Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 43: Trở Về




Chương 43: Trở Về

Chương 43: Trở Về

Một buổi tối không có gì lạ qua đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, tộc nhân Bạch bộ đều dậy rất sớm, ai cũng đều không còn đủ kiên nhẫn, đều nôn nóng muốn quay trở lại Bạch bộ sau vài ngày rời đi.

Bọn hắn cũng đều muốn quay trở về nhanh để chuẩn bị cho buổi săn cuối năm.

Do đêm qua đã chuẩn bị từ trước, nên Trần Huyền cùng cao tầng Viêm bộ cũng đã sớm chuẩn bị xong các thứ đồ cho Bạch bộ lạc.

Vốn chỉ muốn mượn chút ít đồ ăn cho qua cơn khó khăn trước mắt, nhưng nhìn thấy mấy ‘túi’ đồ đầy ắp trước mắt, đám người Bạch bộ đều không thể tin vào mắt mình.

“ Huyền thủ lĩnh! Đây?” Trư lắp bắp chỉ chỉ vào đống đồ.

“ Cá khô, nấu trong nồi gốm, Bạch bộ sẽ đủ no qua mùa đông.” Vừa nói, vừa không quên nụ cười thương hiệu của mình.

“Nhiều lắm! Viêm bộ còn đủ đồ ăn sao?”

Không thể không nói con người Trư rất hiếm có ở thời đại này, vốn đang đói khổ như vậy, còn có tâm tư lo cho bộ lạc khác. Làm cho ánh mắt mọi người Viêm bộ nhìn Trư cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Thậm chí lúc này, có hai ánh mắt của Trần Huyền và Vu còn mang theo chút ít vẻ kì lạ, hay có thể nói có chút biến thái, như kiểu đang nhìn đồ vật ưa thích sắp thuộc về mình vậy, làm cho Trư không hiểu được mà có chút rùng mình.



“ Bạch bộ lạc có đi săn cuối năm?” Trần Huyền chuyển dời sự chú ý.

Trư nghe thấy câu hỏi cũng liền quên đi vẻ kì lạ của Vu và Trần Huyền: “ Có, phải săn thêm đồ ăn”.

“ Cá nấu đồ gốm đủ cho mùa đông, Bạch bộ lạc có thời gian để chuẩn bị chống lại dã thú đói t·ấn c·ông” Trần Huyền liền bắt đầu khơi gợi.

Nghe tới đây, Trư không kìm được mà nhìn về số lớn đồ ăn cũng như vài món đồ gốm trước mắt.

Quả thật, hai hôm nay được chứng kiến cách ăn mới của Viêm bộ làm Trư cùng đám người Bạch bộ coi như được mở mang tầm mắt. Nếu cứ ăn theo cách này thì với số cá khô trước mắt hẳn sẽ đủ qua mùa đông, nếu có thiếu cũng sẽ không xê xích gì nhiều, Bạch bộ có thể tự xoay sở được.

Nghĩ tới đây, lại thêm câu nói khi trước của Trần Huyền làm Trư lâm vào suy nghĩ.

Quả thật ngoài việc mùa đông thiếu thốn đồ ăn ra thì việc dã thú đói bụng làm liều t·ấn c·ông bộ lạc cũng là điều rất hay xảy ra. Tuy có Dũng sĩ bảo vệ, nhưng nếu dã thú thành đàn thì cũng không thể lo lắng cho tất cả mọi người. Mùa đông năm nào, không ít thì nhiều cũng đều có tộc nhân t·hiệt m·ạng vì điều này.

Ý nghĩ hiện lên liền không thể dập tắt được, nhất là khi trước đó đã được Trần Huyền chỉ dạy rất nhiều, mà bản thân Trư cũng đã sớm có ý định, chỉ là hắn lo lắng vấn đề ăn uống nên mới tạm kiềm nén lại.

“ Hãy lo cho an toàn của tộc nhân Bạch bộ lạc, thiếu đồ ăn Viêm bộ lại cho mượn.”

Vu liền nói thêm một câu, triệt tiêu toàn bộ nỗi lo còn lại của Trư cùng đám người.

Trư nghe vậy liền hết sức ngạc nhiên, vốn hôm trước Vu còn hết sức phản đối cho Bạch bộ lạc mượn đồ ăn, nhưng hôm nay thái độ lại thay đổi hoàn toàn, làm Trư quả thật không biết thế nào. Nhưng hắn nghĩ dù sao đây cũng là chuyện tốt nên cũng không thèm suy nghĩ thêm, cũng không để ý tới ánh mắt kì quái của Vu đang nhìn về mình.

Đã không thể chờ đợi thêm, Trư liền dẫn đám người đeo lên từng giỏ cá khô, cùng đồ gốm mà bắt đầu quay trở lại Bạch bộ lạc.



Trần Huyền cùng Vu mang theo Viêm bộ tiễn ra tận cổng thành.

Khi đám người Bạch bộ đã đi xa, mấy người mới quay qua nhìn nhau nở nụ cười đầy gian xảo.

Mất một ngày cho tới khi gần tối Trư mới dẫn đầu mọi người quay trở lại Bạch bộ, nhìn quang cảnh im lìm, trầm lắng trái ngược hoàn toàn với vẻ năng động của Viêm bộ. Trư liền quyết tâm thay đổi Bạch bộ lạc, hắn sẽ đem những gì đã chứng kiến tại Viêm bộ mà bắt chước tại Bạch bộ, nhất là khi cảm thấy sức nặng của đồ ăn đang mang trên lưng làm hắn càng thêm quyết tâm.

Tộc nhân Bạch bộ lạc thấy thủ lĩnh trở về liền vội vàng chạy ra với vẻ mong đợi. Khi thấy trên tay cùng trên lưng thủ lĩnh cùng mấy người đi cùng đều mang vài thứ rất kì lạ thì cả đám đều mang vẻ nghi hoặc.

Cho tới khi Trư mở ra giỏ đeo sau lưng với đầy cá khô thì cả Bạch bộ lạc đều vui mừng mà hò hét.

Cho tới khi nhìn thấy cả mấy giỏ khác đều chứa đầy đồ ăn thì tất cả như đều c·hết lặng. Không ai ngờ tới Trư chỉ đi mượn một chuyến mà có thể mang về nhiều tới như vậy, vậy thì không biết Viêm bộ sẽ giàu có tới cỡ nào.

Ngay đêm hôm đó Trư liền tự tin trổ tài nấu ăn theo cách hắn tỉ mỉ quan sát được khi ở Viêm bộ.

Đầu tiên là cho nước vào đầy nồi gốm, sau đó cho cá khô, thịt khô vào rồi đậy nắp lại tiến hành đun nấu.

Tộc nhân Bạch bộ đều hết sức hiếu kỳ cách làm kì lạ của thủ lĩnh vì trước đó bọn hắn chỉ biết tới đồ nướng. Nhưng khi được nhóm người đi tới Viêm bộ kể lại sự việc thì tất cả càng thêm kì vọng vào cái thứ kì lạ đang được kê trên bếp lửa đang dần tỏa ra hơi trắng kia.

Cũng không lâu lắm, nước canh bên trong nồi gốm liền sôi sùng sục làm nắp nồi bị hơi nước đẩy lên phát ra những tiếng lách cách.



Thấy cũng đã tương đối, Trư liền hạ nồi gốm xuống, mở nắp nhanh chóng múc ra cho mình một chén. Mấy chiếc chén còn lại thì sẽ lần lượt truyền tay từng người theo thân phận và địa vị.

Mong đợi bưng lên bát canh nhưng mùi thơm lại không giống như cái mùi hắn được ngửi thấy tại Viêm bộ lạc làm hắn có vẻ hơi hoang mang.

Đưa lên miệng thổi nhẹ, sau đó nhấp một miếng, bỗng mặt hắn nhăn lại. Cũng không phải là không ngon, vì hiện tại có thịt ăn đã là hạnh phúc lắm rồi, nhưng vì đã ăn qua mỹ vị tại Viêm bộ khiến hắn bây giờ có ăn thế nào cũng không còn thấy thỏa mãn.

Liếc nhìn mấy người đi cùng mình thì đều nhìn thấy biểu hiện tương tự. Tuy nhiên những người khác lại ăn uống ngấu nghiến bất chấp việc canh nóng có thể khiến miệng mình bị phỏng.

Tộc nhân Bạch bộ đều dùng ánh mắt kính nể nhìn Trư, không nghĩ tới hắn lại có thể làm ra đồ ăn vừa ngon vừa ấm áp như vậy, đã thế món ăn lại lại rất dễ cảm thấy no, đã lâu rồi tộc nhân Bạch bộ lạc mới có lại cảm giác đầy bụng này. Nhưng không ai biết rằng người đang được kính nể ấy lại đang cố nuốt bát canh nhạt thếch vào bụng.

Trư vừa cố ăn vừa thắc mắc tại sao đều nấu giống nhau mà khi ăn ở Viêm bộ lại đậm đà thơm ngon còn khi hắn nấu lại chả có vị gì như thế.

Trư cũng không ngốc, hắn có thể đoán được vị đậm đà là do muối mang lại. Điều làm hắn thắc mắc không có lời giải là khi hắn quan sát Huyền thủ lĩnh nấu ăn cũng không thấy Huyền thủ lĩnh cho muối nhưng canh thịt vẫn rất đậm đà thơm ngọt.

Có một điều mà Trư không biết đó là tất cả đồ hắn ăn khi trước đều đã được ướp muối, còn những thứ hắn mang về này là những đợt cá khô đầu tiên khi được hun không trên khói nên nó không có mùi vị gì là đương nhiên chả có gì lạ.

Không còn cách nào khác, Trư đành lấy ra chút muối ít ỏi vàng khè pha lẫn cả bụi đất bụi đá còn lại của bộ lạc để nấu thêm một chút canh. Hắn muốn nếm lại món canh ngon tuyệt trước đó.

Quả thật khi cho thêm muối, tuy vẫn không đạt được như ý muốn của Trư nhưng nó cũng đã ngon hơn rất nhiều.

Vì nấu ít nên số canh này chỉ được chia cho các cao tầng của Bạch bộ lạc, làm đám người này hết sức thỏa mãn vì cảm giác bản thân được thủ lĩnh coi trọng.

Tuy bản thân không được thỏa mãn cho lắm, nhưng nhìn từng người từng người đều mang vẻ sung sướng hạnh phúc trên nét mặt cũng làm Trư vui vẻ phần nào. Đã rất lâu rồi hắn quên đi tộc nhân của mình còn có nét mặt này.

Hắn càng thêm quyết tâm học theo Viêm bộ lạc dựng lên cái gọi là ‘tường bao’ kia để có thể bảo vệ tốt hơn cho tộc nhân của mình. Nhìn về từng giỏ từng giỏ đồ ăn đầy ắp kia, chỉ cần tiết kiệm một chút thì không cần dành thời gian cho buổi săn cuối năm thì Bạch bộ cũng sẽ không sợ bị đói.

Ngay ngày hôm sau, Trư liền bắt đầu đốc thúc tộc nhân làm việc, nhưng vì không có dụng cụ thích hợp, cộng thêm đồ ăn cũng như nghỉ ngơi không hợp lý làm công trình tiến triển rất chậm chạm. hoàn toàn không được năng suất như lúc Viêm bộ xây dựng.

….