Chương 41: Mục Đích Thật Sự
Để có thể giữ cho giường ấm liên tục, Trần Huyền tạm thời mở lỗ thông hơi ra bên ngoài để cho luồng khí nóng lưu thông, hắn cũng dùng đá tạm làm vật chắn gió để không khí lạnh bên ngoài không thổi ngược vào.
Vốn muốn đi tìm Vu để bàn chuyện, nhưng hôm nay có vẻ hơi mệt mỏi, cộng thêm giường đất ấm áp làm hắn muốn đi ngủ sớm.
Ngày mai cũng còn khá nhiều việc, nên Trần Huyền nghĩ đợi khi đám người Bạch bộ lạc rời đi rồi hãy trò chuyện với Vu cũng không muộn.
Một đêm trôi qua với sự hài lòng thỏa mãn của cả chủ và khách.
Ánh sáng lần nữa trải đều trên mặt đất, nhưng không còn là ánh vàng ấm áp nữa, mà thay vào đó là một màu sáng dịu nhạt hơn, mang theo sự mát mẻ pha hơi se lạnh.
Phía xa xa, từng làn sương mù vẫn còn quanh quẩn trên những tán đại thụ cao lớn còn chưa kịp tản đi.
Tộc nhân Viêm bộ đã sớm thức giấc, mọi hoạt động quen thuộc đều được diễn ra bình thường, dường như thời tiết thay đổi cũng không mang lại ảnh hưởng nhiều lắm tới bọn hắn.
Nếu như trước đây, có lẽ bọn hắn sẽ không dám bình tĩnh như vậy mà sẽ vội vàng thu thập đồ ăn, nhưng từ khi Trần Huyền lên làm thủ lĩnh, bọn hắn cảm thấy chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của thủ lĩnh là đủ. Cuộc sống nơi Viêm bộ đã thay đổi rất nhiều, cũng không lạ gì khi tộc nhân Viêm bộ bây giờ lại tôn kính Trần Huyền đến như vậy.
Đám người Bạch bộ lạc thì hôm nay lại không dậy sớm như mọi khi, chiếc giường ấm áp như một bàn tay níu giữ bọn hắn lại, làm cho ngay cả Trư đều lưu luyến muốn quên hết tất cả.
Chỉ cho đến khi mùi thơm từ thức ăn bay tới mới có thể đánh thức bọn hắn dậy.
Bước ra ngoài, nhìn khung cảnh tràn đầy sức sống của Viêm bộ làm Trư nhớ tới không khí u ám, đầy hoang mang của Bạch bộ lạc.
Tại sao vốn là hai bộ lạc khá tương đồng về mọi thứ, mà bầu không khí lại khác xa nhau đến vậy?
Chỉ cần nhìn từng gương mặt phấn khởi, mang đầy hy vọng vào tương lai kia của tộc nhân Viêm bộ là có thể dễ dàng nhận ra hai bộ lạc đã khác xa nhau như thế nào.
Nhớ lại từng màn thần kỳ đã trải qua từ khi bước chân vào Viêm bộ, Trư ánh mắt không tự chủ được nhìn về người thủ lĩnh trẻ đang dẫn theo một đám nhóc đang tập luyện phía xa xa.
Trư có thể đoán ra được, người đem lại tất cả sự thay đổi tới kinh ngạc kia chính là vị Huyền thủ lĩnh trước mắt. Hắn biết bởi trước đó khi Thạch là thủ lĩnh, Viêm bộ hoàn toàn không có quang cảnh như hiện tại, vậy nên chỉ có thể quy công cho người thiếu niên trước mắt.
Nhìn lại mình, Trư lại càng thêm khâm phục, bởi ngay cả khi là dũng sĩ đầy sức mạnh, hắn cũng không thể làm Bạch bộ lạc trở nên tốt hơn, mà ngược lại từ khi Vu Bạch bộ c·hết, Bạch bộ lạc ngày càng trở nên khó khăn. Không phải vậy, thì cũng không có cảnh phải đi vay mượn đồ ăn như hiện tại.
Bỗng dưng trong đầu Trư bất ngờ hiện lên một suy nghĩ, nếu có thể Huyền thủ lĩnh dẫn dắt Bạch bộ lạc liền tốt, bởi hắn chỉ biết chiến đấu chứ làm thế nào để bộ lạc tốt lên hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Giật mình vì suy nghĩ kì lạ thoáng qua, Trư lắc mạnh đầu nhằm muốn vung đi suy nghĩ ban nãy, hắn không thể để Bạch bộ lạc biến mất trong tay hắn được. Tuy nhiên Trư lại không biết, chính suy nghĩ thoáng qua vừa rồi của hắn lại cứu Bạch bộ lạc khỏi bị diệt vong sau này.
Còn đang hăng hái huấn luyện phía xa lúc này Trần Huyền còn không biết suy nghĩ của Trư, nếu biết có lẽ hắn sẽ chả còn tâm trí gì mà tập luyện nữa. Bởi ý nghĩ của Trư cùng mục đích của hắn lại không mưu mà hợp.
Trần Huyền lúc này đang tập đấu đối kháng với Trùng, tuy đa số thời gian đều bị Trùng h·ành h·ạ nhưng Trần Huyền vẫn quyết tâm chịu đựng, bởi hắn biết chỉ tập luyện sức khỏe không là chưa đủ, năng lực phản ứng cũng như kĩ năng chiến đấu cũng rất cần thiết. Tuy còn tới 2 năm nữa Trần Huyền mới có thể thực hiện nghi thức, nhưng chuẩn bị sớm lúc nào hay lúc đó, không thể vì thời gian còn xa mà có thể buông lỏng được.
Nhất là nơi chốn nguyên thủy nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào này thì thêm một phần sức mạnh liền thêm một phần khả năng sống sót.
Sau bữa ăn sáng, Trần Huyền liền bắt đầu tiến hành sửa chữa lại những vấn đề hắn mới phát hiện hôm qua.
Đầu tiên là thêm ống khói cho ngôi nhà, chỉ cần từ vị trí bếp lò, đục một lỗ hổng thông với bên ngoài, sau khi thêm trụ chống cho tường thì bên ngoài dùng bùn đất trộn lẫn với cỏ khô lũy dần lên cao tạo thành một ống thông khói, bên trên dùng cỏ khô đan làm mái che chống tuyết hay nước chảy ngược vào trong.
Bởi vốn chỉ để ứng phó tạm thời, nên Trần Huyền không cần quá cầu kì, chỉ cần có thể thoát khói ra ngoài là được.
Tiếp đó là phần giường đất, được đục thêm một lỗ thông khí khác giúp lưu thông không khí dễ dàng hơn.
Chỉ dẫn cho đám người xong, Trần Huyền liền đi qua khu những căn nhà đang xây dở bên cạnh, vì chưa hoàn thiện nên việc thêm vào ống khói dễ hơn nhiều so với căn nhà đầu tiên.
Đi qua đi lại liền tới bữa trưa, làm Bạch bộ lạc kinh ngạc là ở Viêm bộ không chỉ ăn hai bữa sáng tối mà còn thêm một bữa vào giữa ngày, lại cũng đầy thịt cá, ai ai cũng đều ăn no sau đó liền đi nghỉ ngơi, mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên. Chỉ cần nhìn là Trư liền có thể đoán ra việc ăn thêm một bữa trong ngày đã không phải mới diễn ra tại đây.
Bạch bộ lạc ngay cả hai bữa một ngày đều không thể được ăn uống đầy đủ, chứ nói gì tới ba bữa một ngày như tại Viêm bộ, nhìn tộc nhân của mình cũng vui mừng hưởng thụ bữa ăn làm hắn càng thêm tự trách vì mình không đủ năng lực lo cho tộc nhân của mình.
Buổi chiều hôm đó, Trần Huyền dẫn Trư cùng đám người Bạch bộ đi xung quanh Viêm bộ. Trừ ra khu làm gốm, cùng nơi cất dụng cụ săn bắt ra thì Trư muốn đi đâu Trần Huyền liền dẫn tới đó.
Đi qua khu làm nhà, Trần Huyền liền dừng lại cho Trư quan sát, đáp ứng lại sự tò mò của Trư, Trần Huyền cũng hết sức nhiệt tình giảng giải.
Nhất là khi tới tường bao, Trần Huyền lại càng thêm nhiệt tình giới thiệu công dụng nó mang lại.
Việc tường bao có thể chống lại dã thú cũng như bộ lạc khác t·ấn c·ông làm đám người hết sức kinh ngạc, bọn hắn chưa từng bao giờ nghĩ tới một thứ đồ như vậy.
Nhưng khi được giải thích, lại thêm chút tưởng tượng đám người liền có thể hình dung ra cảnh tượng dã thú bị cản lại bởi bức tường cao, không thể t·ấn c·ông tộc nhân Viêm bộ sinh hoạt bên trong.
Để cho Trư cũng như Bạch bộ khắc sâu ấn tượng, Tràn Huyền liền lên tiếng.
“Trư thủ lĩnh, đánh vào nó!” nói xong liền lui lại một bước ra vẻ chờ đợi.
Trước đó, Thạch cũng đã thử qua rồi nên Trần Huyền rất yên tâm để cho Trư thử sức.
Nghe vậy, vốn cũng đang rất tò mò, Trư liền không chờ đợi mà tiến lên phía trước, đứng cách tường bao không xa.
Đến dưới chân tường, ngẩng đầu lên mới thấy tường bao cao lớn. Gần 4m thì dù có là hắn cũng không thể một phát mà nhảy lên được.
Hơi chùn gối, vận sức vào hai tay “ Ầm ” một tiếng, nắm đấm nện một lực thật mạnh lên thành tường, ngoài lớp thân cây bên ngoài bị dập nát một phần ra thì ngược lại không có vấn đề gì.
Trước đó Thạch thử nghiệm qua cũng đã cho ra kết luận, Dũng sĩ cấp 2 như Thạch muốn phá hủy tường bao chí ít cũng cần đánh mạnh liên tục hai ba chục lần, còn Dũng sĩ cấp 1 thì còn hơn đó nhiều.
Trư lúc này cũng hơi sững sờ, bình thường với một thân cây cỡ này, tuy không nói một đấm có thể bẻ gãy, nhưng cũng không có sai biệt nhiều lắm. Nhưng sao lần này lại chỉ đập dập được một phần, ngược lại lực phản chấn còn làm hắn hơi tê tê bàn tay.
Nhưng hắn lại không biết, bên trong lớp gỗ là một lớp đất nện rắn chắc, tất cả tường đều liên kết thành một khối nên lực đạo đập vào sẽ bị phân tán ra rất nhiều.
Lúc này Trư liền nghĩ, nếu như Bạch bộ lạc có thể có thứ gọi là ‘tường bao’ này thì mùa đông trôi qua sẽ an ổn biết bao nhiêu.
Dã thú đói khát sẽ khó mà gây nguy hiểm cho tộc nhân được, còn trong trường hợp có bị bộ lạc khác t·ấn c·ông thì cũng sẽ dễ dàng chiến đấu hơn rất nhiều.
Ý nghĩ như vậy hiện lên làm ánh mắt Trư như tỏa sáng.
Nhìn thấy biểu hiện của Trư, Trần Huyền chỉ cười cười.
Một nụ cười đầy ẩn ý.