Chương 39: Âm Mưu
Chương 39: Âm Mưu
Trên đường đi, Trần Huyền đã bàn giao cho Vu những chuyện tiếp theo. Chỉ cần Vu làm đúng kế hoạch thì lần này Viêm bộ hẳn sẽ kiếm được một món hời lớn.
Khi cả hai đi vào trong nhà, tất cả mọi người đều đứng dậy nhường chỗ cho hai người. Trư cùng Bạch bộ lạc cũng đều cúi chào, tuy không phải Vu của Bạch bộ nhưng ở trên phiến đại lục này, Vu luôn là người được tôn kính nhất. Nên dù có là Vu của bộ lạc nào đi nữa, thì tất cả đều phải thể hiện sự tôn trọng tối thiểu.
Ngồi lên trên giường đất, từ tốn uống một ngụm nước, Vu mới quay qua nhìn Trư tỏ ý chờ đợi.
Thấy ánh mắt Vu của Viêm bộ lạc đang nhìn mình, Trư liền đem những điều nói trước đó với Trần Huyền cùng Thạch ra trình bày lại một lần.
Vốn đã được Trần Huyền dặn dò từ trước, nên Vu giả như suy nghĩ một chút rồi nói.
“Viêm bộ lạc cũng thiếu đồ ăn, không có cho Bạch bộ lạc mượn.”
Tuy điều này do Trần Huyền dặn dò, nhưng bản thân lão cũng quả thật không muốn cho đám người kia mượn đồ ăn. Giống như Thạch tuy đồ ăn đã chất thành đống nhưng nhìn kiểu gì lão cũng không dám an tâm.
Nghe vậy, Trư liền trở nên bối rối, đã đi xa như vậy mà không mượn được đồ ăn thì không biết tộc nhân ở Bạch bộ sẽ trải qua mùa đông như thế nào. Vốn tôc nhân không nhiều, lại cứ c·hết dần c·hết mòn như thế thì chả mấy chốc Bạch bộ sẽ chả còn ai.
Nghĩ tới đó, Trư lại càng thêm sốt sắng.
“Bạch bộ lạc mượn đồ ăn, mùa xuân sẽ trả thêm nhiều hơn!”
Vu vẫn ngồi đó uống nước, cuối cùng lão vẫn bình tĩnh lắc đầu.
Thấy vậy, Trư như quả bóng bị xì hơi, hắn bây giờ thực sự không biết sẽ quay về như thế nào.
Thấy dường như thời cơ đã không sai biệt lắm, Trần Huyền vốn yên lặng từ nãy thì bây giờ mới lên tiếng.
“Trư thủ lĩnh, Viêm bộ lạc không nhiều đồ ăn, nhưng sẽ cho Bạch bộ lạc mượn.”
“Cho mượn, tộc nhân Viêm bộ sẽ đói” Vu ngay lập tức phản đối.
“Bạch bộ lạc cùng Viêm bộ lạc là bạn, phải giúp!”
Trần Huyền cũng không vì lời nói của Vu mà chịu nhún nhường.
Cứ thế hai người Trần Huyền và Vu liền lời qua tiếng lại, không khí dần trở nên căng thẳng đè nén, mọi người ngồi đó đều bị kéo căng dây thần kinh mà không biết đây chỉ là màn kịch do Trần Huyền và Vu kế hoạch trước mà cố tình gây ra.
Trư cũng ngồi ngơ ra nhìn cảnh tượng trước mắt, tuy cách nói chuyện của Viêm bộ rất kì lạ, có rất nhiều từ mà hắn chưa từng nghe qua, cũng không hiểu ý nghĩa là gì. Nhưng từ những câu quen thuộc hắn vẫn có thể nghe ra Huyền thủ lĩnh đang rất tích cực giúp hắn.
Tuy không biết tại sao người thủ lĩnh trẻ tuổi kia lại hết mình giúp đỡ như vậy, nhưng đó lại là điều hắn đang rất mong chờ. Ánh mắt Trư nhìn Trần Huyền cùng ngày càng trở nên thân thiết tình cảm, mà hắn không biết rằng bản thân đã đang đưa cổ mình vào miệng một con sói đang chờ sẵn.
Nói năng qua lại một hồi, Vu vờ như lão đã tức giận liền đứng phắt dậy bỏ đi, còn để lại một câu nói.
“Thủ lĩnh quyết định là được, tộc nhân Viêm bộ lạc không đủ ăn, thủ lĩnh sẽ phải chịu tội!”
Nói xong liền hục hặc bỏ đi, ra tới ngoài cửa lão mới coi như thở phào. Vừa nãy đôi lúc lão còn tưởng hai người đang cãi nhau thật. Không biết thủ lĩnh đang có ý gì nữa, nhưng nghĩ chắc Trần Huyền sẽ giải thích rõ với mình nên lão cũng không nghĩ thêm mà quay về hang. Vừa đi vừa nghĩ tới từng đống từng đống cá khô, thịt khô chất đầy trong hang, không kìm được mà bất giác mỉm cười hừ hừ nhẹ.
Quay lại trong nhà, khi đám người còn đang vì sự tức giận của Vu mà chưa tỉnh hồn thì Trần Huyền đã kéo cả đám quay trở lại hiện thực.
“Viêm bộ lạc, Bạch bộ lạc là bạn. Trư thủ lĩnh cùng Thạch cũng là bạn, nên Bạch bộ lạc thiếu đồ ăn Viêm bộ lạc sẽ cho mượn cá khô, thịt khô”
Vốn chỉ mong mượn được ít quả dại để giúp Bạch bộ trải qua giai đoạn khó khăn nhất, nhưng khi nghe Trần Huyền nói sẽ cho mượn cá khô thậm chí là thịt khô thì cả Trư lẫn đám người Bạch bộ lạc đều ngạc nhiên đến c·hết trân, sau đó là biểu lộ mừng rỡ như điên hiện lên đầy mặt.
Tuy không biết tại sao Viêm bộ lạc lại bắt được cá vào thời gian này để làm cá khô, bởi cá chỉ có thể dùng lao để xiên vào mùa hè khi nước cạn, chứ hết mùa hè nước sông dâng cao làm gì có ai dám xuống sông để bắt cá.
Nhưng lúc này làm gì đám người Bạch bộ còn tâm trí nào mà quan tâm tới chuyện đó, tất cả đã bị niềm vui chiếm lấy hết đầu óc. Trong đầu họ bây giờ chỉ tràn ngập nào là cá là thịt là tộc nhân sẽ không bị đói, sẽ sống sót qua mùa đông, đây mới là điều họ quan tâm nhất ở hiện tại.
Trư là người tỉnh táo đầu tiên, hắn biết Viêm bộ lạc cũng không có nhiều đồ ăn, tại vì cả hai bộ lạc cũng không mạnh mẽ hơn nhau là mấy, tộc nhân cũng gần như tương đương, dũng sĩ thì cũng chỉ hơn nhau có một người. Từ thái độ ban nãy của Vu cũng có thể đoán ra được Viêm bộ lạc trải qua cũng không dễ dàng.
Vậy mà Huyền thủ lĩnh lại vẫn khẳng khái giúp đỡ làm trong lòng Trư đã bắt đầu suy nghĩ mang ơn vị thủ lĩnh trẻ tuổi trước mặt. Càng hiểu rõ bao nhiêu thì Trư càng cảm thấy may mắn bấy nhiêu, nếu thủ lĩnh vẫn là Thạch như trước thì có lẽ lần này hắn đã đi một chuyến tay không.
Bởi vì đã quen biết từ trước, nên Trư hiểu rõ con người Thạch sẽ không vì người khác mà làm khó tộc nhân của mình. Vậy lên ngay từ khi bắt đầu lên đường từ Bạch bộ lạc, Trư vốn cũng không ôm hi vọng quá nhiều, chỉ coi như là còn nước còn tát.
Bước tới trước mặt Trần Huyền, Trư bất ngờ quỳ xuống một gối, dùng tay đập vào ngực mình rồi lại đập nhẹ vào ngực Trần Huyền, hắn không biết phải nói thế nào để cảm tạ nên đành dứt khoát dùng hành động để thể hiện sự biết ơn của mình.
Vốn thủ lĩnh của một bộ lạc sẽ không dễ dàng quỳ gối trước thủ lĩnh một bộ lạc khác trừ khi bị chinh phục, nhưng Trư bây giờ lại tự nguyện làm như vậy khiến Trần Huyền nhận ra người này cũng hẳn là một người nhân nghĩa có tấm lòng nhân hậu, có thể làm được đến như vậy vì tộc nhân thì hẳn sẽ không phải người bội bạc. Điều này càng làm Trần Huyền thêm vững tin vào kế hoạch của mình.
Đỡ Trư đứng dậy, Trần Huyền nói với Nha đang ngồi bên cạnh đi chuẩn bị nồi cũng như thịt cá chuẩn bị nấu ăn.
“Bạch bộ lạc đường xa tới Viêm bộ, đã đói đã mệt, ta sẽ làm đồ ăn. Hãy ăn no rồi nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho Trư thủ lĩnh mang đi”
“Chúng ta có quả dại.”
Trư vội vàng đáp lời Trần Huyền, vốn đã nhờ vả quá nhiều bây giờ lại ăn chực, dù nói sao Trư cũng không có mặt mũi để làm như vậy. Tuy biết là có thể sẽ được ăn thịt nhưng cả đám Bạch bộ đều có suy nghĩ tương tự Trư, nên sau khi Trư lên tiếng từ chối thì tất cả đều im lặng dù cho tất cả đã đều đói mệt do phải di chuyển liên tục cả ngày.
“Không sao, Chúng ta là bạn”
Trần Huyền nở nụ cười mà hắn cho là hiền lành nhất, vừa vỗ vai Trư vừa nói.
" Bạn? "
Trư phát âm lại với giọng trúc trắc, Huyền thủ lĩnh nói tới từ này khá nhiều từ khi bọn hắn tới đây, tuy không hiểu rõ ý nghĩa nhưng từ ý nghĩa các từ khác, Trư cũng như đoán được dường như nó chỉ về một cái gì đó mang tính thân thiết.
Trần Huyền thấy Trư có vẻ thắc mắc liền giải thích cho Trư hiểu, làm Trư như bừng tỉnh hiểu ra.
Lúc này Nha cũng đã mang đồ tới, Trần Huyền liền mặc kệ đám người Bạch bộ vẫn còn đang xoắn xuýt mà đi qua nấu ăn.
Lúc này vốn vẫn còn ngồi im từ đầu, bây giờ Thạch mới tiến đến câu được câu không nói chuyện với Trư hóa giải không khí lúng túng.
Ra gian nhà chính, bếp lửa được đốt lên. Nhìn thấy cá khô, thịt khô, gia vị đã đầy đủ, lại còn thêm một ít rau cải muối cũng được đưa tới.
Trần Huyền quyết định tối nay sẽ làm lớn một lần, hắn sẽ để đám người Bạch bộ có một ấn tượng không thể quên được tại Viêm bộ.
Đây sẽ là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn, chỉ cần mọi thứ suôn sẻ theo ý hắn, sớm muộn gì Bạch bộ lạc cũng sẽ phải đổi tên.