Chương 48: Tình Huống Đột Phát
Thấy Thạch lao về phía con sói đầu đàn, Trần Huyền theo bản năng muốn chạy theo giữ Thạch lại, tuy nhiên chưa kịp bước đi thì đã bị một bàn tay giữ lại.
“Thủ lĩnh, trốn đi, Thạch không sao, con Sói kia và Thạch mạnh ngang nhau, chúng ta phải tìm chỗ trốn!”
Trùng lúc này đã nhảy xuống mỏm đá đến bên cạnh Trần Huyền từ bao giờ.
Nhìn về phía trước, Thạch và con Sói đầu đàn đã đang quần thảo với nhau khiến bụi cùng lá cây khô cuốn lên mù mịt.
Tận dụng vóc người nhỏ bé hơn Thạch liên tục luồn lách qua lại, khi có cơ hội liền kỉ niệm con Sói một đao, nhưng vì lớp lông dày cứng như cương châm làm thanh đao xương gần như không gây ra được thương tổn gì lớn.
Con Sói tuy hình thể to lớn nhưng sự linh hoạt cũng không kém đi chỗ nào, những móng vuốt sắc như dao cạo liên tục xoẹt qua vồ lấy Thạch làm những thân cây xung quanh phải chịu tai ương, khiến vụn gỗ bay tứ tán.
Đúng như Trùng nói, cả hai tuy chiến đấu có vẻ rất hung mãnh nhưng chỉ trong chốc lát đúng là khó ai làm gì được ai.
Lại nhìn xung quanh thấy đàn sói vốn đã có ý rút lui thì nay có sự hiện diện của Lang vương đã lại bắt đầu vây lại như trước.
Tuy là có Trùng và Tráng tại, nhưng dù sao cả hai vẫn là con người chứ không phải máy móc, lũ sói kia liều mạng t·ấn c·ông cũng có thể tươi sống mệt c·hết hai người, chưa kể ở đây còn rất nhiều người bình thường, sức bền không thể so bì được.
Bọn hắn càng ở lại lâu, áp lực dồn lên Thạch sẽ sàng lúc càng lớn,bởi tình hình chiến đấu tuy có vẻ cân bằng, nhưng thực ra Thạch phải chịu rủi ro lớn hơn nhiều.
Bởi tuy t·ấn c·ông nhiều hơn nhưng Thạch không gây được sát thương thực chất lên con Sói, còn ngược lại chỉ cần ăn một vuốt của con Sói thì sẽ là tai hại lớn đối với Thạch.
Rõ ràng lợi hại, Trần Huyền cũng không do dự nữa.
“Trùng, Tráng, lao ra tìm chỗ trốn, Nhanh!”
Nghe lệnh, Tráng tay cầm đao lao ra phá vây, lũ sói bao vây cũng lao vào t·ấn c·ông dữ dội, nhưng dưới sự yểm hộ từ xa của Trùng nên vòng vây kín nhanh chóng bị xuyên thủng.
Tráng dẫn đầu lao ra, Nha cùng Trần Huyền được đám người bảo vệ cũng theo sau đó mà rời đi.
Đàn sói không bỏ qua mà chạy vây xung quanh, cả người cả Sói lao vun v·út trong cánh rừng tối đen, chỉ có vài ánh lửa từ những thanh củi đang cháy trên tay vài người soi rọi thấy vài bóng sói đang lao đi bên cạnh.
Thi thoảng lại có vài con không nhịn được mà lao vào nhưng đều bị Tráng hất ra hoặc bị Trùng bắn thủng người mà c·hết.
Không biết chạy được bao xa, khi tất cả đều đã thấm mệt, tâm tình chập chờn lên xuống liên tục đã bào sạch sức lực của mọi người, hiện tại tất cả chỉ còn dựa vào bản năng chạy về phía trước.
Đột nhiên, từ bóng đêm lao vụt ra một thân ảnh nhanh như chớp đập thẳng vào Tráng đang chạy đầu tiên khiến Tráng mất đà văng qua bên cạnh đập mạnh vào một thân cây khiến càng lá đứt gãy rơi rụng lả tả.
“Hung thú, hung thú….” Đám người sợ hãi run giọng kêu gào.
“Mẹ nó, hung thú cái đ*o gì! Nó không phải chỉ là sói thôi à” Trần Huyền không còn giữ được bình tĩnh mà xổ ra một tràng.
Hắn thật sự không hiểu tại sao trước đó đối diện với lũ sói mọi người vẫn có vẻ giữ được bình tĩnh, nhưng lúc này lại tỏ ra sợ hãi tới vậy.
Đám người tuy không hiểu câu mắng ban nãy, nhưng ai cũng đều nhận ra vẻ tức giận của Trần Huyền, Nha bên cạnh cũng im thin thít, cô nàng chưa bao giờ thấy Trần Huyền có vẻ nóng tính như vậy bao giờ.
“ Thủ lĩnh, con sói kia không phải sói bình thường, nó mạnh ngang ta cùng Tráng”
Nghe Trùng nói, Trần Huyền bình tĩnh nhìn lại thì quả nhiên, tuy hình thể không khác mấy so với những con Sói khác, nhưng thân thể của con sói trước mắt lại rõ vẻ cơ bắp săn chắc hơn, thậm chí trên cổ cũng có bờm lông tuy không dài như Lang vương nhưng đích thật là vẫn có thể thấy rõ.
Tráng lúc này cũng đã đứng dậy, lúc nãy may mà hắn kịp thời dùng thanh đao đón đỡ lấy nên chỉ vì lực xung kích mà văng đi chứ cũng không b·ị t·hương. Tuy nhiên nhìn cánh tay hơi run rẩy thì cũng có thể đoán được Tráng cũng không dễ chịu gì.
“ Thủ lĩnh, dẫn mọi người…...”
Vốn định bảo Trần Huyền dẫn đám người đi trước để mình ở lại kìm chân con sói kia nhưng lời chưa nói hết đã bị kẹt lại ở cổ họng.
Từ lúc nào, bên cạnh con sói lúc nãy đã có thêm một con nữa tương tự y hệt, cả hai đang nhìn về phía đám người không ngừng gầm gừ thị uy.
“Mẹ nó, bọn này thành tinh rồi, sao không thêm một con nữa đi” Trần Huyền bực bội.
Bọn hắn có ba dũng sĩ thì đều bị cầm chân, những người còn lại nếu không có gì thay đổi chắc chắn sẽ bị lũ sói từ từ mài c·hết.
Cục diện dường như lâm vào thế khó giải, nhưng ‘hoạ vô đơn chí’ có lẽ câu nói trước đó của Trần Huyền thực sự ứng nghiệm làm Trần Huyền hận không thể tự vả cho mình mấy cái.
Một con sói nữa cũng từ từ bước ra từ trong màn đêm, ba con này chậm chậm bước đi vòng quanh đám người đang co cụm phòng thủ như kiểu thợ săn đang từ từ đùa bỡn con mồi.
Đến bây giờ thì cũng không còn cách nào khác, lũ sói chắc chắn sẽ không thương tình mà bỏ qua con mồi béo tốt trước mắt. đám Trần Huyền chắc chắn cũng không chịu ngồi im chờ c·hết.
Một cuộc chiến một mất một còn đã là điều không thể tránh khỏi!
Nhưng ít ra cũng có một tin khá tốt đó là có vẻ như cấp bậc trong đàn sói rất sâm nghiêm làm cho từ khi ba con sói cấp hung thú kia xuất hiện thì lũ sói bình thường đã rút ra khá xa. Có vẻ như chúng không dám tranh c·ướp con mồi với ba tên đại ca trong đàn.
Trần Huyền liền để cho Trùng và Tráng mỗi người đối đầu với một con. Con còn lại sẽ do tất cả mọi người hợp lực cầm chân cho tới khi nào một trong hai người kia giải quyết được đối thủ sẽ qua trợ giúp.
Phân chia số Giáp cốt còn lại cho đám người phòng thân, sau đó mọi người liền chia nhau ra ba hướng. Trùng lúc này đã cất đi cung tiễn mà đổi lại thành đao, bởi cận chiến 1-1 thế này mà cầm cung thì thật sự ngu ngốc.
Trong khi hai dũng sĩ đã gia nhập vào vòng chiến thì những người khác vẫn án binh bất động nhìn chằm chằm vào con sói còn lại.
Hai bên nhìn nhau mà chưa bên nào muốn động, dĩ nhiên đám Trần Huyền mong tình trạng này kéo dài càng lâu càng tốt, tốt nhất là cho tới khi bên kia kết thúc chiến đấu trước.
Nhưng con sói kia cũng không ngu tới mức để cho đám người được như ý, nó thủ thế rồi nhảy chồm tới muốn vồ lấy đám người. Do đã sớm cảnh giác nên lần này con sói coi như t·ấn c·ông vô ích, nhưng nhìn cái hố đất nhỏ vừa mới được con sói tạo ra thì thực sự không ai muốn thử trải nghiệm chút nào.
“Tản ra, núp sau thân cây.” Trần Huyền quát lớn với đám người.
Quả thật, tuy con sói rất hung mãnh nhanh nhẹn nhưng cũng tạm không làm gì được đám người ranh mãnh đang chơi trốn tìm với nó. Cũng may cây cối quanh đây đủ lớn cũng như đủ nhiều để đám người có thể kéo dài trò mèo vờn chuột này.
Tuy nhiên trên đời này mọi sự vốn chả bao giờ thuận theo ý muốn cả!
Khi mà mọi người đã coi như tạm thời ổn định thì điều không may lại xảy ra.
Trong đám người tuy không phải dũng sĩ, nhưng cũng đã đều được luyện tập kĩ càng nên sức phản ứng cũng như lực bộc phát đều hơn bình thường, nhờ vào địa hình con sói một lúc một nháng hẳn sẽ không làm gì được.
Nhưng nên nhớ trong đội lần này còn có Nha, một cô bé 14 tuổi không hơn không kém.
Khi mọi người đang nỗ lực trốn tránh sự t·ấn c·ông mạnh bạo của con thú thì một tiếng thét lên làm tất cả mọi người khựng lại, con sói cũng ngừng t·ấn c·ông mà quay lại hướng phát ra âm thanh.
Nha lúc này nằm dưới đất đang ôm chân tỏ vẻ đau đớn, có lẽ trong lúc di chuyển cô không cẩn thận mà vấp ngã, sự cố bất ngờ khiến Nha không nhịn được mà hét lên thu hút tất cả sự chú ý về phía bản thân mình.
Nha hoàn toàn bại lộ trước một con sói đang đói khát hung tàn.
“Nha, chạy, chạy đi, NHANH...!” Trần Huyền cuống cuồng thét lớn, bản thân cũng đã không còn nghĩ được có nguy hiểm hay không nguy hiểm nữa mà vội vàng chạy lại.
Con sói dĩ nhiên sẽ không bỏ qua mồi ngon trước mặt, nó nhanh như chớp lao đến há rộng miệng đưa hai cái nanh sắc như dao nhào tới.
Nha lúc này đã bị doạ cho c·hết trân, nhận thức của Nha lúc này hoàn toàn không còn gì khác ngoài cái miệng c·hết chóc tanh tưởi đỏ như máu đang dần phóng đại trước mắt.
Không biết là do bản năng cầu sinh hay vì lí do gì khác, bàn tay Nha bất tri bất giác cầm lấy miếng Giáp cốt giơ lên về phía trước. Từ bàn tay Nha phát ra một luồn sáng vàng mỏng manh chứ không còn là màu xanh như mọi khi, nhưng tình huống căng thẳng lúc này làm chưa có ai phát giác ra điều kì lạ.
Khi mọi người đã dường như nhìn thấy trước cảnh tượng máu me sắp đến thì bất ngờ lại diễn ra.
“Bành!”
Một tiếng đụng lớn vang lên, trong ánh mắt mọi người chỉ thấy miệng con sói khi chạm vào tấm Giáp cốt, thì từ trên tấm Giáp cốt toả ra một làn sáng vàng như một tấm màn nước gợn ra từ điểm v·a c·hạm lan toả ra xung quanh, con Sói đang đà lao tới cũng bị cản mà tạm thời khựng lại, sau đó liên tục lắc đầu có vẻ choáng váng.
Nha vốn còn đang ngơ ngác thì bị lực trùng kích bắn ngược ra phía sau đập mạnh vào một thân cây rồi nằm im như c·hết.
“Nha...aaa…!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên giữa khu rừng, vì chỉ có hắn phản ứng nhanh nhất nên khi con sói dừng lại thì bây giờ Trần Huyền đã đứng ngay phía sau con sói.