Chương 28: Câu Cá Sấu ( 2 )
Phía dưới sông, máu đã loang rộng nhuộm đỏ một vùng, con chuột dãy dụa một hồi, thêm việc mất quá nhiều máu cũng dần dãy dụa chậm lại.
Lúc này, mọi người cũng chú ý tới phía xa xa thi thoảng có một đám bọt khí phun lên tiến dần về nơi con chuột đang cố vùng vẫy bơi vào bờ.
Nín thở ngưng thần tập trung quan sát nhất cử nhất động dưới sông, bỗng rào một tiếng, một đôi hàm dài ngoẵng đầy răng lởm chởm vọt lên từ dưới đáy sông một miệng nuốt chửng con chuột lớn.
Thấy con cá sấu mắc câu, theo kế hoạch từ trước, Diệp nhanh chóng vọt ra từ bụi cỏ trên tay đao xương chặt mạnh vào cây cọc gỗ cắm dưới đất.
Không còn vật níu giữ, thân cây vốn đang oằn cong như được giải thoát bật mạnh trở lại, sợi dây thừng lớn cũng đột ngột bị kéo căng đét phát ra những tiếng lạch tạch.
Con cá sấu lớn dưới sông bất ngờ bị một lực mạnh kéo dật ngược lại, phần móc nhọn cũng thuận thế đâm thủng phần thịt mềm trong khoang miệng.
Theo lực kéo lớn từ thân cây, con cá sấu cũng dần bị kéo vào bờ, nhưng bất ngờ con thú quẫy mạnh người chúi đầu định lặn xuống đáy sông.
Hai luồng sức mạnh giằng co khiến sợi dây thừng bắt đầu vặn xoắn lại vang lên từng tiếng lách tách, một vài chỗ đã bắt đầu có dấu hiệu đứt gãy.
Biết không thể chờ đợi thêm được nữa, Trần Huyền cùng đám người cũng mặc kệ mà lao ra bám lấy sợi dây, nương theo lực kéo của thân cây cố sức kéo ngược về phía bờ.
Vốn đang giằng co qua lại, bây giờ lại thêm lực kéo từ đám người thêm vào, cán cân lập tức nghiêng về một phía, con cá sấu bị kéo dần lên bờ cát, thân cây cũng trở lại thẳng băng như tư thế ban đầu.
Đau đớn do bị vật thể cắm vào phần thịt mềm trong khoang miệng, đầu con cá sấu không ngừng quơ qua quơ lại nhằm hất vật thể lạ kia ra.
Tuy nhiên do sợi dây vẫn còn đang bị kéo căng, nên nó cũng chỉ có thể xoay quanh một chỗ mà không di chuyển qua chỗ khác hay trở về dòng sông được.
Dưới lệnh t·ấn c·ông của Trần Huyền, nhóm người bắt đầu dùng cung tiễn t·ấn c·ông, do khoảng cách không quá xa nên một đám mũi tên bay nhanh chuẩn xác cắm vào trên người con thú, nhưng tất cả đều bật ra, chỉ duy nhất một mũi tên lớn nhất là có thể găm thẳng vào thân con vật.
Đối với thân thể to lớn kia thì chỉ một mũi tên cũng không khác gì gãi ngứa, tuy rằng như vậy nhưng Trần Huyền vẫn không ra lệnh ngừng bắn, coi như chỉ cần làm con thú phân tâm cũng tốt, tạo cơ hội cho các Dũng sĩ có thể t·ấn c·ông khi con thú lộ ra sơ hở.
Tuy không b·ị t·hương bởi các mũi tên, nhưng lực trùng kích từ đám mũi tên cũng không hẳn dễ chịu, con cá sấu đang vùng vẫy bỗng hạ chân xuống nằm sấp trên mặt đất dùng phần da lưng dầy cộp cứng rắn chống chịu.
Thấy con cá sấu nằm im, chớp lấy cơ hội Trùng giương cung cài tên, vận sức kéo căng rồi nhắm chuẩn. “ Vút ” Một tiếng xé gió vang lên mũi tên lao đi trong chớp mắt chuẩn xác cắm thẳng vào mắt con cá sâu.
Trúng đòn trí mạng, vốn đang nằm im, con cá sấu vùng mạnh dậy, gào lên thảm thiết. Nó bắt đầu dùng chiêu xoay tròn cơ thể theo bản năng, nhằm bẻ gãy mũi tên.
Nhưng trùng hợp thế nào khi con thú quay vòng lại đem sợi dây thừng đang mắc trong miệng cuốn vài vòng quanh phần mõm dài. Con cá sấu càng quay sợi dây càng siết chặt, vốn đang há to mồm thì nay lại bị sợi dây siết vào buộc cứng lại.
Cá sấu vốn nổi tiếng với lực cắn mạnh hàng đầu trong lớp động vật, nhưng ngược lại sức mở hàm của nó lại trái ngược lại so với sức cắn. Nay khi bị buộc chặt lại như thế, nó có dãy giụa cỡ nào cũng không thể há mồm ra.
Mất đi một v·ũ k·hí mạnh mẽ, hiện tại con thú chỉ có thể nổi điên dùng đuôi đập loạn.
Nắm lấy cơ hội trời cho, Thạch tay cầm song đao lao vào, một đao vung lên chặn lại phần đuôi đang đập tới, tay đao còn lại cắm thẳng xuống giữa phần đuôi bị tách ra, khóa chặt phần đuôi nguy hiểm này lại.
Không chậm trễ theo sát phía sau, thấy Thạch đã khống chế được phần đuôi con cá sấu, Diệp dụng lực đâm thẳng thanh đao vào phần bụng mềm, sau đó một đao rạch thẳng một đường kéo dài.
Thanh đao sắc bén cắm ngập vào phần da bụng mềm một cách dễ dàng, phần bụng con cá sấu bị mở toang, máu tươi kèm nội tạng tuôn ra đầy đất.
Nhận v·ết t·hương chí tử, con cá sấu oằn mình lần cuối rồi nằm c·hết thẳng đứ trên bờ cát.
Không chờ đợi ăn mừng, Diệp mau chóng sọc tay vào bụng con thú, sau một hồi mò mẫm liền móc ra trái tim nóng hổi vẫn còn đang đập lên từng hồi.
Rút ra một con dao găm nhỏ dắt ở bên hông, chọc thẳng vào trái tim trên tay, một dòng máu đỏ tươi chảy ra ngay lập tức được đựng vào một chiếc bình, cẩn thận buộc lại chặt chẽ, lúc này đám người mới thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tâm thần vốn đang kéo căng.
Khác với hôm qua vốn là trường hợp đột phát ngoài ý muốn, hôm nay mọi người lại có thể chủ động săn bắt loài thú lớn nguy hiểm này. Nhìn thành quả trước mắt, có thể nghĩ đám người đang hưng phấn như thế nào.
Đến ngay cả Vu cũng không kìm được mà đi tới đi lui mấy vòng quanh con thú, lần này lại đặc biệt hiếm thấy khi lão không còn cảm tạ thần linh của lão nữa.
Có lẽ lão hiểu được thành quả lần này hoàn toàn dựa vào tính toán cũng như kế hoạch của Trần Huyền mà đạt được thành công chứ không có yếu tố ngoại lực nào can thiệp.
Tuy cũng rất hào hứng nhưng Trần Huyền lại cố tỏ ra bình thản, hắn đi tới kiểm tra phần dây thừng cũng như móc câu trong miệng con cá sấu.
Sau khi kiểm tra, Trần Huyền cho ra đánh giá lần này có thể thành công săn bắt cũng có một phần là do may mắn.
Phần móc câu tuy móc rất sâu vào miệng con thú, nhưng phần dây buộc lại nới lỏng rất nhiều như sắp tuột ra, phần dây chỗ răng cũng bị cắn nham nhở gần đứt, cũng may là dây thừng được bện từ nhiều dây nhỏ nên khó có thể cắn vài lần là đứt hết được. Tuy nhiên theo tình hình này, một sợi dây có thể chịu được ba tới bốn lần sử dụng sẽ liền báo hỏng, cũng may thời gian này bộ lạc vẫn luôn bện dây thừng vào ban đêm rảnh rỗi, nên số lượng dây thừng hẳn sẽ không thiếu.
Con cá sấu lần này cũng nhỏ hơn con trước đó một vòng, chứ nếu to lớn như con hôm qua có lẽ việc săn bắt sẽ không thuận lợi đến vậy.
Lúc này mọi người cũng đã bắt đầu phân giải con vật tại chỗ, tại nó quá nặng để có thể mang vác về. Có kinh nghiệm hôm qua nên việc xử lý diễn ra rất nhanh.
Những phần sử dụng được đều được chia nhỏ ra mang về bộ lạc tiếp tục hun sấy, cất giữ. Còn riêng phần nội tạng chỉ giữ lại một ít làm mồi câu cho lần tiếp theo, còn phần lớn Trần Huyền liền đem đi chôn.
Tuy nói rằng nội tạng này hẳn có thể ăn được, nhưng tình trạng y tế lúc này nói có bao nhiêu tồi tệ thì có bấy nhiêu tồi tệ. Trần Huyền không muốn mạo hiểm sức khỏe của tộc nhân chỉ vì mấy thứ này, chưa kể lượng thịt thu được cũng đã quá đủ không cần thiết phải mạo hiểm.
Mỗi một tộc nhân đều rất quan trọng ở hiện tại. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, thiệt hại một người bây giờ cũng như cắt mất Trần Huyền một miếng thịt. Trần Huyền chỉ có thể mạnh mẽ quyết định, mặc cho sự tiếc nuối của đám người.
Bữa trưa đi qua, sau khi nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe đám người lại tiếp tục chuyển vị trí tìm kiếm khu săn bắt mới.
Tuy rằng nhóm người bắn cung đi theo không tạo ra được tác dụng quá cụ thể, nhưng phần nào cũng giúp đỡ được ít nhiều. Đơn giản nhất là cũng có thể làm chân khuân vác khi có thành quả.
Một buổi chiều có vẻ may mắn hơn ban sáng khi đám người lại săn bắt thành công thêm hai con cá sấu nữa, tuy trong quá trình này có xảy ra một vài tình huống nhưng cũng chỉ có vài người b·ị t·hương nhẹ, không có ảnh hưởng quá lớn.
Thu hoạch tràn đầy, khiến ai lấy cũng hết sức vui mừng, nụ cười chưa từng ngừng lại trên mỗi khuôn mặt.
Đặc biệt là Trần Huyền, khi nhìn thấy từng phần từng phần thịt khô được chuyển vào hang chất lên nhau thành từng đống từng đống lớn.
Không biết suy nghĩ tới chuyện gì, trên mặt hắn nở ra một nụ cười hết sức kì lạ, khiến ai nhìn thấy đều nổi da gà lùi lại.
“ Người, người, tất cả đều là người”
“ Hà hà, Ha ha haaaaa…”
Tiếng lầm bầm, thi thoảng xen kẽ vài tiếng cười trầm thấp vang lên trong hang động khiến lũ trẻ vốn đang học bài cũng không tự chủ được mà rùng mình lạnh gáy không kìm được mà ngồi nép vào nhau.