Chương 49: Đột Phá – Phản Sát
Chương 49: Đột Phá – Phản Sát
Lúc này Trần Huyền ánh mắt đã đỏ rực, vằn vện lên đầy những tia máu trông hết sức dữ tợn, khác xa với vẻ thân thiện hiền lành thường ngày.
Không biết có phải do bản năng của cơ thể hay không mà khi nhìn thấy Nha không rõ sống c·hết, Trần Huyền không kiềm chế được mà gần như phát điên.
Không phủ nhận bản thân hắn đúng là có tình cảm với cô nàng, nhưng nếu chỉ như vậy không thôi thì hắn sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Hoặc có thể là tiềm thức của nguyên bản thân thể trước đó còn sót lại ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng lúc này Trần Huyền đã không cân nhắc được nhiều như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn xé xác con vật trước mắt, nguy hiểm hay không nguy hiểm hắn đã không còn đắn đo được quá nhiều.
Thấy con sói vẫn còn vì cú v·a c·hạm lúc nãy mà còn choáng váng, Trần Huyền không bỏ qua cơ hội, gồng mình vận hết sức vung thanh đao chặt thẳng vào phần eo con sói.
Có lẽ bị ăn đòn đau tại điểm yếu làm con sói tru lên thảm thiết, tuy rằng vết chém của Trần Huyền chỉ để lại v·ết t·hương không lớn, nhưng lực va đập lại cực mạnh, hơn nữa lại đánh trúng vào phần eo yếu nhất của họ nhà sói nên có vẻ như con thú cũng không dễ chịu gì.
Vốn con mồi vào đến miệng còn bay đi mất đã làm con sói trở nên nóng nảy, nay lại chịu một đòn đau khiến nó cũng trở nên phát cuồng.
Thế là một người một thú lao vào quần nhau giữa khu rừng.
Vốn không thể so bì được với con sói nên Trần Huyền trên người nhanh chóng xuất hiện những vết cào, vết bầm tím do chịu đòn khiến hắn đau thấu xương.
Cũng may là con sói chịu tổn thương trước đó nên thân thể không còn quá linh hoạt như trước, bởi vậy Trần Huyền mới có thể cầm cự tới bây giờ.
Nhưng cũng chẳng được lâu, vì mất máu cũng như mất quá nhiều sức Trần Huyền nhanh chóng bị con sói áp đảo.
Một bàn chân đập thẳng vào trước ngực Trần Huyền để lại ba vệt cào tướm máu, thân thể hắn cũng bị đập bay về phía sau ngã sõng soài ra đất, con sói cũng nhào tới chân dẫm lên người hắn, nước dãi tanh tưởi từ miệng nhỏ xuống làm hắn hết sức tởm lợm.
Có vẻ như con sói thấy đã ăn chắc được Trần Huyền nên không kìm được mà ngửa cổ tru lên, cơ hội hiếm có Trần Huyền nhìn về đám người đứng bên ngoài hét lớn.
“Lửa, lửa, ném qua đây!”
Ngay lập tức, một người cầm thanh củi còn đang cháy cách đó không xa nghe thấy liền ném luôn thanh củi trên tay về phía Trần Huyền.
Tình thế lúc này thật sự hiểm nghèo, nếu bắt được thì may ra hắn còn cơ hội, chứ chỉ cần trượt tay thì hắn coi như cầm chắc c·ái c·hết.
Có vẻ như lần này ông trời không tiếp tục trêu đùa hắn nữa, cây củi đang bay tới được Trần Huyền chuẩn xác bắt lấy, trong qua trình bay đi làm ngọn lửa trở nên vượng hơn. Không chờ đợi thêm Trần Huyền vung mạnh tay đập thẳng phần gỗ đang cháy vào phần đầu con sói đang giương lên làm đốm lửa văng tứ tung ra xung quanh.
Phần lông bờm nhanh chóng bắt lửa cháy khét, đốt thẳng vào phần da cổ mềm khiến con sói giật mình quơ loạn phần đầu đập bay thanh củi còn đang bốc lửa thiêu đốt.
Phần lông bị cháy rụi để lộ ra phần da trơ trọi đã có phần bị phỏng. con sói vì quá đau nên nhấc chân ra khỏi người Trần Huyền mà dùng chân không ngừng vuốt vuốt lên đầu.
Trần Huyền không chút do dự dùng thanh đao ở tay còn lại chém thẳng vào phần cổ đã lộ ra hoàn toàn kéo ra một v·ết t·hương lớn, máu từ cổ con sói phun ra xối xả phủ kín mặt Trần Huyền, cả mắt mũi miệng thậm chí tai đều ngập máu.
“Aaaaaa…..!”
Một tiếng thét thảm thiết như đứt ruột gan vang lên, cảm giác nóng rực như nuốt than hồng xâm chiếm toàn bộ đầu óc cơ thể khiến Trần Huyền đau đớn lăn lộn dường như không còn kiểm soát được bản thân.
Hắn hiện tại bức thiết phải giải phóng sự đau đớn gần như cuồng loạn này, đối tượng đương nhiên không đâu ngoài con sói đã đang dần khuỵ xuống kia.
Như mộ con thú đang phát điên, Trần Huyền tay không lao tới ôm lấy con sói to hơn hẳn cơ thể mình mà đấm đá, thậm chí dùng răng cắn xé.
Hắn hiện tại gần như đã không thể coi là con người, bởi nếu để ý kĩ thì tròng mắt vốn đen của hắn bây giờ đã đỏ rực, con ngươi cũng dẹp lại dựng thẳng đứng trong tròng mắt,
mắt hắn hiện tại đã không khác gì con mắt của dã thú. Trong miệng cũng chỉ phát ra tiếng gầm gừ hoang dại xen lẫn tiếng kêu gào thảm thiết vì đau đớn.
Đám người cũng hoàn toàn không nhận ra người thủ lĩnh hiền lành vui vẻ của mọi ngày nữa, tất cả đều bị doạ choáng váng bởi tình cảnh trước mặt.
Trần Huyền lúc này dường như không còn nhận thức, trong đầu hắn hiện tại chỉ vang lên những ý nghĩ cuồng bạo ‘ g·iết chóc’ ‘máu tươi’.
”Xé xác nó ra, g·iết c·hết nó, g·iết nó, g·iết..g·iết..Giết….!" Những suy nghĩ táo bạo, điên cuồng đang không ngừng xâm lấn đầu óc của hắn.
Thậm chí cánh tay lúc này đã bị con sói liều mình phản kích cắn ngập răng vào dường như cũng không làm Trần Huyền có cảm giác, bởi cơn đau hắn đang phải chịu còn khủng bố hơn nhiều.
Từng thớ thịt, cơ bắp như bị xé toạc, xương cốt như bị đem ra nghiền nát rồi lại nối liền, rồi lại nghiền nát…
Con sói đã vì mất quá nhiều máu mà không còn động đậy được đổ sụp xuống đè thẳng lên người Trần Huyền.
Không gian bỗng trở lên im lìm, không còn tiếng sói rên rỉ, không còn tiếng người gào rú, quang cảnh đọng lại ở một con sói to lớn đ·ã c·hết nằm rũ đè lên một người bên dưới.
Đám người tỉnh hồn vội vàng chạy lại định lật con sói ra để cứu Trần Huyền, nhưng chưa được mấy bước, thân ảnh nằm đang nằm im bên dưới bỗng động đậy rồi từ từ dùng tay hất văng xác con sói to lớn như kiểu hất hình nộm bằng giấy vậy.
Thân ảnh đã nhuốm đầy máu từ từ đứng lên im lìm, không nói không rằng cúi xuống cầm thanh đao bên cạnh lững thững đi về phía xác con sói nằm cách đó không xa, thanh đao giơ cao lên cắm thẳng xuống phần v·ết t·hương ở cổ trước đó chấm dứt hậu hoạn.
Thanh đao nhuốm máu đang nhỏ từng giọt từng giọt, thân ảnh kia hướng ánh mắt nhìn về hai người dũng sĩ vẫn còn đang đánh nhau với hai con sói còn lại. Tuy có nhiều biến hoá nhưng thực tế tình hình lúc nãy diễn ra lại rất nhanh, khi bên này đã kết thúc chiến đấu thì phía xa xa vẫn còn vang lên tiếng đánh nhau rầm rĩ.
Để ý kĩ có thể thấy từ thân thể Trần Huyền đang bốc lên một luồng khí thế khiến không khí xung quanh dường như vặn vẹo. Trên mặt hắn xuất hiện những hoa văn đỏ tươi như tơ máu phủ kín khuôn mặt, cộng thêm đôi mắt dã thú càng làm cho khuôn mặt hắn trở lên yêu dị.
Sự khủng bố phát ra từ người Trần Huyền lúc này còn đáng sợ hơn khi đối mặt với con hung thú lúc trước làm đám người xung quang câm như hến, thậm chí còn có người không nhịn được mà tiểu tiện luôn tại chỗ.
Khoé miệng khẽ nhếch lên nở ra một nụ cười có vẻ tà dị, Trần Huyền lúc này hơi khom người xuống hướng về nơi đang phát ra âm thanh phía trước.
“Rắc, rắc…” tiếng nứt vỡ của tảng đá dưới đất vang lên, thân ảnh Trần Huyền đã lao v·út về phía trước với tốc độ kinh khủng, cuốn theo lá khô bay tứ tung cuốn ngược kéo dài phía sau.
Trùng lúc này đang chiến đấu với con sói chợt nhận thấy có một thứ gì đó đang lao thẳng tới mình với tốc độ khủng kh·iếp. Theo bản năng hắn nhanh chóng lùi ra ngoài giơ đao thủ thế.
Bỗng một thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ bắn vụt qua lao thẳng tới con sói lớn phía trước.
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh!” Nhận ra đó là Trần Huyền, Trùng hoảng sợ la lớn như để kêu gọi nhưng Trần Huyền đã lao tới vung thanh đao chém thẳng vào con sói dưới ánh mắt trợn to không thể tin được của Trùng.
Trùng nhanh chóng nhận ra Trần Huyền đang trong trạng thái rất không bình thường, bởi ngoài việc liên tục phát ra tiếng gầm gừ thì lúc này trên thân Trần Huyền đã phủ đầy những đường gân máu kéo dài từ mặt xuống toàn thân, cộng thêm toàn thân đẫm máu càng làm cho hình ảnh trở nên có phần hơi kinh dị.