Chương 31: Chạm Mặt – Xung Đột
Đám người theo chân Thổ đi khoảng 5-10p thì Thổ dừng lại, chỉ vào một bụi cây cao chừng 3-4m. Thân cây thẳng đứng, tán khá cao, lá hình bầu dục, trên thân cây không ít vết cắt chém, hẳn là do Thổ nhiều lần tàn phá.
Trần Huyền tiến lại gần, cắn vào vỏ cây sau đó nhắm mắt lại từ từ nhấm nháp.
Đám người không hiểu gì, bọn hắn cũng có người từng ăn loại vỏ cây này trước đó, tuy có chút mùi vị nhưng nó lại cứng ngắc, có phải gì đặc biệt ngon đâu mà nhìn thủ lĩnh có vẻ hưởng thụ đến vậy.
Sau khi xác định đây chính xác là cây quế, Trần Huyền mững rỡ cười lớn, không ngờ lần này thực sự là có thu hoạch ngoài ý muốn.
“ Chặt cây, đem về, đêm nay ăn ngon ” Trần Huyền ra lệnh.
Nghe thủ lĩnh nói ăn ngon mọi người liền hứng chí, mặc dù chưa tưởng tượng ra vỏ cây thì ngon chỗ nào nhưng thủ lĩnh chưa nói gì sai bao giờ nên mọi người đều nhất nhất tin tưởng.
Thời điểm có thu hoạch luôn là lúc khiến con người ta vui sướng.
Thu hoạch tràn đầy mấy giỏ lớn, đám người hưng phấn đeo giỏ lên lưng chuẩn bị đường cũ quay về.
Khi về tới rừng cây ăn quả, Trùng ra hiệu dừng lại nghỉ ngơi.
Quãng đường không xa, mọi người vẫn còn chưa thấy mệt mỏi gì. Việc Trùng kêu dừng lại nghỉ ngơi làm đám người hơi nghi ngờ, nhưng cũng không ai nói ra vì tuy không là thủ lĩnh nhưng Trùng vẫn là một trong ba Dũng sĩ của bộ lạc, thêm việc thủ lĩnh cũng không phản đối nên cũng không ai nói gì.
Vốn cũng không phải người ngu ngốc, ngược lại khá thông minh, Trùng làm như vậy hẳn là có dụng ý của hắn.
Thấy vậy Thạch tiến về phía Trần Huyền ngồi xuống, có lẽ hắn đã đoán ra được chút gì.
Việc hôm nay Thạch đi theo đám người, bảo hộ Trần Huyền là một chuyện, chuyện còn lại là Thạch không an tâm khi lần này người đi là Trùng.
Hắn lo lắng lần này đi sẽ đụng phải Muối bộ, mà bản thân Trùng lại hết sức căm thù một tên là đội trưởng đội hái quả của Muối bộ cũng là một Dũng sĩ.
Trước đó, trong một lần t·ranh c·hấp bãi quả, vợ của Trùng đã không may bị tên kia g·iết c·hết, nhưng do khác biệt về lực lượng quá lớn Trùng không thể báo thù, vì thế Trùng rất căm hận tên kia. Lo sợ Trùng sẽ mất bình tĩnh nếu gặp lại Muối bộ nên Thạch mới muốn đi theo. Xem thái độ của Trùng, có vẻ như Thạch đã đoán đúng.
Không phải Thạch sợ hãi, nhưng bản thân Thạch là một trong những người đứng đầu, hắn phải lo cho an nguy của cả Viêm bộ, việc đối đầu với Muối bộ theo hắn hiện tại chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Cũng may ngày hôm nay tới đây, cũng không thấy có dấu hiệu nào là có bộ lạc khác tới trước, Từ dấu vết dưới đất xem ra thì mảnh rừng này còn chưa có người tới qua.
Bất quá Thạch cũng không dám tỏ ra xem thường, bởi vì là một phiến rừng cây ăn trái, đối với tất cả các bộ lạc mà nói đều là một nguồn tài nguyên quý giá, hắn luôn cảm thấy Muối bộ lạc hẳn sẽ dẫn người tới.
Thở phào nhẹ nhõm, thấy tình hình có vẻ tốt đẹp Thạch liền bảo mọi người lên đường trở về.
Nhưng như người ta vẫn nói, càng không muốn điều gì thì điều đó sẽ lại càng đến.
Khi mới đi được một đoạn, "v·út" một cây lao đá từ phía sau lưng bay xoẹt qua rồi cắm vào mặt đất trước mặt đám người.
Giật mình, tất cả đám người nhanh chóng quay người lại hạ giỏ trái cây xuống, nhanh chóng tháo cung tên cầm trên tay cảnh giác.
Trong lùm cây không xa, một nhóm người được cầm đầu bởi một tên to con đầu trọc làn da đen đúa từ từ đi ra.
"Quả, chúng ta.. các ngươi đi" Tiếng nói từ tên to con kia vọng lại.
"Hắc..." Tiếng nói trầm thấp, xen lẫn tiếng nghiến răng mang theo sự giận dữ từ Trùng truyền tới.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, nhận ra Trùng làm người có vẻ như tên là Hắc kia cười lớn.
"Trùng, hahahaaa, Yếu đuối, hahaha "
Như không nhịn được sự khiêu khích của đối phương, Trùng nổi giận cài tên kéo căng dây cung chuẩn bị cho tên trước mặt một mũi tên kết thúc tính mạng.
Bỗng Thạch dùng tay đè lại thanh cung trên tay Trùng, quay về đám người kia giọng trầm xuống:" Quả là chúng ta, các ngươi quay lại. "
Vừa nói vừa vung tay ra hiệu, tuy rằng trong Viêm bộ bây giờ tộc nhân đã cơ bản có thể giao lưu thoải mái với nhau. Nhưng với các bộ lạc khác vẫn phải dùng cách nguyên thuỷ này.
Xem thấy thái độ của hai người Trùng và Thạch, lại nhìn thứ v·ũ k·hí kì lạ loằng ngoằng kia. Hắc không nhịn được mà cười lớn tỏ vẻ khinh bỉ.
Phất tay ra hiệu đám người đằng sau đi lên phía trước, Hắc liền vận dụng sức mạnh làm hoa văn đồ đằng nổi lên, theo sau hắn là ba người nữa cũng là dũng sĩ.
Có vẻ như Hắc không muốn buông tha số quả chín đã được hái sẵn này.
Thấy tình hình dẫn trở nên căng thẳng, Thạch ra hiệu cho đám người Viêm bộ dần lui lại phía sau.
Được nước lấn tới, thấy đám người đối diện không có lao đá cũng như có vẻ e sợ, Hắc liền phát động t·ấn c·ông, lao đá trên tay ném ra, ngay sau đó rút ra thanh đao bên hông lao lên.
Thấy thủ lĩnh lao lên, nhóm người kia cũng theo hiệu lệnh ném ra trong tay mình lao đá, rồi nhất nhất xông lên mà cũng không thèm phòng thủ.
Một đám lao đá bay đến, nhóm người Viêm bộ nhanh chóng núp vào sau thân cây. Thấy chiến đấu đã không tránh khỏi, Thạch cũng liền quyết tâm liều một phen, chỉ cần g·iết hết đám người kia thì Muối bộ cũng không thể nào đoán được việc này là Viêm bộ làm.
" Bắn "
Một tiếng hiệu lệnh vang lên, đám người Viêm bộ đang trốn sau gốc cây liền đứng ra bình tĩnh giương cung cài tên nhắm chuẩn vào đám người đang lao đến.
Hắc dẫn theo đám người, khinh thường nhìn lại, càng phát ra tiếng hú hét ầm ĩ như để thị uy.
'Vút, v·út, v·út.."
Một loạt tiếng xé gió vang lên, một làn mưa tên lao tới đón đầu đám người Muối bộ.
Vốn khinh địch, nay lại nhìn thấy một màn này, đám người Muối bộ không kịp phản ứng chịu trúng tên ngã xuống một loạt.
Thảm nhất là Hắc, hắn luôn bị Trùng tập trung, lại dẫn đầu xông lên đúng vào tầm ngắm của Trùng. Một mũi tên to dài cắm xuyên qua giữa trán bay xuyên ra sau lại đâm trúng thêm một người nữa. Một mũi tên xuyên táo mang đi hai mạng người, trong đó còn có một dũng sĩ mạnh mẽ .
Do khoảng cách gần, lại thêm đám người kia chủ quan khinh địch mà giương người lao tới, chỉ một làm mưa tên qua đi, đám n·gười c·hết thì c·hết thương thì thương. Tất cả đều nằm trên mặt đất lăn lộn.
Đám người Viêm bộ cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn hắn cũng chưa hề tưởng tượng ra cảnh này. So với lần săn bắt cá sấu lần trước thì lần này cung tiễn thể hiện một bộ mặt khác hẳn.
Sau quá trình luyện tập, Viêm bộ vốn sơ bộ nắm được uy lực của v·ũ k·hí mới, nhưng sau lần đối đầu với con cá sấu kia, cũng có một vài nghi ngờ dần nổi lên do thực sự trừ Trùng ra thì không ai có thể gây ra sát thương thực chất bởi loại v·ũ k·hí này.
Nhưng hôm nay, mọi sự nghi ngờ bị phá vỡ, với số người ít hơn yếu hơn lại có thể hoàn toàn áp đảo trước đám người kia, không những không có một cuộc chiến ác liệt mà chỉ đơn giản là đơn phương đồ sát.
Thạch là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, nhặt lên một cây lao đá dưới đất, hắn bình tĩnh đi lại đám người đang lăn lộn dưới đất, khỏi nghĩ cũng biết hành động tiếp theo của Thạch là gì.
Trần Huyền lúc này vẫn còn đang chống tay vào gốc cây nôn thốc nôn tháo, hai đời đã bao giờ hắn nhìn thấy cảnh chém g·iết máu me n·gười c·hết đầy đồng như thế này. Kiếp trước tuy từng g·iết gà g·iết vịt, nhưng đừng nói là g·iết người, ngay cả mấy cảnh t·ai n·ạn hắn còn chả dám xem.
Tuy rằng sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy hành động của Thạch, Trần Huyền liền nghiến răng kiềm chế lại cơn nôn nao trong bụng mà gọi với lại.
"Cha, chờ đã"
Vốn đang giơ lên cây lao đá chuẩn bị kết liễu một tên b·ị t·hương đang sợ hãi cầu xin bên dưới, nghe thấy Trần Huyền lên tiếng Thạch liền buông xuống cây lao quay lại dò hỏi.
" Huyền..? "
" Đợi ta.." được một người dìu lấy, Trần Huyền giọng yếu ớt từ từ đi tới.
Tuy rằng vẫn sợ hãi, nhưng bản thân Trần Huyền cũng biết đây là việc không thể tránh khỏi khi sinh sống tại đây, hắn cũng cần phải sớm thích ứng với việc này.
Tuy nói như vậy, nhưng vốn là người sinh hoạt lâu dài tại xã hội pháp trị Trần Huyền vẫn là không quá chấp nhận việc một người sống sờ sờ bị g·iết trước mặt mình.
" Người b·ị t·hương, đem về bộ lạc lao động"
Đem ý nghĩ nói cho Thạch, ai c·hết thì đ·ã c·hết còn lại người b·ị t·hương có thể đem về Viêm bộ giam lại, sau khi thương thế lành lại liền đem đi làm công ích, Viêm bộ vốn đang rất thiếu người, nên có thể gia tăng bao nhiêu liền tăng bấy nhiêu.
Còn về việc đám người có phản bội hay không, Trần Huyền cũng không quá lo lắng, chỉ cần không cho đám người này đi ra khỏi Viêm bộ, lại thêm được ăn uống no đủ sung túc, có là kẻ ngu mới quay về Muối bộ chịu đói rét. Người ta vẫn nói "từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm khó" chính là ý này.
Nghe Trần Huyền nói có lý, Thạch cũng tạm nghe theo.
Sau khi kiểm tra thì trừ những người đ·ã c·hết thì còn hơn 10 người b·ị t·hương, bỏ đi mấy người thương thế quá nặng không thể cứu chữa, sau khi được hưởng một phát lao ân huệ thì cũng còn lại tám người ba nam năm nữ, trong đó còn có một tên dũng sĩ.
Trùng lúc này cũng tiến lại t·hi t·hể của Hắc, sau khi giật lấy sợi dây chuyền trên cổ Hắc cất vào trong ngực áo da thì cũng lùi ra một bên trầm tư không nói. Nhưng nếu để ý kĩ thì cũng có thể thấy sự nhẹ nhõm trong ánh mắt Trùng.
Sau khi ra lệnh đám người thu thập lại hết mũi tên đề phòng người Muối bộ phát hiện manh mối, cũng như sơ cứu qua cho đám người b·ị t·hương Trần Huyền liền ra lệnh dùng dây leo trói lại đám người thành một hàng áp giải về Viêm bộ.