Chương 45: Đàn Sói (2)
Chương 45: Đàn Sói (2)
Sau khi xác nhận đã an toàn, Thạch ra hiệu đám người dừng lại, chỉ một mình hắn treo lại cung tên ra sau lưng rồi rút ra thanh đao thủ thế chậm chậm tiến về phía trước.
Bóng dáng Thạch dần khuất sau màn đêm đen đặc, mọi người đều căng thẳng nín thở chờ đợi, nhịp tim dường như cũng trầm xuống đập chậm lại, khiến không khí càng thêm kìm nén.
Một lúc sau, bóng dáng Thạch dần rõ ràng hơn bước ra từ màn đêm làm mọi người như trút được gánh nặng.
Chỉ là trên vai Thạch đang vác một con gì đó còn lớn hơn bản thân hắn.
Cho tới khi hình ảnh hiện lên rõ ràng hơn dưới ánh lửa thì mọi người mới bật thốt.
“ Thú răng lớn” “ Con mẹ nó Sói”
Hai âm thanh khác biệt vang lên làm đám người đang choáng váng cũng phải tạm dừng lại ngơ ngác.
Thì ra là Trần Huyền cùng đám người đều buột miệng ra tên của con vật Thạch mang về.
Trần Huyền không biết tại sao mọi người lại gọi đây là thú răng lớn, rõ ràng hắn nhìn thấy là chó Sói, chỉ là nó to quá làm hắn mới không nhịn được mà buột miệng mà văng tục. Nhưng cho tới khi thấy rõ ràng con vật kia thì Trần Huyền mới hiểu tại sao mọi người ở đây lại gọi nó như vậy.
Ngoại hình rất giống loài Sói hiện đại, trừ việc to quá mức ra thì ở phần mõm dài ra hai chiếc răng nanh lớn làm hắn liên tưởng tới Hổ răng kiếm. Có thể nói đây là hợp thể của hai loài cũng chả sai.
Thấy đám người đang tò mò nhìn mình, Trần Huyền liền hắng giọng chỉ chỉ vào con thú đã được Thạch ném xuống cạnh đống lửa rồi nói.
“ Đây không phải thú răng lớn mà là Sói nanh kiếm, thần linh gọi nó như vậy.”
Trần Huyền bây giờ đã quen với việc lôi thần linh ra làm lí do cho tất cả mọi rắc rối, không biết nếu thật sự có thần linh trên đời này thì ngài có nổi giận mà phách cho tên này
thêm một tia sét hay không?
Đoàn người nghe thấy vậy cũng liền nhận đồng cái tên mới mà thủ lĩnh nói ra, bọn hắn đã quen thuộc với điều này từ lâu, tóm lại thủ lĩnh nói gì liền nghe theo là được.
Trong khi mấy người thanh niên bao gồm cả Trần Huyền và Nha còn đang hào hứng sờ mó con sói thì ba dũng sĩ cùng mấy tộc nhân lão luyện lại tỏ ra khá nghiêm trọng.
Để ý tới khuôn mặt căng thẳng của mấy người, Trần Huyền không nhịn được mà hỏi.
“ Cha, có chuyện gì? ”
“ Sói nanh kiếm sống theo đàn, chúng sẽ không để con mồi chạy thoát, sẽ bám đuôi con mồi tới khi nào săn thành công mới thôi.”
Trùng và Tráng cũng gật đầu đồng ý với lời nói của Thạch.
Trần Huyền cũng gật đầu như có điều suy nghĩ, hắn thấy cũng không khác lắm với đặc tính loài Sói kiếp trước.
Tuy là vậy, nhưng dù sao cũng đã bị lũ kia để mắt tới, bây giờ có làm gì thì cũng không thay đổi được. Đã như vậy thì theo một cách khác nghĩ thoáng hơn thì đã biết trước bị theo dõi còn có thể chủ động sẵn sàng đề phòng, hơn việc bị động đón nhận rất nhiều.
Trấn an sơ qua mọi người, Trần Huyền liền ra lệnh sơ chế con vật. Lật lại thân thể to tướng ấy mới thấy trên phần bụng có cắm một mũi tên ngập rất sâu, đây hẳn không phải v·ết t·hương trí mạng vì ở cổ con sói còn có một vết đao sâu tận xương, có lẽ là Thạch dùng đao để kết liễu.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, chính mũi tên kia đã làm con sói trở nên không thể phản kháng được, tạo cơ hội cho Thạch dễ dàng kết thúc sinh mạng của nó.
“ Ban đêm rất nguy hiểm, nhanh lột da rồi di chuyển tới nơi khác, ở đây rất nhanh sẽ có thú dã thú ngửi thấy mùi máu tươi mà đến.” Thạch nhanh chóng phân phó việc cho đám người.
Phần da rất lớn, đủ để may một bộ đồ hoàn chỉnh cho một người trưởng thành, cứ nhìn khổ người của nó so với Thạch liền rõ, phải biết Thạch đã là người to con nhất cả Viêm bộ.
Một ý nghĩ kì lạ hiện lên, Trần Huyền nghĩ nếu có thể săn được đàn sói kia thì việc may quần áo cho tộc nhân coi như không cần phải lo. Chưa kể lượng thịt khổng lồ mà chúng mang lại sẽ là nguồn bổ sung cực lớn.
Còn về phần nguy hiểm đã bị sự huyễn tưởng ném lên tận chín tầng mây.
Tuy vậy Trần Huyền rất nhanh liền tỉnh táo lại, hắn hiểu rõ việc này trước mắt là bất khả thi, nên đành phải tạm thời bỏ qua.
Con Sói nhanh chóng được rút gân lột da, thịt và xương cũng được chia tách.
Da, thịt và những phần xương ăn được đều được chứa vào một giỏ. Còn lại những phần thừa được để lại để phân tán sự chú ý của những loài săn mồi.
Thu thập lại đồ đạc cùng với những phần thịt đã được nướng trước đó, đoàn người nhanh chóng rời đi tới một khu cách đó khá xa.
Khi mọi người đã ổn định tại địa điểm mới, phần thịt tươi nhanh chóng được bắc lên giàn sấy tạm thời để hong khô máu nhằm hạn chế mùi tanh phát tán ra xung quanh.
Lấy ra phần xương sườn được cẩn thận giữ lại trước đó. Dùng chút nước rửa sạch máu rồi chẻ ra từng thanh sườn riêng rẽ, lại chặt thành từng khúc cỡ ngón tay rồi cho vào nồi gốm hầm.
Phần sườn còn lại được tẩm ướp rồi bắc lên nướng nguyên tảng, chẳng mấy chốc mùi thơm lại bốc lên khiến đám người đang cảnh giác xung quanh không kìm được mà quay lại nhìn.
Nhìn phần canh sườn trắng đục đang sôi, Trần Huyền liền nghĩ giá mà có khoai tây, cà rốt thêm chút hành lá, rau mùi thì….
Đã nghĩ liền không dừng lại được, nhìn về phía miếng sườn đang được quay trên than hồng Trần Huyền liễn nghĩ giá như mà có thêm mật ong, thì là, hạt tiêu….
Nhưng hiện tại tất cả cũng chỉ có thể dừng lại ở hai chữ giá mà…
Lắc lắc đầu ném đi những huyễn tưởng. Trần Huyền liền chia phần ăn cho từng người.
Đám người chia nhau vừa ăn vừa canh gác. Một đêm đầy biến động cũng dần đi qua.
Phần thịt hun từ đêm qua đến giờ cũng đã khô lại, có thể tiến hành cất giữ. Sau khi thu dọn hết đồ đạc cũng như dập tắt lửa, đoàn người lại bắt đầu lên đường.
Hôm nay có vẻ ai cũng cảnh giác hơn hôm qua rất nhiều, vì mọi người đều biết đoàn người vẫn còn đang bị đàn sói bám theo và có thể t·ấn c·ông bất cứ lúc nào.
Qua một buổi sáng, do tác dụng t·ấn c·ông từ xa cũng như không phát ra âm thanh lớn của cung tên làm cho động vật cảnh giác nên đoàn người săn được khá nhiều. Trong đó còn có cả một con lợn rừng lớn do Trần Huyền săn được làm hắn rất hưng phấn.
Chính cái giống này đã đưa hắn đến đây nên khi tự tay g·iết được nó làm hắn hết sức thỏa lòng.
Cứ như thế cho tới gần tối, đám người dừng lại bên cạnh một dòng suối, con mồi săn được hôm nay đều được mang ra để mổ xẻ.
Tất cả tập trung lại nên công việc diễn ra khá nhanh.
Riêng con lợn rừng Trần Huyền tự tay lọc ra được một giỏ mỡ lớn, sau khi đem đi cho vào nồi gốm rút mỡ ra thì hắn thu được một nồi gốm tràn đầy, nghĩ tới từng món từng món chiên xào thơm nức làm Trần Huyền không nhịn được mà nuốt nước bọt ừng ực.
Đã dần quen với các biểu hiện của thủ lĩnh, nên sau khi nhìn thấy Trần Huyền như vậy làm cho đám người đều trở nên mong chờ, bởi bọn hắn biết khi thủ lĩnh như vậy kiểu gì sắp tới cũng được ăn ngon.
Để cho đám người tiếp tục sơ chế cũng như hun thịt, Trần Huyền sẽ phụ trách lo cho bữa tối.
Thực tế thì việc này đáng ra không tới tay hắn, nhưng ai bảo hắn nấu đồ ăn ngon nhất, với lại tính cách của hắn cũng không có giá đỡ nên cũng không việc gì mà phải bắt tội cái bụng mình.
Đầu tiên luôn luôn là hầm một nồi canh xương, từ khi Trần Huyền đem món này ra thì nó đã trở thành món không thể thiếu với Viêm bộ, nhất là khi trời đã ngày càng trở lạnh thế này.
Thịt và sườn lợn cũng đã được đưa lên giá nướng, Trần Huyền lấy ra một nồi gốm tương đối lớn, cho thêm một chút mỡ lợn vừa làm, đợi mỡ nóng già, hắn liền đổ vào một loại rau xanh mà hắn phải kì kèo xin xỏ mãi Nha mới chịu cho hắn.
Loại thực vật này là một trong những thứ để các Vu sư phối trộn lên loại mực để vẽ lên Giáp cốt cho nên được Nha thu thập khá nhiều.
Khi Trần Huyền nhìn thấy loại cây này hắn đã rất ngạc nhiên, bởi vì bỏ qua kích cỡ nhỏ bé chỉ cỡ ngón chân cái ra thì thực sự nó là phiên bản thu nhỏ của rau mầm đá làm hắn nhớ mãi không quên khi đi Sapa ở kiếp trước.
Cho tới khi nếm thử thì hắn càng thêm vui mừng khi vị của hai loại rau lại khá giống nhau, đều giòn và thanh ngọt.
Theo như Nha nói thì loại rau này mọc khá nhiều ở khu vực ẩm ướt trên cao, đăc biệt vào thời gian này sẽ mọc rất nhiều, chỉ cần chú tâm đi tìm thì sẽ rất dễ thu thập.
Những điều Nha nói làm Trần Huyền hết sức vui mừng, bởi nếu thực sự nhiều như vậy thì hoàn toàn có thể đem ra làm đồ ăn xanh cho bộ lạc, bởi ngoài sự ngon miệng ra thì nếu nó giống rau mầm đá thì còn mang lại rất nhiều công dụng cho sức khỏe.