Chương 30: Trần Huyền Nếm Bách Thảo
Sau một hồi bàn bạc, Thạch và Trùng quyết định đi men theo dòng sông ngược hướng với hướng của mỏ muối.
Đi theo hướng này sẽ tiến về khu hái quả mà bộ lạc vẫn thường đến để thu thập trái cây, vốn cũng tò mò xem trái cây bộ lạc hay ăn được hái từ đâu nên Trần Huyền cũng mong đợi đi theo hai người.
Đeo thanh cung trên lưng, giắt thêm vài mũi tên vào giỏ Trần Huyền liền ra lệnh cho đám người xuất phát. Cây cung này được thiết kế riêng phù hợp với thân thể hiện tại của hắn, nhưng vì hắn vẫn ở mãi trong bộ lạc nên không có qua nhiều cơ hội sử dụng. Lần ra ngoài này Huyền thủ lĩnh biểu thị quyết tâm rửa sạch nhục nhã lần trước, mấy tên to lớn hắn không dám chắc chứ nếu gặp phải gà rừng, thỏ rừng gì đó thì thì với hắn là dư xài.
Bởi do tuyến đường này đám người Viêm bộ thường xuyên đi qua, nên dần hình thành nên một con đường mòn, dã thú cũng không hay lảng vảng quanh khu vực này nên đoạn đường này cũng coi như tương đối an toàn.
Đám người vừa đi vừa thu thập nhựa cây bằng cách dùng dao găm rạch vào vỏ để nhựa từ từ chảy ra, bên dưới sẽ dùng lá cuộn thành phễu để hứng lấy, qua ngày hôm sau sẽ tiến tới thu thập.
Vì vừa đi vừa làm nên tốc độ cũng không nhanh, Trần Huyền cũng nhân cơ hội này mà quan sát tứ phía.
Thực ra lần ra ngoài này còn có một nguyên nhân khác, đó là Trần Huyền thèm rau, rất thèm rau. Việc suốt ngày ăn thịt nướng cũng như canh xương làm hắn dần cảm thấy ngán dầu mỡ.
Thêm việc Trần Huyền cũng muốn cân đối dinh dưỡng nên việc bổ sung thêm chất xơ cũng rất cần thiết, tuy rằng bộ lạc vẫn có ăn quả dại nhưng nó vốn cũng không có nhiều chưa hẳn đã đáp ứng được.
Tìm thêm được rau dại có thể ăn sẽ vừa bổ sung thêm vitamin và chất xơ giúp cân bằng dinh dưỡng, vừa có thể gia tăng chủng loại thức ăn hàng ngày, một công đôi việc.
Trong quá trình di chuyển Trần Huyền đã nếm không dưới 10 loại cây cỏ, nhưng vẫn chưa phát hiện loại nào tương đối dễ ăn có thể dùng làm rau cho bộ lạc.
Tuy rằng có nét giống Thần Nông nếm bách thảo, nhưng Trần Huyền biểu thị bản thân không muốn bị độc c·hết dù cho hắn đang bắt chước hành động vĩ đại này.
Bởi thế hắn rất cẩn thận chọn lựa, đầu tiên chỉ những loại có dấu hiệu bị sâu hay loài nào đó gặm qua hắn mới tiến hành nếm thứ, thứ nhì nữa hắn cũng không dám nếm quá nhiều mà chỉ nhấm nhẹ sau đó sẽ nhổ ra lập tức, rồi dùng nước mang theo súc miệng nhiều lần. Thêm việc do chuyên ngành kiếp trước những loài cây có dấu hiệu mang độc hắn đều rất quen thuộc nên hắn có thể phân biệt được phần lớn mà né tránh.
Dưới sự cẩn trọng như vậy, trừ phi ăn phải thạch tín chứ nếu không thì sẽ hẳn không có chuyện gì.
Rốt cục sau khi thử qua khá nhiều loại cỏ khác nhau, Trần Huyền cuối cùng cũng tìm được một loại cỏ tương đối vừa miệng.
Loại cỏ này có phần lá tương đối lớn, cỡ tầm hai ngón tay, cuống lá thon dài mang màu trắng đục, phần lá màu xanh nhạt, phần gân lá khá lớn tỏa ra như rễ cây. Khi đưa vào miệng nhai có mùi thanh ngọt pha chút vị the the nhẹ.
So với mấy loại cỏ đắng ngắt trước đó thì loại này tuy không thể nói là ăn ngon, nhưng cũng đã khá rất nhiều.
Phát hiện này khiến Trần Huyền hết sức vui mừng, nhất là khi thấy những nụ hoa nho nhỏ điểm điểm vàng làm Trần Huyền dần dần trở lên kích động.
Hắn nhớ tới cây rau cải dầu.
Tuy rằng có nhiều điểm khác nhau, nhưng cũng có rất nhiều điểm tương tự. Cũng lên nhớ rằng rau cải ở kiếp trước cũng là do lai tạo chọn lọc dần dần mới tạo ra. Chứ nguyên bản thủy tổ của rau cải trông thế nào khó có thể khảo chứng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Huyền khó giữ bình tĩnh, bởi vì hắn quá hy vọng đây chính là thủy tổ của loài rau cải dầu hiện đại.
Nếu thực sự như vậy, thì nó có thể đem lại nhiều thứ lắm.
Chưa kể đến việc xa xôi là có thể dùng hạt của nó để ép ra dầu thực vật thì riêng việc bản thân rau cải mang rất nhiều vitamin cũng như chất xơ đã đủ để Trần Huyền ăn mừng lớn rồi.
Quan sát xung quanh thấy loại cỏ này rất nhiều, mọc thành từng mảng từng mảng lớn. Lúc này phần đa đều đã có hoa, lá cũng có vài phần ngả vàng do trời đã về cuối thu.
Trần Huyền liền ngắt lấy một ít cho vào giỏ để mang về, đồng thời ghi nhớ lại vị trí này.
Dĩ nhiên hắn sẽ không chủ quan tới mức đem về liền mang ra nấu lên cho tộc nhân ăn ngay lập tức. Tuy rằng loài cỏ này không khó ăn, lại có dấu vết bị động vật ăn qua, nhưng cẩn tắc vô ưu, đối với Trần Huyền hiện tại an toàn là trên hết.
Cũng không phải là không có cách để kiểm tra, không thể để người ăn nhưng hắn có nhiều chuột a, tuy không phải chuột bạch nhưng chuột đồng cũng là chuột vậy. Chuột nào chả ăn rau củ, đem mấy thứ cỏ này cho chúng ăn, nếu chúng vẫn khỏe mạnh không sao thì lúc đấy đem ra cho tộc nhân ăn cũng không muộn.
Nhóm người tiếp tục đi tới, chả mấy chốc nhóm người liền tới khu vực hái quả.
Theo lời Thạch, đây không chỉ là nơi hái quả của riêng Viêm bộ, mà các bộ lạc khác ở xung quanh cũng thi thoảng tới đây để thu thập.
Vậy nên đôi khi cũng xảy ra xung đột t·ranh c·hấp, mà phần đa là do Muối bộ lạc khơi mào. Bởi do vốn lớn mạnh hơn các bộ lạc khác trong khu vực, người Muối bộ rất hung hăng càn quấy, chỉ cần nhìn thấy cái gì đều sẽ coi là của mình và muốn độc chiếm.
Các bộ lạc khác đa phần đều rút lui khi v·a c·hạm cùng Muối bộ bởi không muốn gặp phiền phức.
Để mọi người tản ra thu thập quả dại, Trần Huyền ngồi ngả lưng vào một thân cây.
Trời thu thật như một vị ma thuật sư, luồng gió của nó thổi qua, bao la không gian đều đổi lại màu sắc rực rỡ, từng tán lá, đám quả đều thay màu vàng óng, xen lẫn vào một vài đốm lửa đỏ rực rỡ.
Đám người nhanh chóng leo lên cây, một tay bám một tay không ngừng ngắt lấy từng chùm quả dại chín mọng, từng quả từng quả không ngừng rơi xuống thảm cỏ dầy đã ngả vàng.
Trái cây rơi xuống rối rít, làm đám người bên dưới vui sướng mà nhặt lấy cho vào giỏ. Dù cho có không may bị đập trúng người cũng không ảnh hưởng đến niềm vui, nụ cười luôn hiện lên không biết mệt.
Không khí mát mẻ, làm Trần Huyền liền dần dần chìm vào giấc ngủ, có lẽ do mất ngủ tối qua nên hắn khá là mệt mỏi.
Bỗng một tràng cười vang làm hắn giật mình tỉnh giấc, dụi dụi mắt Trần Huyền mơ màng nhìn lại thì thấy đám người đang chỉ vào một ai đó mà cười lớn.
Nhìn kĩ lại thì là Thổ một thành viên thường xuyên tham gia nhóm hái lượm. Kì lạ là trên tay Thổ lúc này đang cằm một khúc cây vừa đi vừa gặm.
Thấy Thổ không ngừng cắn vỏ cây, mọi người mới không nhịn được mà cười hắn, ăn vỏ cây vốn trước đây không xa lạ gì với Viêm bộ, thế nhưng bây giờ bộ lạc thịt cá thừa thãi, mà Thổ lại đi nhai vỏ cây.
Thấy đám người không ngừng cười mình Thổ giận dữ hét.
“ Ta thích ăn! ”
Nói xong hắn cũng mặc kệ mọi người mà tiếp tục gặm khúc cây của mình. Hắn còn vừa ăn vừa lẩm bẩm: “ cay cay ngọt ngọt, dễ ăn ”.
Vốn cũng buồn cười khi thấy cảnh này Trần Huyền cũng đi tới, nhưng khi nghe được tiếng lẩm bẩm của Thổ, Trần Huyền liền giật mình, cộng thêm hắn cũng ngửi thấy một mùi vị hết sức quen thuộc.
Một loại cây ngay lập tức hiện lên trong đầu Trần Huyền.
Giật lấy khúc cây trong tay Thổ, đưa lên mồm cắn một miếng. Một mùi vị quen thuộc xộc vào khoang mồm khoang mũi một mùi cay cay nồng nồng đặc trưng.
Quế, đây chính là vị của cây quế, không thể nào sai được.
Tuy chưa tận mắt nhìn cây quế tươi có hình thù như thế nào, nhưng nói đến vỏ quế khô thì những ai sinh năm 90-2000 ở kiếp trước hẳn không ai không biết.
Ngoài việc là một món ăn vặt gắn liền với tuổi thơ thì Quế còn là một loại hương liệu rất phổ biến, rất nhiều món ăn ngon mang hương vị đặc trưng đều không thể rời bỏ thứ hương liệu này.
Trần Huyền gấp gáp: “Thổ, cây này ở đâu? Dẫn ta đi ”.
“ Bên kia, không xa ” Thổ lắp bắp trả lời vừa chỉ tay về một phía trong rừng.
Vẻ mặt bồn chồn dẫn đường, Trần Huyền vội vã đuổi theo sau. Đám người thấy vậy cũng vội vàng đeo lên giỏ, thấy Trần Huyền có vẻ nghiêm túc đám người lo lắng không biết có phải Thổ đã gây ra chuyện gì làm thủ lĩnh tức giận hay không?