Chương 42: Mục Đích Thật Sự (2)
Chương 42: Mục Đích Thật Sự (2)
Cho tới khi coi như thỏa mãn trí tò mò cùng như lòng tham học hỏi của Trư thì cũng đã trôi qua thêm một ngày. Vốn Trư muốn nhanh chóng trở về vì tộc nhân vẫn còn đang chờ đợi, nhưng bị Trần Huyền lấy lí do rừng rậm ban đêm rất nguy hiểm để giữ lại thêm một đêm nữa.
Sau khi tiếp đãi Bạch bộ thêm một bữa tối thịnh soạn tràn đầy, thì lấy lý do còn công việc cần sắp xếp, Trần Huyền cùng Thạch, Nha liền quay về hang động để gặp Vu, cũng như chuẩn bị đồ ăn để cho Bạch bộ lạc ‘mượn’.
Trong hang động, lúc này Vu cũng đang sốt ruột đi qua đi lại chờ đợi, ngày hôm nay thấy Trần Huyền đưa Trư cùng đám tộc nhân Bạch bộ lạc đi xung quanh, còn chỉ dạy tất cả mọi thứ của Viêm bộ cho bọn hắn làm Vu có hơi bất mãn.
Theo ý lão thì đây là những thứ có thể giúp Viêm bộ vươn lên ngày càng lớn mạnh, thế mà thủ lĩnh lại đem những thứ này đi dạy cho bộ lạc khác, thế thì có khác gì đem v·ũ k·hí giao vào tay quân địch đâu chứ.
Tuy rằng bất mãn cùng sốt ruột như thế, nhưng xuất phát từ trước đến nay mọi thứ Trần Huyền làm đều mang lại kết quả tốt cho Viêm bộ, cũng như trước đó Trần Huyền đã bàn giao sơ qua nên Vu mới cố kìm nén bản thân mà chờ đợi cho tới bây giờ.
Khi thấy ba người từ bên ngoài đi vào, lão cũng không chờ đợi thêm được nữa mà vội vàng chỉ ba người ngồi xuống để nói chuyện.
Thấy cử chỉ vội vàng của Vu, Trần Huyền không cần nghĩ cũng biết lí do tại sao lão lại có thái độ như vậy.
Còn chưa kịp chủ động nói chuyện, Vu đã không kìm được nữa mà vội hỏi.
“ Thủ lĩnh, sao lại cho Bạch bộ lạc mượn cá, mượn thịt? Viêm bộ cũng cần rất nhiều đồ ăn để vượt qua mùa đông?”
Thạch ngồi đó cũng gật gật, hắn có suy nghĩ giống Vu, mặc dù đúng là Thạch và Trư có quen biết, nhưng so với an nguy của Viêm bộ thì thân thiết hơn nữa lại đáng giá mấy đồng!
Diệp ngồi nghe cũng không nhịn được mà xen vào: “ Đúng vậy, Thủ lĩnh còn cho bọn họ ăn uống còn ngon và nhiều hơn tộc nhân Viêm bộ.”
“Vì cái gì thịt, cá chúng ta vất vả nguy hiểm mới có lại đem đi cho đám người Bạch bộ?”
Vẻ mặt có vẻ tiếc rẻ Diệp liền nói một tràng.
Trùng cũng không kìm được mà gật gật, hắn cũng không hiểu tại sao mà thủ lĩnh lại đối tốt với đám Bạch bộ lạc kia như thế?
Trong đó chỉ còn Nha cùng Tráng là không có lên tiếng, Tráng có vẻ như vẫn còn vướng mắc về thân phận của mình nên mặc dù bị gọi đến thì hắn cũng không dám đưa ra ý kiến gì.
Chỉ có Nha có vẻ như là còn bình tĩnh nhất, mấy ngày nay luôn kè kè đi theo Trần Huyền, từng cử chỉ lời nói, ánh mắt của Trần Huyền thì Nha đều nhìn thấy rất kĩ. Dường như có thứ gì thoáng lướt qua trong đầu nhưng lại nhanh chóng biến mất làm Nha không dám khẳng định điều gì. Nhưng xuất phát từ lòng tin tuyệt đối, Nha luôn tin Trần Huyền làm như vậy là đều có lí do của hắn.
Thu hết biểu hiện của từng người vào trong mắt, Trần Huyền tỏ ra khá vui mừng. Một phần vì cách nói chuyện của mọi người đã tiến bộ rất nhiều, đã có thể biểu thị suy nghĩ một cách cụ thể hơn. Nhưng phần đa là mọi người đều có ý kiến đóng góp dù là nghi vấn, thứ Trần Huyền muốn là một Viêm bộ năng động, nhiệt huyết chứ không phải một Viêm bộ chỉ chăm chăm nghe lời như một cỗ máy.
Tuy như vậy ở trước mắt sẽ tốt cho sự quản lý, nhưng càng về sau nó sẽ càng là rào cản lớn trên con đường phát triển của bộ lạc. Viêm bộ không thể lớn mạnh về bản chất nếu như cả bộ lạc chỉ có hắn là biết suy nghĩ được.
Đợi cho đám người nói hết thắc mắc, Trần Huyền mới bình tĩnh giảng giải.
“ Đồ ăn chúng ta còn nhiều, cho bọn hắn một chút cũng không sao, làm vậy còn để bọn hắn nghĩ Viêm bộ lạc rất tốt, có thể dựa vào được.”
Tuy nghe có lý, nhưng Vu vẫn góp lời:
“ Mùa đông này sẽ lạnh hơn, dài hơn mùa đông khác. Ta sợ đồ ăn sẽ không đủ cho cả Viêm bộ, thủ lĩnh còn muốn trao đổi về nhiều người, đồ ăn sẽ càng thiếu.”
“ Vu, mọi người.. hãy tin ta. Mùa đông cũng sẽ có thêm đồ ăn, không phải lo sợ!”
Trần Huyền lại tiếp tục: “ Cho bọn hắn ăn uống ngon, no đủ là để bọn hắn ỷ lại vào đó, sau khi không còn được ăn ngon như vậy nữa thì bọn hắn sẽ liên tục suy nghĩ về cuộc sống sung sướng tại Viêm bộ chúng ta.”
“ Vì sao lại cần bọn hắn nhớ lại cũng như có suy nghĩ tốt về Viêm bộ?”
Nha lúc này lên tiếng hỏi, ý nghĩ khi trước đã dần trở lên rõ ràng hơn, nhưng chưa rõ điểm mấu chốt làm Nha không kìm được mà hỏi. Mọi người cũng đều dồn ánh mắt chờ đợi câu trả lời của Trần Huyền.
Tạm không vội trả lời Nha, Trần Huyền uống một ngụm nước rồi từ từ nói.
“ Mọi người biết vì sao ta lại chỉ dạy Trư cũng như Bạch bộ lạc biết tác dụng cũng như cách xây dựng tường bao không?”
Thấy mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc, không để mọi người chờ lâu Trần Huyền lại tiếp.
“ Bạch bộ lạc đang thiếu rất nhiều đồ ăn, Viêm bộ lạc cho mượn thì Bạch bộ lạc sẽ không còn lo đói mà vội vàng đi kiếm đồ ăn nữa. Khi đó bọn hắn sẽ nghĩ đến cách để bảo vệ an toàn cho tộc nhân trong mùa đông.”
“Mà cách tốt nhất không phải hôm nay ta đã dạy cho bọn hắn rồi sao?”
“ Tường bao, là tường bao!” Nha nhanh nhảu đáp.
“ Đúng vậy, là tường bao. Trư sẽ dẫn cả Bạch bộ tiến hành dựng tường bao giống chúng ta” Trần Huyền tiếp lời.
Nghe tới đây Vu liền thắc mắc: “ Như vậy Bạch bộ lạc sẽ càng thêm an toàn, Có gì tốt cho Viêm bộ chúng ta?”
Trần Huyền cười:“ Sai, nếu Bạch bộ lạc làm như vậy, thì Viêm bộ sẽ thu lợi lớn.”
“ Mọi người nên nhớ, Bạch bộ lạc đã không có Vu, sẽ không biết được mùa đông này sẽ lạnh và dài hơn. Trong khi chúng ta chỉ cho bọn hắn số đồ ăn đủ để trải qua một mùa đông bình thường.”
“Ta biết, ta biết!” Nha bỗng nhiên reo lên. “Bạch bộ lạc sẽ vì dựng tường bao mà không đi săn, cho nên đồ ăn sẽ không đủ, bọn hắn sẽ đói vì càng về sau sẽ càng lạnh, càng không thể đi săn do không có con mồi và quả dại.”
Trần Huyền ngạc nhiên lẫn vui mừng về sự nhanh trí của Nha, không ngờ cô nhóc này lại thông minh như vậy, quả không bỏ công hắn dạy dỗ bao lâu nay.
Xoa xoa đầu Nha tỏ vẻ khen ngợi, Trần Huyền tiếp tục.
“ Đúng vậy, vì đã có đồ ăn mượn từ chúng ta nên ngay khi trở về Bạch bộ lạc sẽ chủ quan mà để mọi người ngay lập tức làm tường bao, sẽ bỏ lỡ chuyến săn cuối cùng. Mùa đông sẽ dài hơn làm bọn họ không có đủ đồ ăn dự trữ, tới khi không còn cách nào khác bọn họ sẽ lại phải tới xin giúp đỡ từ chúng ta.”
Từ đầu đã tỏ ra vẻ keo kiệt, Diệp vội vàng: “Thủ lĩnh sẽ lại cho đồ ăn?”
“ Không! Chúng ta không tốt như vậy, một lần là đã quá đủ, bọn họ muốn thêm đồ ăn thì cần phải trao đổi. Lúc đó muốn lấy thứ gì đều là do chúng ta, bọn hắn buộc phải đồng ý trừ khi muốn để tộc nhân Bạch bộ lạc c·hết đói.” Trần Huyền đáp lời, đến đây mục đích thật sự của hắn mới lộ ra.
Đám người lâm vào trầm tư sau câu nói của Trần Huyền, duy chỉ có Nha là như đã hiểu ra từ trước nên không có vẻ gì là quá bất ngờ, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Trần Huyền đã càng thêm sùng bái.
Một lúc sau, đầu tiên là Vu, tiếp đó là những người còn lại hai mắt đều như tỏa sáng.
Bọn hắn hoàn toàn hiểu ra vấn đề.
Viêm bộ lạc bây giờ quá ít người so với Viêm bộ trước đó, muốn để Viêm bộ quay lại như xưa hay thậm chí lớn mạnh hơn đều không thể tránh khỏi việc cần thêm người, thậm chí rất nhiều người.
Nhưng chỉ đợi trong bộ lạc sinh đẻ thì không biết phải mất bao lâu. Tốt nhất vẫn là kiếm người sẵn có từ các bộ lạc khác.
Viêm bộ bây giờ không thể khởi xướng c·hiến t·ranh để c·ướp người, vì đã c·hiến t·ranh là sẽ có t·hương v·ong, có khi được còn không bù mất.
Nay nghe thủ lĩnh phân tích, ai cũng đều nghĩ tới khi Bạch bộ lạc tới xin giúp đỡ lần nữa, Viêm bộ lạc muốn người thì Bạch bộ có không muốn cho cũng phải cho.
Tới đây khi mọi vấn đề đều đã thông hiểu, đám người nhìn Trần Huyền đều mang vẻ kính nể, sùng bái. Mà không biết rằng Trần Huyền cũng đang rất ngạc nhiên với khả năng suy nghĩ vấn đề của đám người.
Có lẽ do ràng buộc của thời đại, nên tư duy của con người nơi đây luôn bị hạn chế. Chỉ cần ai đó khơi gợi, khai thông cho bọn họ thì có lẽ con người nơi đây cũng không hẳn là ngu ngốc mà ngược lại, bọn họ sẽ như miếng bọt biển, sẽ hấp thu tất cả và sẽ nhanh chóng căng đầy.