Chương 52: Săn Sói 2
Chương 52: Săn Sói 2
Liên tục thả mồi vài lần, thấy lũ sói đã dần quen với việc ăn đồ ăn được chuẩn bị sẵn, Trần Huyền cảm thấy thời cơ đã không sai biệt lắm.
Bả chó Trần Huyền cũng đã tìm thấy. Nói đến cũng rất tình cờ, không biết có phải nữ thần may mắn muốn đền bù cho hắn hay không mà trong một thoáng tình cờ, Trần Huyền thấy Nha trong quá trình sửa soạn lại chỗ Vu dược của mình thì lại dùng da thú bao bọc lấy bàn tay trước khi cầm lên một loại cây khá kì lạ.
Loài cây này vẻ bề ngoài nhìn khá giống cây mây nhưng thân lại trơn nhẵn không có gai mà ngược lại trên thân cành lại mọc rất nhiều lông tơ nhỏ màu vàng nhạt, sau khi hỏi qua Nha thì Trần Huyền mới biết đây là loại cây chủ yếu dùng để pha với máu của thú lớn cùng một số loài cây khác cho các Chiến sĩ uống để rèn luyện thân thể, nhưng nếu chỉ ăn loài cây này không thì người nào ăn vào cũng sẽ c·hết bất đắc kì tử.
Nghe tới đó Trần Huyền không nhịn được mà sáng lên ánh mắt, biện pháp đã có, công cụ cũng đã sẵn sàng. Hiện tại thiên thời địa lợi đều đã có đủ, chỉ đợi Trần Huyền bắt đầu kế hoạch nữa thôi.
Đứng nấp sau tảng đá che kín cửa hang, Trần Huyền có thể thấy rõ đám sói đang tranh giành những miếng thịt, Trùng, Tráng và Nha đứng kế bên, bọn hắn đều không hiểu tại sao, tất cả đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Huyền.
Một lát sau Nha không nhịn được nữa mà dò hỏi: “ Huyền, tại sao lại cho bọn nó ăn, thịt rất quý!”
Trần Huyền nghe vậy không trả lời luôn mà mỉm cười rồi hỏi ngược lại.
“ Nếu chúng ăn phải cái này sẽ như thế nào?”
Nói đoạn trên tay Trần Huyền đưa ra loài cây kia đã được gói cẩn thận trong da thú.
“ Ăn vào sẽ c·hết!”
Tráng nhanh chóng trả lời, lúc trước hắn cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của Trần Huyền và Nha nên cũng đã biết được loài cây Trần Huyền đang cầm trên tay nguy hiểm tới mức nào.
“ Vậy nếu để cho lũ sói kia ăn thì sao?” Trần Huyền vẫn từ tốn.
“ Không được! Chúng rất thông minh, nhất là con đầu đàn.” Trùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“ Nhưng chúng ta thông minh hơn, nướng miếng thịt thật thơm, chúng sẽ không kìm được mà ăn vào.” Trần Huyền trên mặt mang theo tiếu dung.
“ Ồ!!!”
Trên mặt của cả ba ngây ra rồi bỗng như hiểu ra điều Trần Huyền muốn nói đến.
“ Đúng vậy! Sói ăn vào liền c·hết, chỉ cần con đầu đàn c·hết, chúng ta liền không sợ nữa!”
Trùng và Tráng cười vui như điên. Hai bọn hắn đã quá bức bối khi bị vây tại đây rồi.
Vốn với sức của bọn hắn thì chỉ cần đám tộc nhân không ra ngoài, bọn hắn có thể từ từ mài c·hết lũ sói ngoài kia. Nhưng ngặt nỗi con sói đầu đàn dường như cũng hiểu được điều này nên gần đây nó luôn tự mình dẫn đàn đi săn làm cho Trùng và Tráng đúng thật là có tâm nhưng không đủ lực.
Trái lại với Trùng và Tráng, Nha bây giờ khuôn mặt nhăn lại như mướp đắng, cô nàng đang hết sức tiếc nuối:
“ Thuốc của ta, thịt của ta, không muốn! không muốn!”
Dù bản thân Nha hoàn toàn hiểu được cách làm của Trần Huyền, nhưng nói sao thì nói bản thân cô nàng vẫn mới chỉ là cô nhóc mới 14 tuổi. Còn những suy nghĩ trẻ con vẫn là điều hết sức bình thường, cũng không thể vì thế mà trách cô bé được.
“ Nha, thuốc và thịt quan trọng hay tính mạng của chúng ra quan trọng?”
“ Đương nhiên, là chúng ra quan trọng!” Nha giật thót mình.
"Thuốc và thịt còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu chúng ta cứ bị vây tại đây, sớm muộn gì cũng không chịu nổi, Ngươi là Vu chọn lựa người thừa kế, cần phải suy nghĩ cái nào được cái nào mất. Hiểu chứ?" Trần Huyền đè thấp giọng, xong dường như thấy Nha đã hiểu ra và có vẻ hối lỗi nên hắn cũng nhẹ giọng hơn.
“ Thôi được rồi, qua lần này lần tới ta sẽ kiếm cho ngươi thật nhiều, được không?” Trần Huyền ném ra cái bánh bao cho con thỏ ham ăn này.
“ Tốt, tốt, ai nói không làm là con chuột nhỏ.” Nha tíu tít, cô nàng nhanh chóng quên đi sự ấm ức ban nãy.
“ Ha ha ha, được, ai nói không làm là con chuột nhỏ.”
Cả ba người đều phá lên cười vì tính trẻ con của Nha. Bầu không khí vốn đang kìm nén cũng trở nên thông thuận thoải mái hơn rất nhiều.
Bởi kế hoạch đã được thông qua, nên mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Dưới sự chỉ đạo của Trần Huyền, đám người đem thịt nướng chia thành từng miếng không lớn không nhỏ, loài cây độc cũng được cẩn thận cuốn vào da thú rồi đem đập dập vắt lấy nước, sau đó được bôi kín lên miếng thịt.
Quan sát cẩn thận, khi thấy bầy sói đã rời khỏi Trần Huyền liền ra lệnh cho mười người bắn cung giỏi nhất cùng mình và Trùng, Tráng mang theo mồi cũng như cung tên cùng số mũi tên còn lại tiến ra phía ngoài. Cửa hang được đẩy tới một tảng đá lớn lấp kín lại che chở cho những người ở bên trong.
Sau khi ra ngoài, tìm một khu vực có nhiều cây cao Trần Huyền liền để đám người trèo lên ngọn cây, dùng cành cây có lá rậm rạp che lấp bản thân thật kỹ, trên thân cũng thoa lên một tầng lá cây rất hắc nhằm che đi mùi cơ thể t·ránh l·ũ sói phát hiện.
Sau khi đã ổn định, Trần Huyền liền thả mồi rải rác trong khu vực bên dưới.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong đám người liền yên lặng nín thở chờ đợi.
Không ngoài Trần Huyền dự đoán, chỉ một lát sau đàn sói quen với việc ăn đồ ăn sẵn đã theo mùi thơm mà mò tới.
Số thịt lần này rất nhiều, trừ khu vực con đầu đàn đang chậm rãi thưởng thức thì các khu còn lại đều bị lũ sói tranh nhau tới náo loạn cả một vùng.
Đám người đang ẩn nấp trên ngọn cây lúc này đã tháo cung tên trên lưng xuống cầm chắc trong tay, mũi tên cũng đã được cài vào cung chỉ chờ hiệu lệnh của thủ lĩnh là sẽ rời tay đưa lũ sói bên dưới về với đất mẹ.
Không ra ngoài Trần Huyền sở liệu, chỉ một lát sau đó đã bắt đầu có vài con sói có biểu hiện kì lạ.
Khi còn đang tranh nhau miếng mồi ngon, bỗng dưng có vài con sói khựng lại, sau đó loạng choạng bước đi như bị say choáng rồi đột nhiên ngã xuống đất, trong miệng phát ra những tiếng rên ư ử như không còn sức lực.
Tuy nhiên vẫn chưa có con sói nào để ý tới vì bọn chúng vẫn còn đang mải mê tranh giành, chỉ tới khi lũ sói ngã xuống ngày càng nhiều thì lúc này những con sói còn lại mới để ý mà đi tới dùng mõm ủi ủi lên thân thể đồng bạn đang nằm dưới đất, như nhận ra điểu gì đó lũ sói bỗng tru lên thảm thiết.
Tiếng tru tréo đột ngột thu hút sự chú ý của con sói đầu đàn lúc này vẫn còn đang chậm rãi thưởng thức bữa ăn quay đầu lại.
Không bỏ lỡ cơ hội, Trần Huyền lúc này quát lớn: “ Bắn!”
Một loạt mũi tên đã được ngắm rất kĩ chỉ chờ hiệu lệnh từ trên trời găm xuống xuyên thủng từng thân thể con sói đang còn có thể đứng vững ở bên dưới, kéo theo những tiếng tru tréo, tiếng rên rỉ.
Con đầu đàn được chăm sóc đặc biệt bởi ba người mạnh nhất hiện tại là Trùng, Tráng và Trần Huyền.
Ba mũi tên xé gió găm thẳng vào thân hình to lớn, tuy không cắm được vào quá sâu nhưng cũng xác thực xuyên qua được lớp da lông cứng chắc mà găm vào phần thịt bên trong.
Trên phần đầu mũi tên cũng đã sớm được tẩm lên một lớp nhựa cây độc nhằm tối ưu hóa sát thương hết mức có thể.
Nhận lấy một đòn đau, cộng thêm trông thấy thành viên trong đàn lần lượt nằm xuống khiến con sói đầu đàn trở lên cuồng loạn.
Lúc Trần Huyền hét lên ra hiệu thì cũng là lúc bọn hắn bị con sói đầu đàn phát hiện ra vị trí đang ẩn nấp.
Nhưng vì bọn hắn đang ở trên ngọn cây cao, nhất thời con đầu đàn còn không làm gì được, làm con sói phải phát tiết lửa giận bừa bãi vào khoảng không xung quanh.
Cây cối bị nó dập trúng rung lên bần bật, cũng may là trước đó bọn Trần Huyền đã chọn kĩ những thân cây to lớn cứng chắc lại thêm có thể do c·hất đ·ộc từ thịt ăn vào bụng cũng như từ mũi tên đã bắt đầu có tác dụng khiến nó dần trở nên không còn sức lực.
Sau khi tiếp nhận thêm vài mũi tên nữa, con đầu đàn dần mất hết sức lực rồi từ tự khụy xuống nằm rạp trên đất, từ trong mũi trong mồm bây giờ chỉ có thể phát ra tiếng thở hừ hừ yếu ớt đứt quãng.
Thấy tình hình có vẻ đã ổn thỏa, Trần Huyền cùng đám người trên cao dần dần tuột xuống.
Sau khi tất cả đã an ổn, mọi người liền đi kiểm tra từng con sói dưới đất, con nào còn thoi thóp đều được bồi thêm một phát đao ân huệ tiễn chúng rời khỏi thế giới này.