Chương 29: Lại Vào Rừng
Chương 29: Lại Vào Rừng
Một ngày thu hoạch tràn đầy thì đương nhiên bữa ăn cũng sẽ càng phong phú đa dạng, hết món ngon này tới món lạ khác làm đám tộc nhân Viêm bộ hưng phấn không dừng.
Mà đã hưng phấn quá mức thì lại phải kiếm chuyện để phát tiết bản thân, ở cái thời đại mông muội này thì ngoài việc thâm nhập giao lưu sâu để duy trì hương hoả ra thì buổi đêm làm gì có chuyện gì khác.
Trần Huyền bản thân cũng muốn được khai đao sau hai đời xử nam, hắn cũng biết Nha luôn có ý với mình, bản thân hắn có lẽ do ảnh hưởng của thân thể nên cũng rất có hảo cảm với cô nàng, thế nhưng cả hai năm nay còn chưa tới 15 tuổi, cơ thể còn chưa phát triển hoàn toàn, nếu làm chuyện này quá sớm sẽ ảnh hưởng sức khỏe về sau.
Tuy nói tố chất thân thể con người ở đây cao hơn hẳn so với đời trước của hắn, nhưng mang tâm tính người hiện đại, Trần Huyền vẫn không thể xuống tay với cô nhóc kia được. Thế nên hắn đành ngậm ngùi đợi thêm vài năm nữa.
Thế nhưng không hiểu cho nỗi lòng của hắn, đám tộc nhân khốn nạn kia lại càng ngày càng lớn tiếng, làm hắn không thể nào ngủ yên được.
Sáng ngày hôm sau, đám người phấn chấn bước ra ngoài, ai lấy đều tinh thần thoải mái thư sướng. Chỉ có Huyền thủ lĩnh là gương mặt âm trầm, hai mắt quần thâm, tinh thần u ám. Mỗi một người đi qua đều phải tiếp nhận ánh mắt như muốn g·iết người của hắn.
Đám người nhìn ánh mắt đáng sợ của thủ lĩnh mà rùng mình, không ai dám nói nhiều mà nhanh chóng cụp đuôi chuồn mất, đến cơm sáng cũng không dám ăn quá lâu.
Khúc nhạc dạo qua đi, Trần Huyền liền dẫn theo đám trẻ con ra ngoài bãi đất trống trước cửa hang làm thể dục buổi sáng.
Trần Huyền bây giờ mỗi ngày đều đang luyện tập, vô luận ở thời đại nào, có một thân thể khỏe mạnh luôn rất trọng yếu, nhất là nơi đây, thân thể khỏe mạnh là tiền vốn nếu muốn thức tỉnh trở nên cường đại.
Đem một vài kiểu luyện tập ở kiếp trước như vài bài khởi động, đứng tấn, sau đó là tập một lần Quân thể quyền (*) hắn nhớ khi nhập ngũ ở kiếp trước đã được dạy.
Chỉ có thân thể khỏe mạnh mới có thể gánh vác qua phong sương mưa tuyết, mới có thể cùng dã thú vật lộn, sinh tồn giữa khe hẹp sau đó mới cường tráng bộ lạc, sống tốt đẹp hơn.
Quán triệt tư tưởng ấy, nên dĩ nhiên đám trẻ tương lai của bộ lạc cũng không thoát khỏi ma trảo của Huyền thủ lĩnh.
Không thể không nói, do được ăn uống sung túc, lại thêm luyện tập thường xuyên nên đám trẻ Viêm bộ đổi khác một cách trông thấy, đứa nào đứa nấy đều có da có thịt, phong thái cũng ngày càng rực rỡ sáng ngời.
Cứ tiếp diễn như vậy, chỉ chờ 3-4 năm nữa khi đám nhóc này thành niên sẽ là thời gian Viêm bộ thực sự nhảy vọt.
Khởi động cơ bản qua đi, Trần Huyền bắt đầu tập chạy bền, sau đó là chạy tốc độ ngắn. Đây là hai bài giúp tăng độ bền dẻo cũng như lực bộc phát rất quan trọng, ít nhất việc chạy nhanh chạy khỏe ở hiện tại là cách bảo vệ tính mạng tối ưu, thậm chí trong lúc đấu tranh cũng hết sức trọng yếu.
Leo trèo cây cũng là bài tập bắt buộc, không chỉ rèn luyên thân thể, hái trái cây bắt tổ chim cũng phải dùng tới, mấu chốt khi không chạy được nữa thì leo lên cây có lẽ còn có thể cứu mạng.
Ví như lần gặp đàn trâu lúc trước, nếu không biết trèo cây thì ai có thế chạy lại với đám máy ủi kia, lúc đó sẽ có bao nhiêu n·gười c·hết cơ chứ?
Còn như tập bơi…
Vẫn là bỏ qua đi.
Trần Huyền cũng không muốn đem tộc nhân đi vỗ béo cho đám cá sấu kia.
Tuy b·ị b·ắt đi rèn luyện, nhưng đám nhóc kia lại hết sức hồ hởi. Đây cũng không phải vì bọn chúng nhận thức được tầm quan trọng của việc này, mà đơn giản là đi theo thủ lĩnh học tập sẽ rất có cảm giác thành tựu cũng như tự hào.
Nhưng mà có một vấn đề làm Trần Huyền khó xử khi leo cây, cũng làm hắn rất buồn rầu.
Mẹ, hắn không mặc quần lót!
Trèo cây vui thì có vui, nhưng nếu đem tiểu huynh đệ mài hỏng, sau này ngươi lại vui được nữa à.
Chưa kể các người thử tưởng tượng khi trèo lên cao mà không có quần lót, bên dưới lại một đám đang ngước cổ lên nhìn sẽ là cảm giác tuyệt diệu gì?
Tâm tình buồn bực Huyền thủ lĩnh chỉ có thể âm thầm phát tiết bất mãn trong lòng.
Dưới háng gió lùa quá mức có cảm giác khiến Trần Huyền đã sớm làm ra món đồ này, nhưng khổ nỗi quần lót làm từ da thú quá không thoải mái khi mặc, người nơi đây xử lí da thú hết sức đơn giản, chỉ ngâm qua nước rồi phơi khô nên da thú hết sức thô cứng, lại nhanh hỏng.
Điều này làm Trần Huyền hết sức hoài niệm kiếp trước quần áo, dù là đồ chợ bán theo lố cũng có thể so ra mạnh hơn nhiều kiểu quần áo da thú có đánh rắm cũng không xì hơi như hiện tại.
Trần Huyền đã sớm nghĩ tới việc làm thuộc da, nhưng do trong bộ lạc da thú vốn không nhiều, lại thêm trước đó có quá nhiều công việc cần phải xử lí khiến Trần Huyền chưa có thời gian rảnh xử lí việc này.
Cho tới hôm nay, khi mọi việc đã dần đi vào quỹ đạo, những việc Trần Huyền hướng dẫn các tộc nhân đã có thể tự chủ làm được.
Thêm việc có thêm mấy bộ da cá sấu xịn xò có thể đem ra làm giáp da, sắp tới Trần Huyền cũng dự định dùng thịt khô đổi lấy một lượng da thú lớn giúp cả bộ lạc giữ ấm qua mùa đông.
Ăn mặc ở là ba nhu cầu thiết yếu, vấn đề ăn đã được giải quyết ổn thỏa, việc mặc cũng nên cần được cân nhắc tới, nhất là khi Viêm bộ hiện tại cũng coi như là giàu có.
Mà để làm được điều này thì không thể xử lí da thú theo như cách đám người đang làm được.
Vì cuộc sống tốt đẹp sau này, Trần Huyền liền quyết định sẽ tiến hành chuẩn bị thuộc da để chuẩn bị đồ giữ ấm qua mùa đông
Tuy rằng Trần Huyền không biết cách thuộc da chi tiết, nhưng về nguyên lý cơ bản thì hắn cũng có hiểu một hai.
Đầu tiên là phải đem da ngâm vào nước tro than trong một tới hai ngày, sau đó vớt ra tẩy sạch lông cũng như cạo hết phần mỡ thừa bám trên da.
Tiếp theo sẽ ngâm da vào hỗn hợp nhựa cây. Trong tro than có tính kiềm sẽ khử khuẩn và nấm mốc rất tốt, nhựa cây có chứa một thành phần gọi là Tanin mang tính axit giúp trung hòa protein trong da thú giúp da thú trở nên bền cũng như mềm dẻo hơn.
Tuy biết đây không phải cách tốt nhất để thuộc da, nhưng trước mắt làm như vậy thì phần da thú sẽ dễ sử dụng cũng như bảo quản tốt hơn nhiều so với hiện tại.
Sau khi để lũ nhóc về hang tiếp tục đi học, đám người lớn cũng chuẩn bị ra công trường, Trần Huyền gọi theo Trùng kèm theo vài người chuẩn bị theo hắn vào rừng một chuyến nữa chủ yếu để thu thập nhựa cây chuẩn bị cho việc làm thuộc da.
Việc tập luyện v·ũ k·hí cũng đã trở thành thói quen, dù không có Trùng hướng dẫn cũng sẽ không ảnh hưởng, mọi người có thể tự chủ việc tập luyện. Nên Trần Huyền không do dự mà đem theo Trùng làm bảo tiêu, hiểu rõ sự nguy hiểm luôn tiềm tàng, Trần Huyền cũng không dám đưa mình đặt vào nguy hiểm.
Biết Trần Huyền chuẩn bị đi ra ngoài, Thạch vốn đang nhàm chán nằm trong hang cũng nhanh chóng chạy ra nằng nặc đòi đi cùng.
Theo như ý của Thạch thì có hai Dũng sĩ theo bảo vệ vẫn mạnh hơn là một người, chưa kể Thạch vốn là người mạnh nhất nên an toàn của Trần Huyền sẽ càng được đảm bảo. Tại bộ lạc có Diệp ở lại cũng coi như là ổn thỏa.
Không phản bác được, Trần Huyền đành phải để Thạch đi theo, dù sao có Thạch đi cùng thì cũng sẽ thêm một phần đảm bảo, ai biết trong rừng sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì?
Lần ra ngoài trước đó Trần Huyền đã đi về phía mỏ muối, thứ có thể dùng hắn cũng đã sớm tìm nên lần này hắn muốn đi theo một hướng khác.
Vốn không hiểu rõ về địa hình nên Trần Huyền để Trùng và Thạch quyết định tuyến đường đi lần này. Vì lấy nhựa cây ở đâu chả là lấy, nên Trần Huyền cũng không quá quan trọng.
Nếu có thể thì Trần Huyền cũng muốn nhân cơ hội này xem xét xem có thể tìm kiếm được thêm thứ gì có ích không bởi cơ hội để hắn ra ngoài không nhiều. Cái gì có thể tiện thể được thì cũng nên nhân tiện mà làm.
Biết đâu hắn lại có thể may mắn như lần trước đó tìm được bảo bối gì thì sao.
Chuyện đời ai có thể nói trước được điều gì!
(*) Mình chưa tham gia q·uân đ·ội nên không biết mấy bài quyền trong đó gọi là gì nên lấy tạm tên như vậy, ai biết vui lòng nói cho mình với nhé!!!