Chương 35: May Quần Áo
Công việc lớn đã hoàn thành như làm một tảng đá lớn trong lòng Trần Huyền rơi xuống, phần tường bao hoàn thành Trần Huyền liền có thể an tâm mang người rời đi, Viêm bộ chỉ cần giữ lại đủ số người phòng thủ trên đầu tường liền có thể đảm bảo an toàn cho bộ lạc.
Tuy nói rằng tường bao chỉ được lũy từ đất và gỗ không thể bền chắc như xây bằng gạch hay xi măng, sẽ khó có thể chịu đựng được sự công phá liên tục nếu bị dũng sĩ thoái mái tự do t·ấn c·ông.
Nhưng đó là nếu, Viêm bộ dĩ nhiên sẽ không để cho kẻ địch tự tung tự tác như thế, nhất là khi đã có ưu thế t·ấn c·ông từ xa của cung tiễn thì việc kẻ địch có thể leo lên đầu tường hay không đã là một vấn đề.
Ba ngày trôi qua, tường bao hoàn thành, phần da thuộc cũng đã thu được thành phẩm.
Phần da chuột đồng rất nhiều, tuy nhiên không quá thích hợp để may quần áo, có chăng chỉ đủ dùng cho lũ trẻ. Còn lại dành cho người trưởng thành chỉ có thể dùng để làm giày hay bao tay.
Phần da cá sấu sau khi được gia công đã trở nên mềm hơn rất nhiều, tuy vậy nhưng độ dai bền vẫn được giữ lại, thậm chí còn bền hơn lúc da còn tươi mới. Trần Huyền đã có kế hoạch dùng để chế tác vài bộ giáp da cho các dũng sĩ, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không thiếu phần.
Con hào bên ngoài cũng được đào hoàn thành song song với tường bao, nhưng Trần Huyền không dừng lại mà tiếp tục để tộc nhân đào thêm kéo dài về phía bờ sông.
Theo kế hoạch của hắn thì vẫn còn cần rất nhiều đất cho công việc tiếp theo, con hào cũng cần kết nối với sông để dẫn nước, cũng coi là một công đôi việc.
Để đám tộc nhân tiếp tục đào bới, đất đào lên sẽ được chất gọn thành một đống tiện cho việc vận chuyển về sau.
Đám tù binh cũng cũng bị điều đi làm những công việc nhẹ như đi cắt dọn sạch sẽ cỏ dại trong khu vực tường bao đã quây lại. Cũng cần phải để cho đám người này làm việc, ưu đãi đã có thì cũng nên cần phải làm việc cho xứng đáng. Thêm nữa, mấy ngày ăn không ngồi rồi, tuy nói là dưỡng thương nhưng cũng đã có vài ý kiến không đồng ý phát sinh trong nội bộ Viêm bộ, tuy quyết định của Trần Huyền không ai dám cãi lại nhưng cũng không thể cấm mọi người có ý kiến được. Dù sao Viêm bộ cũng không phải của riêng Trần Huyền, là thủ lĩnh cũng cần cân nhắc tới ý kiến chung của mọi người.
Xua hết đám người đi làm việc, Trần Huyền trở về hang, gọi lại mấy người phụ nữ khéo tay nhất của bộ lạc chuẩn bị dạy đám người này cách dùng da thú để may quần áo, chứ cứ dùng da thú quấn quanh người rồi dùng dây leo buộc lại như hiện tại thật sự rất không ổn, mà lại còn quá lãng phí da.
Tráng cũng bị giữ lại để phụ giúp những việc nặng, dĩ nhiên Diệp cũng luôn kề sát bên người cẩn trọng.
Trần Huyền vốn đã có ý định dạy dỗ để đám người Viêm bộ nguyên gốc sau này sẽ trở thành cao tầng của bộ lạc mới. Viêm bộ sau này sẽ phát triển rất lớn, dù sao những người này cũng coi như là nguyên lão, có chút ưu đãi vẫn là nên.
Chỉ cần đào tạo thành tài mỗi một lĩnh vực người đứng đầu đều là Viêm bộ thì dù sau này có tăng thêm bao nhiêu người, bộ lạc có phát triển lớn tới thế nào thì Viêm bộ cũng sẽ mãi là Viêm bộ.
Chuẩn bị sẵn da thú cũng như dao đá, dây thừng nhỏ, lại trưng dụng thêm cả một thanh đao xương sắc bén để chuẩn bị cho việc cắt da. Gọi lại tất cả mọi người, Trần Huyền sẽ chỉ làm mẫu một lần, sau đó hắn sẽ để mọi người tự làm, còn bản thân thì sẽ đứng bên cạnh chỉ đạo. Biết mình tay tàn cỡ nào nên Trần Huyền cũng coi như tự biết thân biết phận.
Dùng phần da chuột tương đối mềm, Trần Huyền ướm thử tay của mình rồi cắt phần da thành hai phần bằng nhau, tiếp đó do không có kim khâu nên hắn dùng phần răng chuột nhọn tiến hành đục lỗ phần viền trên cả hai phần da.
Lấy ra phần dây thừng nhỏ nhất, áp hai mặt da vào nhau rồi dùng dây thừng xuyên qua phần lỗ được đục sẵn buộc chặt lại. Sau khi buộc hoàn tất, lấy nhựa cây được đun nóng hàn lại các khe hở cho kín, chờ nhựa cây khô liền lộn ngược lại cho phần mặt lông vào trong mặt da ra ngoài, tiếp tục làm thêm một chiếc như vậy rồi lại dùng một sợi dây tương đối dài buộc hai chiếc găng tay lại với nhau. Phần dây dài này sẽ được khoác lên cổ, hai chiếc bao tay sẽ được thả bên thân người, khi không làm việc sẽ xỏ tay vào trong giữ ấm, khi làm việc chỉ cần bỏ tay ra ngoài, bao tay sẽ được giữ lại bởi phần dây buộc rất tiện lợi.
Làm tương tự với áo, chỉ thêm phần làm cánh tay áo dài, lại thêm một dạng quần ống dài được làm tương đối rộng cho thoải mái khi mặc. Một bộ quần áo thêm bao tay sơ bộ hoàn thành, tuy là nhìn không được đẹp mắt, nhưng Trần Huyền chỉ cần biểu thị cách làm mẫu, còn về thẩm mỹ thì vẫn còn phải mong chờ vào chị em phụ nữ.
Phần da cá sấu tương đối quý, nên Trần Huyền để dành lại tới khi mấy người thông thạo cách may đồ thì mới đem ra sử dụng.
Nhóm phụ nữ tiến hành bắt chước theo kiểu dáng cũng như cách làm Trần Huyền đã dạy trước đó, Trần Huyền đứng bên cạnh quan sát câu được câu không nhắc nhở mỗi khi có người mắc lỗi.
Thành phẩm được hoàn thành sau khi được bôi một lớp nhựa cây lên phần mép khâu nhằm tăng độ kết dính cũng như độ kín của phần da.
Nhìn chung các món đồ được làm ra đều coi như tạm đạt yêu cầu, chỉ cần thực hành thêm vài lần tăng lên độ thuần thục thì Trần Huyền sẽ liền an tâm giao việc cho nhóm người này tự làm.
Có một điều khác khiến hắn tương đối ngạc nhiên là trong các thành phẩm trước mặt, có một thứ hấp dẫn ánh mắt hắn hơn cả.
Là một chiếc áo cho trẻ con được khâu lại rất tỉ mỉ, phần viền cũng được trét nhựa cây gọn gàng sạch sẽ. Các phần da được kết nối với nhau nhìn tương đối tự nhiên.
Tại lần đầu thực hành đã có thể làm thành vật phẩm như vậy, đây là là quá ưu tú rồi.
Điều làm Trần Huyền bất ngờ nhưng cũng mang thêm một phần vui mừng là người làm ra món đồ này lại là Thảo, người b·ị t·hương nặng được Trần Huyền quyết tâm cứu chữa lúc trước. Làm Trần Huyền cũng coi như không cứu giúp vô ích, thiên phú trên lĩnh vực này của Thảo cũng xứng để xưng là thiên tài chưa được trọng dụng.
Thấy Thủ lĩnh khen ngợi, trong con mắt đen láy của Thảo không kìm được mà ánh lên tia sáng, vốn rất mơ hồ về tương lai của bản thân khi không còn được lành lặn như trước, tuy chân đã lành lại nhưng dù sao cũng để lại tật, không thể đi lại bình thường nên không thể lao động như người khác. Mà không làm việc thì sẽ không được đồ ăn, mấy ngày gần đây Thảo luôn vì việc này mà tâm thần không yên. Nay biết mình có tác dụng với Thủ lĩnh, Thảo thực sự quá mừng rỡ, lo lắng mấy ngày cũng quét sạch sành sanh.
"Thủ lĩnh, ta sẽ làm tốt!"
"Cố lên, Ngươi rất giỏi"
Trần Huyền cười nhẹ trấn an, hắn hoàn toàn hiểu được cảm giác của Thảo lúc này.
Do da chuột không quá lớn, khó có thể may vừa quần áo cho người trưởng thành, nên đa phần hiện tại đám người chỉ may bao tay cũng như quần áo cho trẻ con.
Còn quần áo cho người lớn vẫn cần phải đợi tới sau buổi săn cuối năm cùng với trận giao dịch sắp tới mới có thể kiếm đủ da thú để làm.
Đem phần da cá sấu ra, sơ bộ thiết kế hình dáng theo kiểu áo ghi-lê có thể che kín phần thân trên, lại chỉ đạo Tráng và Diệp phụ giúp dùng đao xương chia cắt phần da khi cần. Giao lại việc chế tạo áo giáp cho Thảo, Trần Huyền liền đi ra ngoài lo liệu cho công việc tiếp theo.
Vốn Viêm bộ coi như bắt đầu từ con số không nên Trần Huyền luôn trong tâm trạng bức thiết về thời gian, việc gì hắn cũng thấy cần phải làm cũng thấy rất cần thiết, nhưng khổ nỗi thời gian năm nay không còn nhiều, tới mùa đông hầu như mọi việc đều đình trệ.
Tuy rằng có kí ức, nhưng lại khá mơ hồ, Trần Huyền chỉ lí giải mùa đông tại đây qua miêu tả đáng sợ của mọi người. Nên để phòng vạn nhất, hắn vẫn cần xử lý hết công việc trước khi mùa đông đến.
Đồ ăn đã ổn thỏa, phương diện mặc cũng đang được tiến hành và sẽ hẳn không có vấn đề gì. An toàn cũng vì có tường bao mà cũng coi như ổn thỏa.
Chỉ còn vấn đề cuối cùng là nơi ở.
Vốn Viêm bộ ở trong hang bình thường tuy cũng có vài vấn đề nhưng nó cũng coi như trong phạm vi tiếp nhận.
Tuy nhiên việc tăng thêm nhân khẩu sẽ khiến không gian bên trong dần trở lên chật chội, chen chúc, các vấn đề cũng sẽ càng ngày càng phát sinh. Thêm cả việc mùa đông đến, trong hang đá sẽ trở nên rất lạnh. Việc thiết kế một nơi ở mới hiện tại là việc cần kíp trước mắt.