Chương 50: Tỉnh Lại
Trong cơn mê man, Trần Huyền cảm giác như bản thân đã quay ngược về kiếp trước, tiếng còi xe inh tai, mùi khói bụi mù mịt, người qua lại đông đúc đang bao phủ lấy bản thân hắn.
Nhịp sống sôi động trái ngược hoàn toàn với sự yên bình trong sạch mà hắn đã trở nên quen thuộc làm cho hắn dường như không còn phân biệt rõ ràng đâu là thực đâu là giả.
Hắn bây giờ là một thủ lĩnh bộ lạc nguyên thuỷ trẻ với đầy khát khao hay vẫn là một vị giáo sư đầy quyền uy nhưng lại chán nản với cuộc sống?
Chính hắn cũng không còn có thể phân biệt được rõ ràng…..
Trong khi vẫn còn đang quẩn quanh với những câu hỏi không rõ thì một cảm giác mát lạnh có vẻ thanh lương từ từ phủ kín các giác quan làm Trần Huyền giật mình.
Cảm xúc vốn đang lẫn lộn của hắn cũng từ từ bình ổn trở lại.
Các tri thức của kiếp trước, từ những điều hắn còn nhớ cho tới những điều hắn gặp qua nhưng đã quên đi, dường như trở thành một cuốn phim đang dồn vào đầu hắn làm đầu óc hắn căng ra như muốn nứt.
Lượng thông tin khổng lồ tràn tới đột ngột khiến đầu óc hắn như bị đứng máy, tất cả lại chìm vào khoảng không đen đặc, tĩnh mịch. Trần Huyền lại một lần nữa mất đi ý thức.
Không biết đã trôi dạt trong màn đen tịch mịch bao lâu, Trần Huyền dần dần có được trở lại nhận thức của mình, hắn bắt đầu cảm nhận được không khí xung quanh, cơ thể cũng bắt đầu cảm nhận lại được tri giác.
Trần Huyền cố gắng tập trung mở ra đôi mắt nặng trịch như bị dán keo của mình, các ngón tay cũng cố hết sức nhúc nhích, động đậy.
Hắn dần dần như nghe thấy tiếng nhốn nháo vang lên xung quanh. Tiếng gọi, tiếng hô hoán dần trở lên lớn hơn.
Khi đôi mắt Trần Huyền mở ra, đã thấy từng khuôn mặt quen thuộc đang túm tụm lại nhìn hắn với vẻ mặt mang vẻ lo lắng nhưng cũng xen lẫn sự vui mừng.
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh…Huyền, Huyền….Không sao, không sao rồi!”
Gắng sức chống tay xuống đất ngồi dậy, dùng tay xoa xoa thái dương còn hơi căng đau, Trần Huyền gắng gượng mỉm cười nhìn về đám người ra vẻ mình không sao.
Nhìn thấy Nha vẫn đang ngồi phía trước nhìn mình, tuy khuôn mặt vẫn trắng bệch nhợt nhạt nhưng thân thể có vẻ không sao cũng làm Trần Huyền như trút đi gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc hắn tỉnh lại cho tới bây giờ, bằng một cách kì lạ nào đó mà sức lực của Trần Huyền nhanh chóng đang quay trở lại một cách mà bản thân hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, một cách rất kì diệu. Trần Huyền có thể cảm giác được sức lực của hắn đã tăng rõ rệt so với trước đây, hắn cũng dường như mơ hồ cảm thấy trong cơ thể có một thứ gì đó kì lạ mà nhất thời hắn chưa hiểu được.
Sau khi đã hoàn toàn tỉnh táo, Trần Huyền cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm hôm trước, nhưng hắn chỉ nhớ tới lúc bản thân đang bị con sói đàn áp, còn sau đó thế nào hắn lại hoàn toàn không nhớ được gì cả. Mỗi lần cố gắng nhớ lại đều khiến hắn đau đầu như muốn nứt ra. Cứ như thể đấy là bản năng tự vệ của cơ thể sau khi bản thân phải chịu một sự biến đổi lớn tới cực đại vậy.
Sau khi nghe đám người kể lại tình hình đêm hôm đó, Trần Huyền liền hết sức ngạc nhiên về biểu hiện của bản thân mình.
“ Thủ lĩnh lúc đó rất kì lạ, không có đồ đằng nhưng sức mạnh có vẻ như còn lớn hơn ta và Tráng.”
Trùng lên tiếng, Tráng cũng không kìm được mà gật đầu hưởng ứng. Nhớ lại biểu hiện đêm hôm đó của Trần Huyền vẫn làm Tráng có vẻ hơi rùng mình.
“Khác lạ chính là những hoa văn trên mặt thủ lĩnh trông rất kinh hãi, nhất là tròng mắt không khác gì hung thú, thủ lĩnh lúc đó hoàn toàn không giống con người.”
Theo lời kể lại, Trần Huyền cũng thử tập trung cảm giác xem cái cảm giác khác thường trong cơ thể mình rốt cục là thứ gì.
Quả thật khi cố gắng tập trung cảm nhận, Trần Huyền có thể cảm thấy trong cơ thể mình đang chảy xuôi một cảm giác ấm nóng kì lạ đang tràn đầy lan toả khắp các thớ thịt, mạch máu. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng bộ phận trên cơ thể, dường như hắn còn có thể khống chế chúng theo ý mình, tuy mơ hồ nhưng quả thực Trần Huyền có cảm giác như vậy.
Khi hắn càng cố gắng tiếp cận thứ cảm giác kì lạ ấy, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể như trở nên có sức mạnh hơn, nhưng kèm theo đó là tâm trí hắn cũng trở nên nóng nảy mất bình tĩnh. Càng cố gắng thâm nhập sâu thì cảm giác của hắn càng trở nên táo bạo.
Trần Huyền có thể cảm giác được hắn trở nên thèm khát mùi máu, sự biến đổi kì lạ làm Trần Huyền có phần sợ hãi mà vội vàng từ bỏ ý nghĩ kiểm soát thứ sức mạnh kì lạ kia.
Hỏi riêng Trùng và Tráng về cảm giác của cơ thể khi vận dụng sức mạnh để có thể đối chứng với tình trạng của bản thân, Trần Huyền ngạc nhiên vì nếu theo như miêu tả của hai người thì thứ sức mạnh của bọn họ khá giống nội khí công của kiếp trước. Sau khi đột phá thành đồ đằng chiến sĩ thì trong cơ thể ở phần bụng dưới sẽ xuất hiện một luồng khí nóng mà khi bản thân vận dụng luồng khí ấy cơ thể sẽ thu được sức mạnh vượt bậc.
Còn bản thân hắn, Trần Huyền cảm thấy có thể gọi cái thứ kia là huyết khí thì tương đối chính xác, bởi hắn có thể cảm nhận rõ rệt thứ sức mạnh ấy ở khắp nơi trên cơ thể, bao phủ lấy từng đường gân thớ thịt. Hắn cũng có thể đoán được sự biến đổi ấy bắt nguồn từ máu của con hung thú đã xâm nhập vào cơ thể hắn mới khiến hắn biến thành như vậy.
Tuy có vẻ nó là con dao hai lưỡi, nhưng trong tình huống hiểm nghèo có thể nó sẽ trở thành sợi dây cứu mạng, mang suy nghĩ ấy Trần Huyền sẽ không dứt khoát bỏ qua, mà hắn sẽ cố gắng từ từ kiểm soát thứ sức mạnh này.
Vẫn còn rất nhiều thứ khiến Trần Huyền nghi vấn, nhưng ở đây không ai có thể giải đáp cho hắn cả, đành phải đợi khi trở về tìm Vu để tìm hiểu, có vẻ như quá khứ của Vu cũng không tầm thường tí nào, điều này Trần Huyền sớm đã nhận ra, sớm muộn gì hắn cũng phải tìm hiểu cho bằng hết.
Sau một hồi nói chuyện, Trần Huyền cũng biết Nha lúc đó chỉ bị đập choáng mà ngất đi, Giáp cốt đã bảo vệ cô nàng khỏi một pha sống c·hết. Cũng nhờ đó mà Nha hiện tại có thêm một Vu thuật phòng thủ hoàn toàn mới, không còn đơn độc ở khả năng chữa bệnh nữa. Điều này cũng mở ra cho Nha một con đường hoàn toàn mới, tương lai sau này cũng sẽ tràn đầy những điều không thể xác định.
Bỗng nhiên như nhận ra điều gì, Trần Huyền lên tiếng hỏi.
“Cha ta đâu? Từ lúc ta tỉnh dậy sao không thấy hắn?”
Đám người đều ngập ngừng, không ai trả lời làm Trần Huyền bắt đầu dần trở nên nôn nóng.
Một lúc sau khi Trần Huyền có vẻ đã dần mất bình tĩnh, Trùng lúc này thấy cũng không dấu được liền kể lại.
Từ khi đám người để Thạch ở lại đối đầu với con sói đầu đàn, đến lúc đám người bị bao vây khiến Trần Huyền phát cuồng mà đại sát tất cả ba con sói lớn dẫn tới đám sói bình thường kia hoảng sợ mà chạy hết. Sau đó đám người b·ị t·hương mang theo đã b·ất t·ỉnh Trần Huyền và Nha chạy vội trong đêm, cho tới khi tìm được hang động tạm thời an bài đám người. Khi trời sáng, Nha tỉnh lại dùng Giáp cốt chữa thương cho đám người cũng như cứu trị Trần Huyền.
Bất tỉnh một ngày một đêm, cho tới lúc này khi Trần Huyền tỉnh lại cũng chưa hề có dấu hiệu của Thạch.
Ngày hôm qua, khi tình huống đã tạm ổn định Trùng và Tráng thay phiên nhau dẫn người ra ngoài thu thập lại số sói bị g·iết đêm trước, cũng tiện thể tìm Thạch cũng như xác của Oa đ·ã c·hết.
Số lượng sói được mang về rất nhiều, đã được sơ chế theo đúng quy trình chất đầy tất cả các gùi chứa. Tuy nhiên vẫn không thấy Thạch đâu, xác của Oa cũng không được tìm thấy. Khu vực đám người dựng trại trước đó đã bị phá huỷ tan hoang xơ xác, đủ biết được tình hình chiến đấu lúc đó mãnh liệt thế nào.
Do không tìm thấy Thạch, mà trong quá trình tìm kiếm Trùng vẫn thi thoảng thấy những con sói vẫn còn lảng vảng quanh khu vực lân cận.
Lo lắng cho mọi người nên Trùng quyết định tạm dừng tìm kiếm, trở về đợi Trần Huyền tỉnh lại.
Nghe Trùng kể lại mọi chuyện, Trần Huyền đã hiểu ra mọi chuyện. Tuy Thạch không hoàn toàn là người sinh ra hắn, nhưng vì trước đó thiếu thốn tình cảm gia đình, đến nay lại cảm nhận được sự quan tâm hết mực của tình cha đã khiến Trần Huyền sớm coi Thạch thực sự là gia đình của mình.
Nay nghe tin Thạch đã mất đi tin tức làm Trần Huyền trong lòng hết sức lo lắng.
Tuy vậy, trước mắt Trần Huyền vẫn cần phải lo thu xếp cho đám người tại đây, hắn hiện tại không thể vì lí do cá nhân mà bỏ đi mặc kệ đám người được.