Chương 51: Săn Sói
Tạm thời đè lại sự lo lắng, Trần Huyền trước mắt chỉ có thể hi vọng người mạnh mẽ nhất Viêm bộ có thể tự lo cho bản thân.
Hiện tại, Trần Huyền phải nghĩ cách để có thể đưa mọi người về tới bộ lạc an toàn, đã 4 ngày kể từ lúc đám người rời đi, nếu không nhanh chóng quay về sẽ không kịp di chuyển tới phiên chợ hàng năm. Hắn còn rất nhiều việc phải làm ở đó nên không thể bỏ lỡ được.
Theo như hiểu biết của Trần Huyền, Sói là loại thú săn mồi có khứu giác cực nhạy bén, có thể lần theo dấu vết con mồi ở khoảng cách rất xa.
Nhất là khi nơi đây đám người dùng làm nơi mổ xác thì mùi máu cũng trở nên rất nồng, nên chắc chắn bọn hắn đã bị lũ sói chú ý tới.
Trần Huyền liền ngồi suy tư cách để giải vây cho đám người, bởi hắn chắc chắn đàn sói vẫn chưa từ bỏ ý đồ với bọn hắn.
Nếu như bình thường với hai dũng sĩ cộng thêm một dũng sĩ nửa mùa là hắn thì hất ra đàn sói không phải việc khó, thậm chí bọn hắn còn có thể săn ngược lại thêm nhiều nữa.
Nhưng vấn đề mấu chốt là bọn hắn không xác định được kết quả cuộc chiến của Thạch và con sói đầu đàn. Trong đám người hiện tại nếu gặp lại con đầu đàn kia thì tất cả đều cầm chắc c·ái c·hết, kể cả Trần Huyền có phát cuồng lần nữa cũng chả có tác dụng gì. Cùng lắm là khi đám sói thưởng thức hắn thì có thể sẽ thấy đậm đà hơn mà thôi.
Mà cứ để đám người cố thủ ở đây cũng không phải là cách, bọn hắn còn phải trở về bộ lạc để chuẩn bị cho mùa đông, nếu bây giờ không đi được, thì bọn hắn coi như tiêu.
Trần Huyền bắt đầu lùng tìm trong kí ức của mình về loài sói, những đặc điểm, cách săn mồi, điểm mạnh, điểm yếu để có thể tìm ra cách giải quyết tối ưu nhất.
Có một điều làm Trần Huyền rất ngạc nhiên đó là trí nhớ của hắn. Trước đây tuy rằng bản thân hắn vẫn nhớ rất nhiều thứ ở kiếp trước, nhưng cũng có nhiều thứ hắn chỉ nhớ mang máng chứ không rõ ràng. Thế mà hiện tại, Trần Huyền cảm giác trong đầu mình như là một thư viện máy tính vậy. Chỉ cần những thứ hắn đã xem qua thì bây giờ nghĩ tới cái gì thì lập tức các thông tin về thứ đó sẽ xuất hiện một cách hết sức rõ ràng.
Thậm chí những thứ rất linh tinh như một mẩu chuyện cười nhỏ hắn vô tình đọc được một lần thì bây giờ hắn cũng có thể đọc lại một cách rất trôi chảy.
Nhất thời Trần Huyền cũng không thể lí giải được, tình hình hiện tại hắn cũng không có thời gian để suy xét nhiều, nên Trần Huyền cũng chỉ có thể đổ tại cho lần hôn mê vừa rồi có thể đã làm hắn biến đổi gì đó. Nhưng dù sao đây với hắn cũng là một chuyện tốt, tri thức luôn luôn là một điều tuyệt vời, nhất là trong thời đại mông muội này, nên hắn cũng đành tạm gác lại thắc mắc của bản thân mà lo tập trung vào việc trước mắt.
Tạm bỏ qua vấn đề này, quay trở lại với tình hình hiện tại. Sau khi lục tìm lại kí ức, Trần Huyền nhận ra tình huống lúc này của bọn hắn quả thực không khả quan một chút nào.
Đối với loài sói, thù dai là bản tính, hung tàn khát máu là bản năng. Chỉ với hai điều trên, một khi đã bị bầy sói để ý tới thì bọn hắn cũng chỉ có hai con đường. Một là liều một trận sống c·hết, hai là bị bọn sói vây lại một chỗ tới c·hết.
Đang đắn đo suy nghĩ, bỗng một tia linh quang xuất hiện trong đầu hắn. Trần Huyền nhớ lại trong một tiết mục truyền hình tại kiếp trước, hắn có từng xem được một thông tin rất thú vị.
Đó là loài sói rất coi trọng đồng loại, đặc biệt là con non, chúng được cho ăn bằng cách những con sói lớn sẽ nôn thịt trong dạ dày ra cho lũ sói con ăn.
Hay có thể hiểu thành, Sói sẽ không nhai nát thịt trước khi nuốt mà chúng sẽ ăn và nuốt từng miếng to, đây chính là tập tính riêng của loài.
Nghĩ tới đây, một âm mưu dần hình thành trong đầu Trần Huyền.
Hiện tại biện pháp tốt nhất cũng như an toàn nhất để đối phó với lũ này là đánh bả, hay có thể nói là đầu độc.
Tuy nhiên trong thời đại này, mọi thứ đều rất lạ lẫm nên rất khó xác định được đâu là thứ mang độc tính. Cũng không thể thử kiểu gặp mỗi loài cây lại đưa miệng vào cắn một cái được, phát hiện được cây có độc thì cũng đi luôn một mạng chứ chả đùa. Trần Huyền cũng không phát rồ tới mức đó, chưa kể lũ sói lảng vảng ngoài kia cũng không để hắn tự tung tự tác trong rừng được.
Một cách nữa đó là dùng những vật nhỏ sắc bén nhét vào trong thức ăn, để khi ăn vào những thứ này, chúng sẽ g·iết c·hết lũ sói trong yên lặng.
Để làm được điều này, cần phải có mồi dụ thật ngon. Mà để làm được điều này đối với Trần Huyền lại không khó một chút nào.
Vấn đề hiện tại chỉ là dùng cách nào mà thôi.
Loài sói bản thân rất thông minh, nhất là con đầu đàn. Ở lần đối đầu trước đó, Trần Huyền thực sự nghi ngờ việc ba con sói lớn xuất hiện phía sau là do con đầu đàn sắp xếp. Nếu thực sự là như vậy thì trí tuệ của lũ sói kia thật đáng để suy nghĩ.
Nhưng dù thông minh tới đâu cũng không thể thoát khỏi bản tính dã thú được, nên chỉ cần dụ dỗ vài lần hẳn chúng sẽ trúng kế.
Trần Huyền đi lại khu chứa thịt sói, chọn lựa ra vài miếng còn tươi ngon đưa cho Trùng bảo mang đi ra chỗ cách hang động một đoạn treo lên một tầm không cao.
Quả nhiên chỉ một lát sau đám người có thể nghe được rõ ràng tiếng lũ sói giành ăn. Cứ cách một đoạn thời gian Trần Huyền lại treo lên một tảng thịt để nhử mồi, được vài lần lũ sói hỗn loạn giành ăn thì sau đó cả lũ bỗng im bặt, không còn âm thanh nhốn nháo truyền về.
Xem tình hình, Trần Huyền có thể đoán được có lẽ cá lớn đã cắn câu.
Lần này hắn không tiếp tục dùng thịt sống nữa, mà thịt đã được đem đi nướng lên thêm chút gia vị toả ra mùi thơm nức mũi.
Đem miếng thịt nướng ném ở khu vực trống cách cửa hang một khoảng có thể quan sát được. Cửa hang cũng được dùng một tảng đá lớn che kín hai phần ba, chỉ để một khe hở không lớn dành cho việc quan sát.
Quả nhiên không mất quá lâu thời gian, một bóng hình quen thuộc xuất hiện từ sau lùm cây lững thững đi về phía miếng thịt còn đang toả hương thơm nức.
Phía sau dẫn thêm tầm bốn, năm chục con sói khác rất trật tự đi phía sau.
Con sói đầu đàn quen thuộc, chỉ là trên mặt nó bây giờ đã có thêm một v·ết t·hương khủng bố kéo dài từ vành tai tới tận mép miệng, v·ết t·hương lớn càng làm cho nó tăng thêm vẻ lăng lệ, hung tợn.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của con đầu đàn có thể dễ dàng đoán được v·ết t·hương trên mặt kia là do Thạch gây ra, trên thân nó cũng có rất nhiều khoảng lông bị chặt chém rơi rụng.
Nó đi lại xung quanh, đánh giá một hồi, cái mũi cũng không ngừng hít hà miếng thịt đang phát ra mùi hương rất kì lạ.
Sau đó, nó khẽ nhếch mép gru gru hai tiếng, một con sói ở phía sau dè dặt đi lên phía trước. Con sói này bước tới miếng thịt, nó bắt đầu cắn vào miếng thịt lớn một cách từ tốn như thể đang kiểm tra. Tuy là ăn rất chậm, nhưng nó vẫn một ngụm nuốt vào mà không hề nhai kĩ.
“Mẹ kiếp, bọn này đích thực là thành tinh rồi!”
Trần Huyền rít khẽ trong kẽ răng, đến đây hắn đã hoàn toàn có thể xác định con đầu đàn đã có được suy nghĩ của bản thân nó, điều này tuy không quá ngoài dự liệu nhưng ít nhiều cũng làm Trần Huyền ngạc nhiên.
Con đầu đàn tuy b·ị t·hương nhưng vẫn còn xuất hiện tại đây, còn Thạch thì vẫn bặt vô âm tín. Điều này quả thực làm Trần Huyền không yên lòng, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể đem hy vọng đặt vào trên thân Thạch mà thôi.
“ Thủ lĩnh, con đầu đàn kia mạnh hơn trước rồi.”
Trùng đang đứng bên cạnh bỗng đột nhiên lên tiếng.
“Mạnh hơn?”
Trần Huyền tâm thần dần chìm vào đáy cốc, qua lời Trùng có thể hiểu thành con sói đầu đàn đã đột phá tới cấp 3, chỉ có thể là nó đột phá lúc chiến đấu với Thạch. Nói như vậy thì Thạch có lẽ đã….
Trần Huyền nhanh chóng đè nén lại tâm thần, làm người hai kiếp đã khiến tâm thần hắn vững vàng tới một mức độ nhất định, bản thân Trần Huyền hiểu rõ hiện tại hắn không thể tỏ ra sụp đổ được, như thế sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người ở đây.
Quay trở lại hình ảnh bên phía ngoài, sau khi con sói kia ăn vào miếng thịt mà có vẻ như không có vấn đề, con đầu đàn lúc này mới đi tới gạt con sói kia ra rồi há ra cái mồm máu to lớn cắn một phát hết cả miếng thịt lớn nuốt vào trong bụng. Xong nó liếm mép có vẻ như chưa thỏa mãn rồi quay đầu dẫn theo đàn sói từ từ khuất vào sau bụi rậm.
Thấy đàn sói đã biến mất, lúc này Trần Huyền mới thở phào, kế hoạch của hắn có vẻ như sẽ rất khả thi.
Vấn đề bây giờ chỉ cần tìm được phương pháp hạ độc nữa là hoàn hảo