồi mã thương của nó thì thật không đáng.
Tuy nhiên chần chờ mãi cũng không phải cách, thế là ba người Trần Huyền, Tráng và Trùng đành đứng cách đó không xa dùng cung tên bắn liên tiếp lên người con sói khổng lồ, tuy rằng làm như vậy lớp da lớn kia sẽ thủng lỗ chỗ không còn nguyên vẹn. Nhưng như vậy dù sao cũng còn hơn là đem tính mạng của chính mình ra liều.
Tới khi bắn hết số tên còn lại trong tay thì con sói lúc này cũng đã tắt thở nằm im.
Đến đây cả đám mới thở phào nhẹ nhõm, con quái thú này đã làm mọi người như ngồi trên bàn chông trong mấy ngày qua. Nay thấy đã giải quyết xong mối hoạ này nên ai cũng tỏ ra vui mừng.
Trần Huyền thấy mọi sự đã xong, liền ra lệnh cho vài người trở về gọi hết đám người còn đang trốn trong hang ra ngoài để tranh thủ xử lý hết chỗ sói này rồi còn quay về lại bộ lạc.
Đám người kia sau khi tới nhìn thấy xác sói đã được gom lại thành một toà núi nhỏ thì đều há mồm kinh ngạc, ai ai cũng đều nhìn Trần Huyền với ánh mắt hết sức sùng bái.
Sau khi để lại phần lớn người ở lại xử lý, Trần Huyền dẫn theo Nha cùng Trùng tiến vào rừng. Tráng ở lại đề phòng có chuyện bất ngờ gì xảy ra.
Vì thế lực lớn nhất trong khu rừng này là đàn sói đã được xử lý nên trong rừng cũng coi như không còn quá nguy hiểm. Tuy rằng vẫn tồn tại những loài săn mồi khác, nhưng với khả năng của Trùng cũng như Trần Huyền hiện tại thì việc đảm bảo an toàn vẫn là điều có thể làm được.
Còn việc tại sao lại tiến thêm vào rừng lần nữa thì Trần Huyền cũng sớm nói với mọi người. Thứ nhất hắn muốn tìm thử xem có thể tìm thấy Thạch hay không, cũng như có thể tìm lại vật gì đó của Oa để mang về hay không? Thứ hai là hắn muốn dẫn theo Nha đi tìm thêm loại cây độc đã dùng lúc trước, nếu có thể vận dụng một cách hợp lý thì tác dụng nó mang lại là không cách nào đánh giá.
Đi một đoạn đường rừng, nhóm ba người đã quay trở lại khu cắm trại trước đó, sau khi tìm tòi một hồi ba người chỉ tìm được vài mảnh áo da thú cũng như vài mẩu xương còn sót lại.
Hai người Trùng và Nha còn tốt, cả hai đã quá quen với điều này nên cũng không có biểu hiện gì lạ. Chỉ có Trần Huyền là vẫn mang theo cảm giác u uất, bởi dù sao trong thâm tâm hắn vẫn còn bảo lưu lấy tư tưởng kiếp trước, nên đối diện với việc phải chứng kiến thảm trạng của người quen thế này vẫn khiến hắn cảm giác rất khó chấp nhận.
Nhưng nói thế nào thì nói, chuyện đã xảy ra thì không thể nào thay đổi được, hắn sớm muộn cũng sẽ phải đối mặt với những chuyện còn tàn khốc hơn, nên phần nào đây cũng coi như là hắn sớm chuẩn bị trước tinh thần để đón nhận những điều sắp tới.
Dùng một mảnh da lớn nhất, Trần Huyền thu thập tất cả những gì còn sót lại của Oa cho vào trong rồi gói ghém lại cẩn thận trước ánh mắt nghi hoặc của Nha và Trùng.
Mặc kệ hai người, Trần Huyền quyết định sẽ đem phần di thể này của Oa về lại bộ lạc để an táng cẩn thận. Trước đó, nếu bộ lạc có n·gười c·hết trong quá trình đi săn thì những người sống sót sẽ đem t·hi t·hể đi thiêu tại chỗ rồi sau đó rời đi. Trần Huyền quyết định từ giờ sẽ thay đổi một số thứ, lần này xảy ra chuyện bất ngờ cũng coi như là dịp để Trần Huyền thực hiện một số ý nghĩ trước đó của mình.
Sau khi đã xử lý xong chuyện ở đây, cả ba lại tiếp tục lên đường, vừa đi vừa quan sát xung quanh xem có thể tìm thấy manh mối gì của Thạch hay không? Nhưng mấy ngày vừa qua đàn sói hoạt động quá mạnh làm khu vực xung quanh quá r·ối l·oạn nên dù tìm kiếm tỉ mỉ cỡ nào thì đám người vẫn không thể tìm thấy gì khả nghi.
Sau thời gian tìm kiếm trong vô vọng, Trần Huyền đành tạm từ bỏ việc này, cả ba tiến về khu vực hái thuốc trước đó để hái cây Mây độc, là tên mà Trần Huyền đặt cho loài cây này. Sau khi thu thập gói lại cẩn thận, cả ba liền lên đường quay trở lại nơi tập trung.
Cho tới khi ba người quay trở lại thì ở nơi tập trung mọi người đã thanh lý gần như xong chỗ Sói đã g·iết. Dưới sự căn dặn lúc trước của Trần Huyền thì trừ con sói đầu đàn phải cẩn thận xử lý thì những con sói còn lại đều chỉ cần xử lý qua loa.
Phần da sau khi được lột ra cẩn thận thì được cuộn lại gọn gàng cất vào gùi đeo. Còn về phần thịt chỉ lọc lấy những phần thịt lớn đem đi hong sơ qua cho khô phần máu tươi. Những phần còn lại thì đều không cần, bởi chỉ cần những phần thịt ngon kia cũng đã là số lượng rất lớn, có lấy thêm nữa thì chưa chắc mọi người đã khuân vác hết được. Tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng không có cách nào.
Sau khi xử lý hoàn tất, Trần Huyền liền dẫn người đi bứt dây leo để làm thành vài chiếc cáng đơn giản. Số da và thịt còn thừa sau khi chất đầy các giỏ được chất lên từng chiếc cáng. Đám người trừ Nha, Trùng, Tráng và Trần Huyền thì đều trên vai đeo một gùi đầy, lại thêm mỗi hai người được giao cho một chiếc cáng để cùng nhau khiêng. Cũng may sức lực của mỗi người đều rất lớn nên dù cho có phải khuôn vác lượng lớn đồ thì cũng vẫn còn có thể chịu được.
Chế tác một vài cây đuốc đơn giản giao cho ba người còn lại, Trần Huyền quyết định lên đường ngay trong đêm. Đây là quyết định sau khi hắn đã cân nhắc cẩn thận mới đưa ra. Bởi lẽ thời gian đám người rời đi đã quá ra so với dự tính ban đầu, nếu còn chần chờ thêm nữa thì thực sự sẽ không kịp quay về.
Thêm cả với việc đàn sói đã không còn là nỗi uy h·iếp chính nên an toàn của mọi người cũng đã giảm xuống trong phạm vi có thế mạo hiểm được.
Cũng không ngoài dự đoán của Trần Huyền, trên quãng đường trở về tuy rằng đám người gặp không ít sự t·ấn c·ông, nhưng dưới sự cảnh giác của hai dũng sĩ rưỡi thì cũng coi như không có gì đột biến. Có thì chỉ là những tộc nhân khác phải tăng thêm gánh nặng của những con thú mới bị săn thêm được.
Cho tới khi quay trở lại bộ lạc thì đã qua bảy ngày, quá mất hai ngày so với dự tính ban đầu.
Việc đám người quay về thiếu đi Oa, đặc biệt là Thạch cũng gây lên xôn xao không nhỏ trong bộ lạc, tuy nhiên sau khi được Vu cùng Trần Huyền ép xuống thì cũng không còn ai nhắc lại chuyện này nữa.
Tiếp sau đó, Trần Huyền liền để đám người Viêm bộ đem số da sói mới săn được đem đi xử lý, phần thịt mới được hong sơ qua trước đó cũng được đem ra hong sấy lại cẩn thận.
Sau khi đã sắp xếp công việc cho tộc nhân xong, Trần Huyền lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để đi lại quan sát xung quanh.
Trong bảy ngày vừa rồi trong lúc hắn ra ngoài thì ở trong bộ lạc mọi người dưới sự phân công trước đó của hắn đã dựng xong hoàn tất hơn chục ngôi nhà lớn, mọi người dưới sự phân chia của Vu cũng đã dời ra hang động để tiến vào ở trong từng ngôi nhà. Còn một số căn được xây để chuẩn bị cho nhóm người sắp được mua về cũng đã được dọn dẹp cẩn thận. Nhìn thấy sự sắp xếp của Vu Trần Huyền cũng coi như hết sức hài lòng.
Lại đi tới chỗ khác, Gốm và muối dùng để đem đi trao đổi cũng đã được chuẩn bị xong đâu đấy. Đồ gốm của yếu là nồi và chén bát đã được xếp và buộc lại cẩn thận, số lượng cũng không ít.
Riêng phần muối thì dưới sự dặn dò của Trần Huyền cũng đã được làm thành và chứa vào ba bốn chiếc bình lớn. Số muối này không trắng mịn như muối mà Viêm bộ đang sử dụng mà lại mang một màu vàng nâu, nếm thử thì tuy mặn nhưng lẫn trong đó vẫn còn nhiều vị chát, đắng.
Đây cũng là điều Trần Huyền cố tình làm ra, vì sau khi đắn đo suy nghĩ được mất, Trần Huyền quyết định vẫn là không nên đem số muối tinh khiết kia ra ngoài, bởi đạo lý mang ngọc có tội hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Chưa kể việc mang muối ra trao đổi cũng coi như phá vỡ thị trường độc quyền của Muối bộ lạc, lòng hại người không có nhưng không thể không có lòng phòng bị người. Ai mà biết sau khi biết bản thân bị mất đi ưu thế thì Muối bộ lạc sẽ làm ra điều gì? Cho nên việc cẩn thận không thể không có, chỉ mong là việc chất lượng muối không quá chênh lệch sẽ làm Muối bộ bớt chút đề phòng.