Chương 33: Dụ Dỗ
Chương 33: Dụ Dỗ
Đám người đang nấu nướng bên cạnh cũng không kìm được mà giương to lỗ mũi lên hít hà thứ mùi thơm nồng nàn chưa từng thấy.
Vốn vẫn biết là thứ Thủ lĩnh làm ra luôn cực kì ngon miệng, nhưng mùi thơm lần này quả thật vượt ra suy nghĩ của mọi người, một mùi thơm khiến người ta say mê như muốn chìm đắm trong đó vậy.
Sau vài lần lật qua lại phần thịt đã chín đều mang màu vàng rụm của thịt chiên, phần rìa hơi cháy cạnh đậm màu càng làm miếng thịt thêm phần ngon mắt.
Không để ý tới tiếng nuốt nước bọt ừng ực xung quanh, Trần Huyền lấy ra vài miếng thịt, dùng dao cắt thành từng miếng cẩn thận cho vào bát đem tới cho Vu.
Nhìn từng miếng thịt được cắt vuông vức thơm ngon trong bát, Vu cũng không kìm được mà cổ họng giật giật lên xuống. Đưa một miếng thịt chiên vàng giòn bên ngoài, bên trong còn hồng hồng mọng nước vào trong miệng, mắt lão không tự chủ được mà lim dim hưởng thụ.
Ánh mắt thỏa mãn nhìn hướng ra ngoài, không khéo vô tình lại lướt qua miếng đá đang nướng thịt xì xèo. Trong miệng đang nhai bỗng khựng lại, ánh mắt đăm đăm cứng ngắc quay qua nhìn Huyền tay chỉ chỉ vào phiến đá miệng ú ớ không nói thành lời.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Trần Huyền cười hề hề rồi chuồn mất, để lại Vu vẫn còn đang ngơ ngác, tay bưng bát thịt run rẩy.
Khốn kiếp, tên nhóc kia dám lấy đồ vật lão trân quý nhất đem đi nấu đồ ăn, trời ạ! Nếu không phải tên nhãi kia là Thủ lĩnh thì lão đã ném mẹ xuống sông cho cá lớn ăn rồi.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng Trần Huyền hiện tại uy vọng rất lớn, lão cũng không còn dám lên mặt như trước nữa. Lại thêm ‘ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’ nên lão cũng đành ngậm bồ hòn chứ cũng không làm gì được. Đành phát tiết lên miếng thịt trong bát, lão ngồm ngoàm nhai nuốt, cảm giác đau xót làm món thịt non mềm lại bị lão nhai như nhai sáp nến.
Thoát khỏi ánh mắt g·iết người của Vu, Trần Huyền vui vẻ trở lại với bàn thịt chiên của hắn, sau khi chia cho Thạch cũng như Nha, Trùng và Diệp. Trần Huyền liền chia thêm một phần cho Thổ, người có công lớn ngày hôm nay.
Có vẻ như để trả thù vụ cười nhạo ban sáng, Thổ vừa ăn vừa xuýt xoa chẹp chẹp miệng, bộ dáng có bao nhiêu cần ăn đòn liền có bấy nhiêu.
Vốn đã không chịu nổi mùi thơm, giờ lại thêm việc Thổ biểu diễn tiết mục ngắn. Đám người liền không nhịn được mà lao vào ăn ngấu nghiến bữa tối của mình, vừa ăn vừa liếc nhìn về khay thịt thơm ngon kia mà chẹp chẹp miệng.
Nhanh chóng xử lý xong phần ăn của mình, Trần Huyền lấy ít cá nướng chuẩn bị từ trước cho vào một chiếc bát lớn, lại múc vào nồi một ít canh hầm còn đang b·ốc k·hói nghi ngút bưng ra ngoài cửa hang.
Đám tù binh Muối bộ bây giờ đã mệt mỏi rã rượi, vừa đói lại vừa b·ị t·hương lại thêm tâm thần bất an không yên làm cả đám đều lơ ngơ như mất cả hồn vía.
Nhìn thân ảnh từ trong hang bước ra, biết rằng phán xử của mình sắp tới, cả đám liền quỳ mọp xuống không dám ngẩng đầu, chỉ có một người là vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Không để ý tới đám người đang quỳ, Trần Huyền bước thẳng tới người kia, chậm rãi ngồi xuống.
“ Tên? ”
“ Tráng! ” Người kia nhìn thẳng vào Trần Huyền bình thản nói.
“ Ngươi, không sợ? ” Trần Huyền thú vị nhìn vào người trước mắt.
Người kia hơi nhếch mép mỉm cười: “ Sợ? Giết ta! ”
Để trở thành Dũng sĩ, không chỉ cần sức mạnh mà còn cần ý chí cũng như nghị lực lớn, nên biểu hiện của Tráng cũng không khiến Trần Huyền quá ngạc nhiên.
Nhìn người thanh niên không lớn hơn mình là mấy này Trần Huyền cảm thán, nếu có thể khiến Tráng chịu quy phục thì sẽ là một sự giúp ích thật lớn cho Viêm bộ hiện tại.
Quay người, đem mấy thứ đồ đã chuẩn bị trước đó ra trước mặt, Trần Huyền mỉm cười, cố dùng nét mặt hắn nghĩ là hiền hòa nhất nói:
“ Ăn! ”
Vốn còn đang lo sợ, nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng phát ra từ người trước mắt, đám tù binh chầm chậm ngẩng mặt lên e sợ nhìn về phía trước.
Vốn đã rất đói khát, lại thêm thấy Trần Huyền không có vẻ gì là nóng giận. Đám người liền chần chừ đưa tay cầm lấy cá nướng đưa lên mồm cắn từng tí từng tí, vừa ăn vừa không quên lén nhìn về người trước mắt.
Thịt cá vào mồm, phần thịt mềm đầy đặn thêm vị mặn của muối làm đám người như quên đi sợ hãi mà ăn ngấu nghiến, phần vì đói phần vì ngay cả khi ở Muối bộ bọn họ cũng hiếm khi được ăn thứ gia vị xa xỉ này.
Không ngờ khi b·ị b·ắt làm tù binh, không những không bị g·iết mà lại còn được ăn thứ quý giá như thịt muối làm đám tù binh như đã quên đi sợ hãi.
Riêng về phần Tráng thì được một bát thịt nướng, nhìn bát thịt thơm phức lại thêm tiếng ăn uống ngấu nghiến bên cạnh Tráng cũng không kìm được nước bọt đang b·iểu t·ình trong miệng.
Tuy là tỏ ra cứng rắn đấy, nhưng đói thì vẫn phải ăn. Nhanh chóng tiêu diệt hết khối thịt, Tráng biểu thị chưa từng được ăn món gì ngon đến như vậy, vừa dai ngọt lại đậm đà thêm cả mùi hương cay nồng làm Tráng vẫn còn thòm thèm nghĩ tới.
Khi ăn hết phần thức ăn đó, những tưởng vậy là đã quá nhiều thì Trần Huyền lại bưng ra một nồi canh, múc canh ra từng bát để trước mặt mỗi người Trần Huyền vẫn nụ cười ấy nói:
“ Uống! ”
Nhìn vào thứ có hình thù kì dị trước mắt trông thì giống nồi đá nhưng lại quá nhỏ, cầm trên tay thì lại có cảm giác rất mịn màng mà lại cực kì nhẹ nhõm.
Tuy rất kì lạ về món đồ, nhưng mùi thơm bốc lên kéo đám người ra khỏi thắc mắc mà chăm chăm nhìn vào thứ nước trắng đục óng ánh trong bát.
Đưa lên miệng nhấp một ngụm, một luồng nhiệt ấm áp chảy dọc từ cổ họng xuống khoang bụng làm cả người như bừng tỉnh, cơ thể uể oải cũng dường như sống lại.
Không cần đợi canh nguội, đám người vội vàng xì sụp uống nhanh bát canh dù cho nước nóng làm từng gương mặt trở nên đỏ bừng nhăn nhó.
Nhìn biểu hiện của đám người, Trần Huyền không nhịn được mà cười lớn, tiếng cười sảng khoái vang vọng cả một vùng trời yên tĩnh.
Đám người Viêm bộ tuy rất không hiểu tại sao thủ lĩnh lại đem đồ ăn ngon cho đám tù binh kia, mà lại còn vui vẻ đến vậy. Nhưng cũng không thấy ai nói gì nên cũng đành nuốt nghi ngờ vào trong bụng.
Nếu Trần Huyền biết suy nghĩ của đám tộc nhân thì không khéo sẽ lại cười to một trận nữa.
Muốn bắt lại tâm của một người thì con đường ngắn nhất là đường dạ dày, triết lý này lại đặc biệt đúng trong thời đại đói khổ cùng cực này.
Khi đang trải qua đói khổ lại bất ngờ được ăn ngon uống sướng, cơm thịt no đầy. Đặc biệt điều này lại đến từ kẻ thù, người không có khả năng nhất, sự biến chuyển tâm tình đột ngột rất dễ dẫn đến một ấn tượng khó có thể phai mờ.
Cứ thử nhìn thái độ biến chuyển của đám tù binh hiện giờ là biết, ban đầu từ cực độ sợ hãi, chỉ sau một bữa ăn ngon cộng thêm vẻ hòa ái của Trần Huyền. Bây giờ ánh mắt đám tù binh nhìn Trần Huyền đã mang theo một vẻ biết ơn lẫn kính trọng.
Tiếp tục như vậy, sẽ chẳng mấy chốc đám người này sẽ trở thành ‘tín đồ’ của Trần Huyền mà dễ dàng dung nhập vào Viêm bộ, mục đích của Trần Huyền cũng sẽ đạt tới.
Cơm nước xong xuôi, Viêm bộ lại bắt đầu một buổi tối như bao buổi tối khác. Đám con nít thì vẫn theo Nha học tập, người lớn thì sửa sang dụng cụ, đan bện dây thừng, bầu không khí rất thanh bình ấm cúng.
Đám tù binh cũng được đưa vào một góc trong hang, riêng Tráng thì được tách ra do Thạch tự mình trông giữ, không biết vô tình hay cố ý mà Tráng được sắp xếp lại gần khu chứa thịt khô. Nhìn từng đống lớn sắp xếp nào là cá nào là thịt, Tráng kinh ngạc độ sung túc của Viêm bộ, còn hơn hắn nhìn thấy ở Muối bộ rất nhiều. Một cảm giác kì dị dần hiện lên trong đầu bất tri bất giác thay đổi suy nghĩ của hắn.
Sau khi an trí mọi thứ, Trần Huyền tiến tới sơ bộ kiểm tra v·ết t·hương của đám tù binh.
“ Trốn, sẽ c·hết.”
Vừa chữa trị Trần Huyền vừa nói làm đám người vốn đã dần an tĩnh lại trở lên bất an.
Cười cười Trần Huyền lại tiếp tục:
“Ở lại, ăn ngon sống tốt”.
Biện pháp ‘ cây gậy, củ cà rốt’ Trần Huyền không lạ gì, áp dụng lên đám tù binh này quả thật không sao hợp lý bằng.
“Thủ lĩnh!” đám tù binh cúi thấp đầu hô lên, thái độ đã trở nên kính sợ rất nhiều.
Hài lòng với biểu hiện của đám người, Trần Huyền rời đi mà không quên phái người trông chừng.
Tuy đã sơ bộ ổn định lại đám tù binh, nhưng việc đề phòng vẫn không thể lơ là được.
Trải qua chuyện hôm nay, một hạt giống đã được gieo xuống trong lòng Trần Huyền, chỉ chờ đợi một cơ hội sẽ phá xác mà ra.