Chương 32: Sắp Xếp
Chương 32: Sắp Xếp
Quãng đường trở về cũng không gặp thêm rắc rối gì, chỉ là dẫn theo một nhóm người b·ị t·hương nên tốc độ có hơi chậm laị.
Thấp thoáng thấy bóng tường vây quen thuộc phía xa xa, đám người cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng cuộc chiến thắng lợi nhưng dường như trong lòng mọi người đều rất căng thẳng, cho tới bây giờ mới coi như tạm bình ổn trở lại.
Nhìn lại bộ lạc vẫn đang khí thế lao động, Trần Huyền cũng dần tỉnh táo bình tĩnh, trước đó hắn vẫn luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh máu me trong đầu không vung đi được.
Đám người Muối bộ thì tuy có ngạc nhiên trước cái thứ to lớn kì lạ trước mắt, nhưng dường như cũng không có hứng thú suy nghĩ, đám người hiện tại nỗi lo sợ áp đảo trên cả sự tò mò.
Bởi với kinh nghiệm trước đó tại Muối bộ, tù binh phải chịu đựng những gì họ hiểu hơn ai hết, có thể làm việc thì phải làm việc thật lực để đổi lấy một vài quả dại sống tạm qua ngày, những ai mất khả năng lao động thì không một chút may mắn sẽ bị g·iết luôn tại chỗ, tàn nhẫn hơn là sẽ còn bị đem đi làm thành thịt khô không khác gì thú vật.
Dường như đã xác định kết thúc của mình, đám người Muối bộ chỉ lầm lũi cúi gầm mặt lê lết đi theo sợi dây kéo buộc trên người, đến tính mạng của mình còn không lo được thì nói chi tới tâm tình mà quan sát xung quanh.
Nhóm người canh gác trên tháp canh do đứng trên cao nên đã sớm phát hiện đoàn người đang trở về, trên vai ai lấy đều đang đeo một giỏ đầy ắp đồ vật.
Mọi thứ đều rất bình thường nếu bỏ qua một hàng người bị trói lại đang bị thúc đi ở giữa đám người.
Thấy có sự kì lạ, một người ngay lập tức chạy về hang động báo lại sự việc với Vu.
Đang ngồi trong hang làm việc, thấy thông báo kì lạ Vu cũng không kìm được mà bỏ xuống việc đang dang dở, theo người kia đi ra ngoài cổng thành chờ đợi, sự việc kì lạ làm lão có chút bồn chồn lo lắng.
Chẳng mấy chốc đám người đã cách cổng thành không xa, Vu đứng đó tầm mắt bỏ qua đám người bị trói, đảo qua từng tộc nhân của mình, thấy không thiếu đi người nào lúc này lão mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa kịp chú tâm tới đám người kì lạ thì từ trong đoàn người, Trùng bước nhanh tiến về phía Vu, khi đến trước mặt lão Trùng bỗng nhiên quỳ xuống từ trong ngực lấy ra sợi dây chuyền của Hắc hai tay đưa lên.
Nhìn thấy sợi dây chuyền cũng như thái độ của Trùng, Vu dường như nhớ lại chuyện gì đó làm mắt lão dần ửng đỏ. Một tay nhận lấy sợi dây chuyền, tay kia sờ lên đầu Trùng như an ủi, đôi mắt đã có ngấn nước nhìn về phía đám người bị trói ánh mắt dần trở nên bất thiện.
Đi qua cổng thành trở lại bên trong bộ lạc, lúc này mới coi như thực sự an toàn, tảng đá trong lòng cũng coi như được hạ xuống, tinh thần luôn căng cứng nay được giải tỏa nên ai cũng dường như cảm thấy mệt mỏi hơn nhiều.
Những người còn lại của Viêm bộ thấy thủ lĩnh dẫn về một đám người lạ mặt bị trói lại, trên người còn nhiều vệt máu thì đều như đoán được chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi thấy các tộc nhân đều bình an thì cũng an tâm mà quay trở lại làm việc. Không thể không nói, từ khi Trần Huyền tiếp nhận vị trí thủ lĩnh, Viêm bộ hiện tại đã có một bộ mặt khác hẳn.
Bố trí tù binh bên ngoài hang cũng như phái người canh gác, Trần Huyền và Thạch tiến vào trong hang tìm tới Vu. Chuyện sắp xếp đám người kia vẫn cần sự đồng thuận của cả ba người đứng đầu mới ổn thỏa.
Vào tới nơi, thấy Vu đang lẩm bẩm thì thầm to nhỏ, biết lão đang làm gì nên cả Trần Huyền và Thạch đều ngồi xuống không xa chờ đợi, lúc này cả hai đều không muốn làm phiền lão.
Không lâu sau, có vẻ như nghi lễ đã hoàn thành, Vu quay lại thấy hai người đang chờ đợi liền tiến lại ngồi xuống trước mặt.
“ Thủ lĩnh, Thạch!”
Chào hỏi một câu, lão ngồi xuống không nói, trầm tư như đang chờ đợi.
“ Bãi quả, gặp Muối bộ, Hắc bị Trùng g·iết ” Thạch kể lại sự việc hôm nay, vốn đang tính nói nhưng thấy Thạch đã nói trước rồi nên Trần Huyền cũng không nói thêm mà ngồi đấy lắng nghe.
“ Muối bộ lạc, trả thù? ” Vu chầm chậm nói, lão có vẻ như đã đoán trước được chuyện này, nên hiện tại dường như lão đang lo lắng xem Viêm bộ có thể sẽ gặp nguy hiểm hay không?
Lần này, không đợi Thạch nói trước, Trần Huyền đã lên tiếng:
“Không! C·hết hết, b·ị t·hương đem về ”
Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa hang rồi lại hướng về Trần Huyền và Thạch, nhìn hai người một hồi Vu lên tiếng:
“ Giết? ”
Giọng lão bình thản, dường như việc g·iết người với lão cũng không khác gì việc g·iết một con gà cả.
“Không, giữ lại làm việc, bộ lạc thiếu người”
Trần Huyền mặt chán không buồn nói. Thạch cũng vậy, bây giờ Vu cũng thế. Hai người này ngoài việc g·iết ra thì chả lẽ không nghĩ được gì khác sao?
Vốn Thạch đã được Trần Huyền giải thích qua nên hắn cũng không bất ngờ với quyết định này của Trần Huyền, cả hai người đều nhìn Vu, chờ câu trả lời của lão.
“ Không g·iết, nguy hiểm? ”
Vu có vẻ vẫn chần chừ, tuy là người thông minh, nhưng tư tưởng vốn ăn sâu trong đầu vẫn khó mà thay đổi ngay được.
Thấy lão vẫn còn lo nghĩ, Trần Huyền liền nói lại những lời hắn nói lúc trước với Thạch lại cho lão nghe. Chỉ cần qua được bước đầu, khi thấy được lợi ích thì mọi chuyện về sau sẽ dễ dàng rất nhiều.
Cuối cùng lão cũng đồng ý với cách làm của Trần Huyền làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tới đây khi đã đạt được sự nhất trí của ba người thì mọi chuyện mới coi như tạm ổn thỏa.
Đi ra ngoài, Trần Huyền vẫn còn vài việc chưa làm xong cần hắn đích thân chỉ đạo.
Trước hết là tìm chuột bạch để thử độc, chuyện bắt chuột đã quá đỗi quen thuộc với mọi người nên chỉ một lát sau đó đã có một nhóm được mang về.
Chọn ra 3-4 con đem chúng nhốt vào giỏ rồi treo lên cao, bọn này mà để dưới đất thì sáng hôm sau chắc chỉ còn đúng cái nịt. Phần còn lại thì được đem đi làm thịt để chuẩn bị cho bữa tối.
Lại thêm mớ cỏ hái được lúc trước nhét vào, chỉ cần lũ chuột này ăn loại cỏ này mà còn khỏe mạnh thì đã xác định được tính an toàn của loại rau mới. Tới lúc đó sẽ lại có thêm nguồn thức ăn bổ sung thêm vào thực đơn của bộ lạc.
Sắp xếp xong xuôi cho lũ chuột, bây giờ sẽ tới nhân vật chính của đêm nay, đó chính là Quế.
Lấy ra những cành quế được chặt hồi chiều, Trần Huyền dùng dao đá rạch dọc theo cành cây, sau đó cẩn thận lột lớp vỏ ra để qua một bên. Phần gỗ còn lại đem đi làm củi hun khói, biết đâu lại thành ra thứ gì đó hay ho.
Bóc tách hết phần vỏ tươi, do trời đã không còn nắng lên khó mà phơi khô được, với lại Trần Huyền cũng không muốn chờ thêm, nên như thường lệ cái gì không phơi khô được thì ta lại đem đi sấy.
Phần nước trong vỏ cây nhanh chóng được bốc hơi trên giàn sấy, mùi hương thơm nồng đặc trưng dần dần bốc lên tỏa ra xung quanh.
Khi phần vỏ quế đã khô giòn, Trần Huyền đem cho vào cối đá giã nát rồi nghiền thành bột cho vào một chiếc bình.
Trời cũng dần dần tắt ánh sáng, các tộc nhân cũng dần trở về hang sau một ngày lao động mệt mỏi.
Thức ăn cũng bắt đầu được mọi người tiến hành nấu nướng. Sau nhiều lần quan sát Trần Huyền làm mẫu thì nay những món cơ bản các tộc nhân cũng đã có thể tự làm.
Về riêng phần mình, Trần Huyền lựa chọn ra vài con chuột béo mập nhất, dùng dao đá lọc lấy từng miếng từng miếng thịt béo để vào một chiếc nồi, sau đó thêm chút muối, lại thêm vào bột quế mới làm tiến hành ướp.
Lần này Trần Huyền quyết định làm thịt nướng ngói hương quế, dọn ra một đống lửa lại lấy mấy viên đá kê xung quanh, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chỉ thiếu mỗi ngói để nướng.
Nhưng đến gạch còn chả có thì nói gì đến ngói, mà không có ngói thì đành phải dùng đá để thay thế.
Phần đá để đốt nướng thịt cần phải mỏng và cứng thì mới làm nên món thịt nướng ngon, nói đến đây thì hẳn là ai cũng nghĩ tới loại đá nào thích hợp rồi.
‘Huyền trộm đá’ đã online.
Khuôn mặt lấm lét đi vào hang, thấy Vu đang hí hoáy viết chữ, Trần Huyền lân la vờ hỏi thăm câu chuyện, hai tay thuận thế thó luôn một tấm đá giấu ra sau lưng, sau đó vừa giật lùi vừa cười rồi lủi mất.
Thấy thủ lĩnh biểu hiện kì lạ, nhưng đang tập trung Vu cũng bỏ qua mà quay lại với công việc đang dang dở.
Đặt phiến đá trộm được lên bếp lửa, chờ tới khi đá nóng thì phần thịt cũng thấm đều gia vị.
Kẹp lên một miếng thịt béo đặt lên mặt đá nóng, phần thịt tươi gặp nhiệt độ cao liền cong lên phát ra những tiếng ‘xèo xèo’ bắt tai.
Lần lượt trải từng miếng thịt lên mặt đá, từng chút từng chút mỡ được ép ra, lại dùng chính mỡ đó để rán thịt.
Tiếng thịt rán phát ra càng lớn, kèm theo mùi thịt thơm phát ra quyện vào mùi cay cay nồng nồng đặc trưng của quế tạo nên một thứ mùi quyến rũ đến c·hết người.