Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 40: Âm Mưu 2




Chương 40: Âm Mưu 2

Đợi đến khi bếp lửa đã có than hồng, Trần Huyền liền gạt than qua một bên để nướng lại cá khô cũng như thịt khô.

Nồi gốm cũng được gác lên bếp lửa, thêm đầy nước lại cho thêm cá, thêm thịt, cả chút rau muối. Trần Huyền sẽ làm một nồi loạn hầm với tất cả nguyên liệu hiện có.

Đậy nắp lại chờ đợi, Trần Huyền liền quay lại chuẩn bị làm thêm món ăn khác. Nắp nồi gốm cũng đã sớm được làm ra sau vài lần phải dùng da thú để thay thế. Vốn nắp phải được làm cùng với nồi, nhưng do khi dạy mọi người làm gốm hắn lại quá bận bịu thế là liền quên béng đi, về sau hắn mới có thời gian để bổ sung lại.

Hôm nay, tộc nhân lại bắt được thêm chút chuột đồng để có thêm đồ ăn tươi, Trần Huyền cũng liền trưng dụng 2 con chuột béo để đãi khách.

Cho thịt chuột vào nồi gốm, đun với lửa nhỏ để rút ra phần mỡ. Khi mỡ đã được rút ra không sai biệt lắm, Trần Huyền liền cho rau cải muối vào xào cùng. Rau ướt gặp mỡ nóng phát ra những tiếng xèo xèo, kèm thêm mùi thơm béo bốc lên nghi ngút. Khi thấy thịt đã chín, Trần Huyền liền thêm muối, gừng cũng như bột quế để tạo mùi.

Thế là trong căn nhà nhỏ lại bốc lên đủ loại mùi thơm ngào ngạt. Mùi thịt xào thơm lừng béo ngậy vị của mỡ, xen lần mùi thanh mát của rau cải. Phần thịt nướng cũng đã vàng phát ra vị thơm cay nồng vì đã được ướp với ớt khi hun khô trước đó. Không chịu thua kém, nồi hầm cũng góp thêm chút hương vị nồng nàn, nắp nồi như đang nhảy múa vì những luồng hơi nóng bốc lên phát ra những tiếng lách ca lách cách.

Mấy người Viêm bộ đã dần quen với tay nghề nấu ăn của thủ lĩnh cũng không kìm được mà nuốt nước bọt, tuy nhiên vẫn coi như có thể giữ bình tĩnh.

Chỉ khổ đám người Trư cùng Bạch bộ lạc, từ khi sinh ra tới giờ chỉ biết tới quả dại, lâu lâu được ăn thêm chút thịt nướng nhạt thếch, làm gì đã bao giờ được chứng kiến thứ mùi thơm gì kì diệu như thế. Lại thêm vốn đã đói mệt sau cả ngày bôn ba, nên giờ ai lấy đều đang cố kìm nén lấy cái dạ dày đang đánh trống b·iểu t·ình trong bụng.

Tất cả đều chúi mặt về phía bếp đang tỏa mùi thơm mà phồng to lỗ mũi hít lấy hít để, xấu hổ ngượng ngùng gì đó đều bị ném lên chín tầng mây. Bọn hắn không dám nghĩ cuộc đời tới khi nào còn có cơ hội được trải qua mùi hương kì diệu này lần nữa, nên nếu không ngửi cho đã ai biết sau này sẽ hối hận thế nào.

Nhìn biểu lộ thất thố của đám người Bạch bộ lạc, người Viêm bộ tự dưng trong lòng lại nảy sinh cảm giác hơn người, mà lại không nhớ rằng chính bản thân khi lần đầu tiên thấy Trần Huyền nấu ăn thì biểu lộ cũng không khá hơn là mấy.

Phần lỗ thông khí vào giường đất cũng đã được mở ra từ trước, làn hơi nóng từ bếp lửa đi qua đường dẫn dần dần sưởi ấm mặt giường đám người đang ngồi, làm cả đám giật mình, sờ tới sờ lui mà không hiểu tại sao phần ụ đất này có thể tự nhiên lại nóng lên được. Không khí về đêm đã lạnh hơn nhiều, nay ngồi trên chiếc giường ấm áp làm đám người đều không còn muốn bước chân ra ngoài nữa.



Đồ ăn được nấu xong, trước ánh mắt đăm đăm chăm chú của đám người, Trần Huyền vẫn từ tốn chia ra mỗi phần một ít để cho Nha đem về hang cho Vu. Sau khi Nha quay lại thì hắn mới bắt đầu phân chia đồ ăn cho mọi người.

Trước hết là mỗi bát gốm sẽ có một muôi thịt chuột xào rau cải, bên trên bày thêm một miếng cá nướng, một miếng thịt nướng. Đưa tới tay đám người liền không nhịn được nữa mà cầm lấy ăn lấy ăn để, ngay cả đám người Bạch bộ vốn trước đó còn khách sáo thì bây giờ lại càng nhiệt tình chiến đấu.

Mùi thơm cộng thêm vị đậm đà khó cưỡng làm đám người quên hết mọi sự chỉ còn tập trung vào bát đồ ăn trước mặt.

Đang ăn uống khí thế thì bỗng nhiên Trư khựng lại nhìn chăm chăm vào bát thịt trong tay mình. Đúng vậy! Đậm đà, hắn nếm được vị mặn.

Trư có thể khẳng định đây là vị mặn của muối, một thứ quá quý giá để có thể mang ra cho người khác ăn, còn chưa kể khi nãy hắn có nhìn chăm chăm từng động tác của Huyền thủ lĩnh nhưng chưa từng thấy Huyền thủ lĩnh có cho thứ gì giống như muối vào mấy miếng thịt nướng.

Vậy vị mặn từ đâu mà tới, không lẽ bản thân cá lẫn thịt khô đều mang vị mặn, nhưng hắn cũng ăn cá ăn thịt mà đã bao giờ ăn được thứ có vị như thế này đâu.

Khi hắn còn đang quanh quẩn với mớ thắc mắc trong đầu thì Trần Huyền đã bắt đầu múc thêm cho mỗi người một bát canh nóng.

Bát canh có cả cá lẫn thịt, thêm chút xanh xanh của rau cải, nước canh trắng đục trên mặt óng ánh váng mỡ, mùi thơm dịu nhẹ như làm con người ta bừng tỉnh.

Không nhịn được mà vội vàng uống một ngụm canh nóng là đám người Bạch bộ phỏng cả mồm, không nhịn được mà ngao ngao gọi.

Mấy người Trần Huyền lại được dịp cười vang, tất cả đều nhớ tới lần đầu ăn canh, tất cả ai cũng đều có biểu hiện tương tự.



Tộc nhân Bạch bộ lạc bây giờ mới xấu hổ, quan sát thấy Viêm bộ ăn uống rất từ tốn, đưa bát lên gần miệng hơi hơi thổi cho nguội bớt rồi mới từng miếng từng miếng nhỏ từ từ ăn.

Bắt chước theo, Trư cũng mấy người cũng đưa lên miệng thổi bớt hơi nóng, lúc này bọn họ mới được thử món ăn mà tất cả đều cho là ngon nhất từ khi được sinh ra.

Canh nóng vào bụng xua đi cái se lạnh bên ngoài, khiến cơ thể dần trở lên ấm áp. Nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn cả là chỉ một bát canh nhỏ lại làm cho họ có cảm giác no ngang với bát thịt đầy đặn ban nãy.

Không nhịn được mà nói ra thắc mắc trong lòng, Trư thầm nghĩ nếu có thể biết được nguyên nhân trong đó, có lẽ Bạch bộ lạc sẽ tiết kiệm được rất nhiều đồ ăn.

Cười cười uống hết bát canh trong tay, lúc này Trần Huyền mới từ từ nói.

“Tất cả là nhờ vật này” Vừa nói tay vừa chỉ vào chiếc nồi gốm vẫn còn phân nửa nồi.

“Đồ gốm, đồ gốm” Trần Huyền chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ từng chữ để Trư có thể dễ dàng ghi nhớ.

“Đồ gốm? ”

Lại một từ kì lạ chưa bao giờ được nghe tới. Trư đi tới gần quan sát, vật này nhìn giống hệt chiếc chén gốm làm hắn yêu thích lúc trước, chỉ là to hơn rất nhiều.

Trần Huyền nhìn dáng vẻ như đang nghiên cứu của Trư, trong ánh mắt hắn lóe lên một vẻ mưu kế như được thực hiện một nửa.

“Đồ gốm nấu canh, một miếng thịt, một người no cả ngày”

Vừa nói Trần Huyền vừa cầm trên tay một miếng thịt giơ ra trước mặt Trư như để giải thích cho rõ ràng.



“ Viêm bộ lạc cho Bạch bộ lạc mượn đồ gốm?”

Hướng về Trần Huyền, Trư nói mang theo vẻ dò hỏi.

“ Viêm bộ lạc cho mượn một cái, Bạch bộ lạc muốn nhiều, phải trao đổi”

Lần này Trần Huyền kiên quyết hơn, hắn muốn để Trư hiểu đồ gốm là thứ còn quý giá hơn cả đồ ăn.

“Trao đổi? đổi thứ gì?”

Trư chần chừ hỏi, Bạch bộ lạc bây giờ thì làm gì có thứ gì đáng giá để mang ra đổi lấy thứ quý giá như vậy. Thứ có thể để một người no với chỉ một nửa lượng đồ ăn lúc bình thường, lại thêm cả thái độ của Trần Huyền ban nãy càng làm Trư khẳng định ‘đồ gốm’ là vật rất trân quý mà Viêm bộ lạc cũng sẽ không có nhiều. Mà hắn lại không biết rằng thứ mà hắn cho là rất trân quý, lại đang bày la liệt ngoài khu lò nung, thứ mà tộc nhân Viêm bộ đã chẳng còn xa lạ gì.

Vừa suy nghĩ vừa ăn, tuy đang phân vân đủ thứ nhưng Trư cũng không dừng lại được trước những món ăn vừa ngon tuyệt vừa đẹp mắt này.

Mặc cho mọi người vẫn đang mải mê ăn uống, Trần Huyền lại phát hiện ra một số bất cập trong căn nhà đầu tiên này.

Đầu tiên là việc hắn quên không thiết kế ống khói cho bếp lò trong nhà, làm khi nãy khi nấu ăn, khói bếp không có chỗ thoát ra khiến căn nhà có hơi quanh quẩn hơi khói.

Thêm nữa, giường đất thiết kế cũng chưa quá hợp lý, khiến khí nóng chỉ vào được mà không lưu thông, nên chỉ tạo ra được hơi nóng ban đầu, về sau đã từ từ nguội lại.

Cũng không thể trách được Trần Huyền, đây cũng là lần đầu tiên hắn làm mấy thứ này, cũng không thể tránh được sai sót. Cũng may là coi như phát hiện sớm nên vẫn còn có thể sửa lại. Ngày mai hắn sẽ làm ra điều chỉnh cho mọi thứ trở nên hợp lý hơn.

Tới khi mọi người ăn uống xong, Trần Huyền liền nhường một căn phòng bên cho đám người Bạch bộ lạc nghỉ ngơi, hắn muốn cho đám người này hưởng thụ đủ phúc lợi, chỉ cần bộ hắn có lòng khâm phục Viêm bộ, thì kế hoạch của Trần Huyền tiếp về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.