Chương 44: Bầy Sói
Quay trở lại Viêm bộ lạc.
Ngay sau khi Trư cùng đám người Bạch bộ rời khỏi, Trần Huyền cùng mọi người lập tức quay trở lại để chuẩn bị cho chuyến đi săn cuối năm.
Vì không có kinh nghiệm gì cho việc này nên Trần Huyền giao lại việc điều hành cho Thạch vốn đã quá quen với việc đi săn, hắn cũng không vì sỹ diện hão mà ôm việc vào người, việc ai giỏi thì vẫn nên để người đó làm vẫn hơn.
Còn về Trần Huyền cũng không rảnh rỗi, hắn liền đi chuẩn bị v·ũ k·hí cho bản thân gồm một thanh cung được làm riêng phù hợp với bản thân cùng một cây đao xương cá sấu để phòng thân khi cần thiết.
Không quên chuẩn bị thêm thịt khô, gia vị, thuốc cầm máu và thêm một số nồi bát gốm. Tất cả được cho vào đầy 4-5 gùi đeo, riêng muối thì được cho riêng vào một gùi khác để có thể sấy thịt tại chỗ giúp giảm bớt trọng lượng để có thể mang vác được nhiều hơn.
Vừa chuẩn bị Trần Huyền vừa rất hưng phấn vì đây là lần đầu tiên ở cả hai đời hắn mới coi như chính thức được đi săn, đàn ông ai lại chả có dòng máu ưa thích sự mạo hiểm, nhất là việc săn bắn. Việc thể hiện sức mạnh vốn đã là thiên tính của giống đực, còn việc gì có thể chứng minh tốt hơn việc săn được những con mồi chất lượng cơ chứ.
Đáng lý ra Trần Huyền vẫn chưa thành niên cho nên sẽ không được tham gia đội săn, nhưng ai bảo hắn là thủ lĩnh, việc hắn quyết làm gì có ai dám phản đối. Thêm nữa tuy chưa đủ tuổi nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà cơ thể hắn hiện tại cũng không khác gì người trưởng thành là mấy kể cả sức mạnh cũng như hình thể.
Thậm chí Trùng còn từng đánh giá hắn qua mấy lần thi đấu rằng tố chất cơ thể hắn hiện tại đã không khác gì những người đang chuẩn bị thành dũng sĩ thực tập.
Điều này làm hắn khá bất ngờ, tại bản thân hắn cũng chỉ cảm thấy sức lực của bản thân khá tốt, chứ không nghĩ tới Trùng lại đánh giá cao bản thân như vậy. Tuy nhiên điều này cũng làm Trần Huyền vui mừng vì coi như những nỗ lực tập luyện của hắn cũng coi như không uổng phí.
Sau khi xem xét thấy đồ đạc đã chuẩn bị không sai biệt lắm, Trần Huyền liền tập trung các tộc nhân lại để phân phối công việc trước khi hắn đi ra ngoài.
Vì lần này đi ít nhất cũng phải 4-5 ngày mới trở lại nên nếu hắn không căn dặn kĩ liền sẽ không an tâm.
Chọn ra 15 người khỏe mạnh nhất cũng như sử dụng cung tên tốt nhất cho chuyến đi, những người còn lại sẽ ở lại tiếp tục xây dựng nốt những căn nhà còn dang dở, cũng như đốt thêm gốm, bện thêm dây thừng….
Vì hiện tại v·ũ k·hí mạnh hơn kéo theo sức chiến đấu tốt hơn nên không cần tộc nhân đi theo số lượng quá nhiều mà chỉ cần chất lượng là đủ.
Mục đích của cuộc săn này chủ yếu là để kiếm thêm đồ ăn cũng như da lông để giúp bộ lạc qua mùa đông khắc nghiệt dễ dàng hơn, thêm nữa cũng là cơ hội để rèn luyện cho nhóm tộc nhân sắp chuẩn bị trưởng thành vào mùa xuân tới.
Vì thế 15 người đi săn lần này phần đa mới 16 tuổi, thêm ba dũng sĩ là Thạch, Trùng và Tráng. Diệp thì sẽ ở lại phụ trách an toàn của bộ lạc.
Lần này đưa Tráng đi theo cũng là để Trần Huyền kiểm tra xem có tin tưởng được người này hay không. Thời gian gần đây Trần Huyền thấy Tráng đã dung nhập vào Viêm bộ, tuy nhiên Trần Huyền vẫn cần khảo nghiệm thêm một lần, sau khi chắc chắn thì hắn mới có thể tin dùng người dũng sĩ trẻ này được.
Ngoài ra Vu cũng sẽ đi theo để đề phòng trường hợp bất trắc, có lão tại cộng thêm Giáp cốt trong trường hợp khẩn cấp có thể kéo về một cái mạng.
Như vậy đoàn người tính thêm cả Trần Huyền liền có 20 người.
Khi tất cả v·ũ k·hí cũng như đồ đạc đều đã được sắp xếp xong, chỉ chờ có Vu là cả đoàn có thể bắt đầu xuất phát.
Cũng không để đoàn người phải đợi lâu, Vu được Nha đỡ ra ngoài trên tay còn cầm một túi bọc da thú bên trong đựng thứ gì đó có vẻ khá nặng.
Nhìn dáng vẻ của lão, Trần Huyền nghi hoặc không biết liệu lão có tự đi được mấy bước hay không.
Có vẻ không ngoài sở liệu của Trần Huyền, Vu đi tới trước đoàn người rồi lên tiếng.
“ Ta lần này không đi cùng được, đây là Giáp cốt ta làm từ những ngày qua, mọi người mang theo để phòng thân.” Nói rồi Vu đưa túi da thú trên tay cho Trần Huyền.
Nhìn bọc da thú trên tay bên trong có khoảng bảy tám mảnh xương có khắc đầy hoa văn, Trần Huyền liền biết tại sao trước đó luôn thấy Vu cặm cụi làm gì đó một mình. Thì ra là lão dành thời gian chuẩn bị Giáp cốt cho chuyến đi lần này.
Đưa cho một người bên cạnh, sau đó dặn dò Vu cùng Diệp những điều cần làm trong khi hắn không có mặt tại bộ lạc, sau khi thấy không còn điều gì nữa Trần Huyền liền ra hiệu cho Thạch dẫn đường.
Bỗng một tiếng gọi khiến Trần Huyền dừng lại.
“ Huyền, ta muốn đi cùng!”
Quay lại nhìn thì đó là Nha, cô nàng đang đứng đó tay nắm vạt áo da thú có vẻ hơi ngập ngừng.
“ Không được! Ngươi đi cùng sẽ nguy hiểm, ở lại chờ ta về ”
Trần Huyền không do dự mà lập tức trả lời.
Lần này Nha có vẻ kiên định hơn: “ Ta có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa có ta đi cùng Giáp cốt có thể sử dụng tốt hơn.”
Đến đây Trần Huyền có vẻ hơi trù trừ, đúng thật là Giáp cốt có thể tự chủ mà chữa trị v·ết t·hương, nhưng đó chỉ là đối với những v·ết t·hương ngoài da. Còn đối với nội thương thì đích thực là cần người biết Vu thuật mới có thể phát huy tác dụng tốt nhất.
Thấy Trần Huyền đã có vẻ hơi phân vân, Nha liền nói thêm:“ Ta cũng cần đi tìm thêm Vu vật nữa, bộ lạc đã gần hết rồi. Ông ta không đi được, ngoài ta ra thì không có ai biết cả.”
Nói đến đây thì Trần Huyền cũng không từ chối được nữa:“ Ngươi có thể đi, nhưng phải luôn theo sát bên cạnh ta, không được đi lung tung, rõ chưa? ”
“ RÕ ” Nha hưng phấn nhảy cẫng lên trả lời.
Nhìn dáng vẻ này, đoàn người cũng chỉ biết cười lắc đầu trước sự tinh quái của cô nàng.
Thấy mọi thứ đã xong xuôi đoàn người theo sau Thạch bắt đầu lên đường.
Đoàn người di chuyển nhanh chóng, khi trời nhá nhem tối thì cũng tiến vào vùng rừng rậm sâu bên trong.
Trên đường di chuyển cũng săn được khá nhiều con mồi, tuy không lớn nhưng cũng đủ để có một bữa tối thịnh soạn.
Đoàn săn nhanh chóng tìm chỗ nghỉ chân ăn uống, để giữ sức khỏe cho buổi săn sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Khu vực nghỉ chân là một khoảng đất được dọn dẹp sạch cỏ dại cây cối, để trống ra một khoảng trống khá lớn, một mặt tựa lưng vào vách đá ba mặt còn lại cây cối cũng không tính là quá rậm rạp.
Với kinh nghiệm đi săn dày dặn của mình, Thạch dễ dàng tìm ra khu vực tốt nhất để có thể qua đêm trong rừng già đầy nguy hiểm.
Những con thú nhỏ săn được đã được sơ chế từ trước đó, bỏ hết nội tạng chỉ giữ lại thịt và da lông. Đống lửa cũng đã được Trùng dùng đá đánh tạo lên đang b·ốc c·háy giữa không gian đen kịt của khu rừng.
Những phần thịt đã được tẩm ướp nhanh chóng được bắc lên giá nướng phát ra những tiếng xèo xèo bắt tai.
Trừ vài người đang đứng xung quanh canh gác thì đoàn người đều ngồi quanh bếp lửa vừa nướng thịt vừa trò chuyện, không khí hết sức hài hòa làm Trần Huyền nghĩ tới những cuộc cắm trại dã ngoại trước kia.
Đó là nếu như không nhắc tới những tiếng gầm rú thi thoảng vang lên xung quanh, cộng thêm những tiếng lột xoạt vang động trên những tán cây cao. Làm đám người dù vẫn đang ngồi đó nhưng vẫn luôn trong tâm trạng cảnh giác.
Có lẽ mùi thịt nướng đã dẫn tới những phiền toái không cần thiết, ẩn ẩn sau những bụi cây không xa đã vang lên từng tiếng lạo xạo của bàn chân dẫm lên nền lá khô.
Mọi người vốn còn đang ngồi thì bây giờ cũng đã đều đứng lên cầm lấy v·ũ k·hí sẵn sàng chờ đợi.
Tiếng động phát ra càng lớn hơn, sau đó là những đốm sáng xanh lè dần dần hiện ra và đang có xu thế vây quanh đám người.
Trong khi những thành viên trẻ còn đang hoang mang lo sợ thì Thạch, Trùng và Tráng đã dẫn đầu những thành viên lão luyện tiến dần về phía trước. Cung tên được kéo căng nhắm thẳng tới những đốm sáng kia.
“ Vút ” Tiếng mũi tên bay đi trong đêm, sau đó là liên tiếp những mũi tên từ các thành viên khác bắn ra vào khoảng tối trước mắt.
Ẳng..ẳng…ẳ..ngggggg.
Tiếng rú lên quái dị phát ra trong bóng tối, kéo theo là một hồi nhốn nháo. Sau đó không gian bỗng trở lại yên tĩnh, chỉ còn từng tiếng động vật chạy càng ngày càng xa.