Chương 27: Câu Cá Sấu
Ăn uống no đủ cũng như nghỉ ngơi một lát, trong hang lại vang lên tiếng tập đọc tập viết quen thuộc.
Bên ngoài những giàn hun thịt vẫn đang nhả khói hong khô đống thịt tươi, mới được mang về.
Ra hiệu cho vài người đốt mấy đống lửa lớn tại khu vực tường bao chưa hoàn thiện để đề phòng mùi máu sẽ dẫn tới động vật săn mồi, cũng may hắn bỏ lại phần nội tạng tanh tưởi nhất ở bên ngoài khá xa bộ lạc. Nên có lẽ nó sẽ thu hút sự chú ý của đám thú hoang về nơi đó, lại thêm thiên tính động vật sợ lửa, đốt vài đống lửa lớn có lẽ lũ dã thú sẽ kiêng kị mà tránh đi bộ lạc.
Còn riêng về hung thú có sợ lửa hay không thì hắn cũng không chắc, cho nên vẫn cần phái người thức canh gác để đề phòng bất trắc. Nhân tuyển tốt nhất dĩ nhiên là Thạch, nhưng lúc này lại không tiện để Thạch đứng ra nên việc canh gác được giao lại cho Trùng và Diệp cùng một vài người khác sẽ thay ca nhau, vừa canh gác vừa nghỉ ngơi.
Gọi tới một người phụ nữ trong nhóm hồi ban ngày tới hỏi thăm, Trần Huyền muốn hiểu tại sao tự nhiên lại có cá sấu t·ấn c·ông bất ngờ như vậy. Trước đó rất lâu cũng không thấy có chuyện gì.
Theo như lời kể của người kia thì vốn hồi chiều mọi người vẫn đang dùng bẫy bắt cá như thường, nhưng có lẽ do đã bắt một thời gian nên số cá dưới sông ở khu vực đó có vẻ giảm đi.
Nhóm người đành tự ý di chuyển thêm một đoạn xa bộ lạc hơn một chút, ở đây cá đúng là cũng không nhiều hơn chỗ cũ là bao, mọi người vốn chỉ dùng bẫy cá nên khi bẫy thả xuống sông thì chỉ có ngồi đợi. Nay muốn bắt thêm cá nên mọi người liền nghĩ tới dùng cần câu, có thể câu thêm bao nhiêu thì là bao nhiêu.
Bởi dùng cần câu thì phải đứng gần bờ sông hơn, nhưng trước đó không thấy nguy hiểm nên mọi người cũng buông lỏng cảnh giác.
Đúng là dùng thêm cần câu trong lúc chờ đợi sẽ bắt thêm được một số cá nữa, mọi người thấy vậy cũng nhiệt tình hơn mà quên đi nỗi nguy hiểm vẫn luôn tiềm tàng dưới nước.
Đang khi nhóm người hào hứng câu cá thì bất ngờ một trương miệng rộng chi chít răng nhọn lao ra khỏi mặt nước, một phát cắn mạnh vào một con cá đang được kéo lên bởi cần câu, cũng may dây buộc cần câu khá nhỏ nên nhanh chóng bị kéo đứt vì thế may không có ai bị kéo xuống nước theo.
Như chưa thỏa mãn, con vật bò lên hẳn mặt nước. Lúc này đám người mới tỉnh hồn mà bỏ chạy, cũng may trên bờ còn nhiều cá được gom lại nên con vật ăn hết số cá trên đó mới bắt đầu đuổi theo đám người. Nếu không vì vậy, không chắc sẽ có bao nhiêu người chui vào bụng nó nữa.
Cho tới khi nó đuổi gần tới thì đám người cũng chạy về tới gần bộ lạc, tiếp đó thì mọi chuyện Trần Huyền cũng đã được chứng kiến.
Để cho người kia về nghỉ ngơi, Trần Huyền ngồi trầm tư suy nghĩ.
Vấn đề dường như đã rõ ràng, hiện tại đã là cuối thu các loài vật đều tích cực săn mồi để tích trữ năng lượng nhằm sống sót qua mùa đông.
Trong trường hợp bình thường thì do nguồn thức ăn dồi dào, nên lũ cá sấu này không thường xuyên lên bờ t·ấn c·ông người, chỉ có họa may ai rơi xuống sông thì mới trở thành đối tượng t·ấn c·ông của chúng.
Nhưng thời gian gần đây do sự săn bắt của Viêm bộ mà lượng tôm cá bị giảm đi đáng kể, thức ăn trở nên khan hiếm hơn có vẻ khiến chúng trở nên nôn nóng, thêm việc không có sự cảnh giác bảo vệ của Chiến sĩ thì lũ cá sấu này t·ấn c·ông người cũng không phải khó hiểu.
Đối với chúng thì người hay cá về cơ bản cũng chỉ là đồ ăn mà thôi.
Việc hôm nay cũng cảnh tỉnh Trần Huyền, lâu dài không gặp nguy hiểm khiến hắn trở nên lơ là cảnh giác, dần không còn cẩn trọng như trước.
Tuy nhiên nhìn chiến lợi phẩm hôm nay, Trần Huyền lại nghĩ nếu bắt được thêm vài con nữa thì Viêm bộ sẽ trở lên giàu có sung túc cỡ nào. Nhiều thịt như thế sẽ có thể đổi lấy bao nhiêu thứ, thậm chí bao nhiêu người cơ chứ?
Cá sấu dưới sông hẳn không chỉ một con, mà không khéo lại rất nhiều, nhưng sức mạnh của lũ này lại không phải dễ trêu, cuộc chiến hôm nay đã chứng minh rõ ràng điều đó.
Lại thêm việc Thạch còn b·ị t·hương, nên không thể dùng cách đánh như hôm nay được, việc đánh cận chiến vốn rất nguy hiểm.
Đem suy nghĩ muốn bắt cá sấu tới nói với Thạch.
“Cha, bắt thêm cá sấu! ”
“Cá sấu?” Thạch có vẻ không hiểu.
“Hung thú, hôm nay.” Trần Huyền giải thích.
Trầm tư suy nghĩ, Thạch cũng không hẳn là phản đối việc bắt lũ khổng lồ này, hắn cũng hiểu lợi ích mang lại nếu bắt được lũ kia là lớn cỡ nào. Nhưng hiện tại có thể vật lộn tay đôi với bọn nó thì chỉ có Thạch, Trùng và Diệp đều chưa hẳn có thể trụ được quá lâu.
Tuy nhiên, việc tay b·ị t·hương lại khiến cho hiện tại Thạch khó có thể dùng quá sức được. Vẫn biết rằng việc khôi phục của hắn sẽ rất nhanh, nhưng để bàn tay lạnh lại ít cũng phải đợi 4, 5 ngày.
Đem ý nghĩ của mình nói lại với Trần Huyền khiến Trần Huyền cũng lâm vào trầm mặc.
Vốn đã định tạm thời gác lại việc này, nhưng ánh mắt Trần Huyền vô tình đảo qua phần cuối của hang, nơi Vu đang bày mấy món đồ của hắn làm ra.
Một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.
Đúng, cá sấu không phải cũng là cá sao! Cá có thể dùng cần câu câu lên được thì cá sấu chắc hẳn là cũng có thể chứ?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, dù thế nào cũng không văng đi được.
Quay qua hỏi Thạch, nếu con cá sấu bị khống chế lại chỉ di động một chỗ thì sẽ thế nào?
Tuy không hiểu tại sao cá sấu lại nằm một chỗ, nhưng Thạch cũng biểu thị nếu có thể làm được như vậy thì việc g·iết nó sẽ khá dễ. Chỉ cần 3 người Thạch, Trùng và Diệp dùng v·ũ k·hí vây xung quanh cùng đánh thì độ khả thi là rất lớn.
Đạt được câu trả lời từ Thạch, Trần Huyền vui mừng đi về chỗ nằm của mình. Hắn cần tính toán chi tiết hơn cho kế hoạch săn cá sấu vào ngày mai.
Đêm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ với Viêm bộ, tiếng hú tiếng tru vang lên liên hồi, lâu lâu lại vang vọng tiếng cắn xé của dã thú giành ăn.
Thấp thoáng thấy vài bóng thú lảng vảng ở khu vực trước bộ lạc, cũng may do có sự chuẩn bị trước đó nên cũng coi như hữu kinh vô hiểm.
Một đêm ồn ào trằn trọc qua đi, ngày mới lại đến với những kế hoạch mới.
Hôm nay, việc xây dựng tường bao vẫn sẽ được tiến hành, nhóm phụ nữ bắt cá cũng tạm nghỉ mà gia nhập vào công trường.
Cách bờ sông không xa đám người đang đứng đó quan sát bao gồm Thạch, Trùng, Diệp, Vu và Trần Huyền, thêm một nhóm chiến sĩ đeo cung tiễn đứng phía sau.
Vốn chỉ có bốn người theo như kế hoạch, nhưng sau khi biết ý định của Trần Huyền hôm nay Vu liền nhất quyết đi theo, như cách nói của lão thì có lão đi cùng chẳng may đột xuất có ai b·ị t·hương thì cũng sẽ kịp thời xử lý.
Thấy như vậy cũng tốt nên Trần Huyền cũng không ngăn cản. Hắn cũng gọi thêm nhóm người bắn cung giỏi nhất đi theo, cũng tiện kiểm tra thành quả luyện tập những ngày qua.
Lấy ra dụng cụ đã được chuẩn bị sẵn từ đêm qua, bao gồm một sợi dây thừng lớn, vài cái móc câu gỗ làm từ chạc cây được đốt 1 đầu rồi mài nhọn, bên cạnh để vài con chuột đồng béo còn đang dãy dụa.
Đi dọc bờ sông quan sát tìm kiếm, cho đến khi tới một khu vực khá bằng phẳng rộng rãi, bờ cát thoai thoải kéo dài.
Xác định vị trí, theo như kế hoạch đã bàn bạc trước đó, Trùng leo lên một thân cây cỡ bắp đùi cách đó không xa, buộc một đầu dây thừng vào ngọn cây sau đó trèo xuống.
Đám người hợp lực dùng dây kéo ghìm ngọn cây xuống thấp, thân cây dần bị bẻ cong phát ra những tiếng tanh tách.
Kéo dây tròng vào một cọc gỗ được đóng chặt vào mặt đất bên dưới để giữ lại thân cây, phần đầu dây thừng còn lại được buộc chắc chắn vào lưỡi câu gỗ.
Một bình máu giữ lại từ hôm qua được đổ xuống sông, bắt lấy một con chuột lớn, móc vào phần nhọn của móc câu ném xuống, con chuột đau đớn giãy dụa làm nước văng tung tóe náo động một khúc sông.
Mọi sự chuẩn bị sẵn sàng, đám người chia nhau ra ẩn nấp vào bụi cỏ bên cạnh chờ đợi.
Thạch tay cầm một thanh đao, đưa hai thanh mới kiếm được hôm qua cho Trùng và Diệp. Tuy nhiên Trùng lại không nhận mà đưa lại thanh trên tay mình lại cho Thạch. Bởi Trùng biết sử dụng song đao mới là lúc Thạch mạnh mẽ nhất.
Thêm nữa, từ khi thủ lĩnh tạo ra cung tiễn, Trùng như cảm giác đây là v·ũ k·hí như được sinh ra cho hắn, làm hắn yêu thích không buông tay đi đâu cũng phải đeo cây cung trên lưng.
Nhận lại thanh đao xương trong tay Trùng, Thạch hai tay cầm hai thanh đao múa lên vài đường, nhìn thực sự rất uy vũ.
Phân chia v·ũ k·hí cũng như chỗ ẩn nấp sau đó, phía dưới sông hình như cũng bắt đầu có động tĩnh.