Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 23: Công Cụ Mới




Chương 23: Công Cụ Mới

Cứ thế theo đúng như Trần Huyền dự kiến. Tới ngày thứ 4, vạt rừng trước mắt đã được dọn một khoảng lớn, đứng từ điểm cao có thể thả ảnh mắt ra tới tận bờ sông, quang cảnh khoáng đạt luôn khiến con người ta có cảm giác đại khí, bành trướng.

Vươn tay như muốn ôm trọn khoảng không trước mắt, Trần Huyền hít thở sâu một hơi không khí trong mát sau đó chuẩn bị hướng dẫn cho đám người quá trình lũy tường vây.

Các thân cây và cành nhỏ đã được cắt tỉa sắp xếp gọn gàng dọc theo bờ móng đã đào trước đó. Đi tới một đầu Trần Huyền cho người đào hố rồi cắm cọc xuống, làm đều cả hai bên như vậy thành hai vách gỗ làm từ thân cây, chạy dọc theo hai bên bờ móng.

Quan sát Trần Huyền làm mẫu, Thạch tiến tới nâng lên một cây cọc gỗ ước lượng cân nặng. Sau khi hơi suy nghĩ, Thạch nâng cây cọc gỗ tới nơi Trần Huyền đang chỉ đạo mọi người.

Không nói không rằng, Thạch dang rộng hai chân làm trụ, sau đó nâng cao cọc gỗ vận sức. Cơ bắp cánh tay gồ lên từng cục từng cục, làn da màu cổ đồng mạnh mẽ rắn chắc bỗng lấp lóe lấp lóe ẩn hiện một hình xăm kéo dài từ bả vai xuống tới cổ tay.

Đây là biểu hiện cho việc Thạch đang chính thức sử dụng sức mạnh của dũng sĩ.

“ Hâyyy!!!!”

Gầm nhẹ một tiếng, cánh tay cầm cọc gỗ đưa lên cao rồi dập mạnh xuống đất.

“Phập” Cọc gỗ dưới sức đập kinh khủng từ Thạch cắm ngập xuống đất sâu cả khúc. Buông tay khỏi cọc gỗ, hơi hơi xoay bả vai, Thạch quay qua nhìn Trần Huyền đang trợn mắt nhìn tác phẩm của mình mà đắc ý.

Trần Huyền thấy một màn này cỡ nào quen thuộc, đây không phải cảnh Henry Cavill từng làm trong Super Man sao?

Những tưởng cảnh này chỉ có thể nhìn thấy qua kĩ xảo trên phim, nay ai ngờ lại diễn ra thực tế ngay trước mắt.



Không chịu thua kém, Diệp vốn đứng bên cạnh nhìn thấy Thạch thể hiện bản lĩnh cũng không chịu được mà muốn thể hiện bản thân.

Dưới ánh mắt như mong đợi của mọi người Diệp cũng tiến tới đống cọc gỗ, ước lượng một chút rồi cũng nhấc lên một cây gỗ đi tới vị trí.

Diệp nộ hét lên một tiếng, hai tay kéo căng sử dụng lực lượng toàn thân đem cây gỗ nện mạnh xuống đất, tất cả mọi người đều khẩn trương theo dõi cùng chờ đợi.

Không thể không nói, thời khắc này tuy là phụ nữ nhưng nhìn Diệp lại hết sức uy vũ, tuy nhiên Trần Huyền lại chú ý tới một vấn đề khác.

Đó là tuy trên cánh tay cũng có hình xăm hoa văn ẩn hiện nhưng nhìn kĩ lại thì khác với Thạch. Hình xăm trên tay Diệp lại chỉ ẩn hiện tới khuỷu tay, chứ không kéo dài cả cánh tay như Thạch.

Những tưởng dũng sĩ chỉ là một cách gọi khi sức mạnh đột phá giới hạn của cơ thể, nhưng hiện tại Trần Huyền thấy chưa hẳn là như vậy, có lẽ dũng sĩ cũng phân chia cấp bậc rõ ràng. Nhìn cây cọc bị nện xuống của Diệp và Thạch có lẽ ai cũng nhận ra vấn đề này.

Nén lại sự tò mò, Trần Huyền đành đợi tới thời gian nghỉ ngơi mới có thể tìm hiểu kĩ về chuyện này.

Còn hiện tại, khi đã có hai cỗ máy đóng cọc tự động như thế kia, Trần Huyền biểu thị nếu không tận dụng hết công suất thì sẽ có lỗi với danh hiệu vinh dự ấy.

Công việc đóng cọc dựng tường gỗ được giao hẳn cho Thạch và Diệp, những người khác liền bị Trần Huyền lôi kéo tới bên cạnh cách đó tầm 2m.

Ở đây Trần Huyền vạch ra một ô đất rộng 3m, kéo dài chạy song song với tường bao. Để mọi người tiến hành đào đất sâu xuống khu vực được chỉ định, đất được đào lên sẽ tiến hành chuyển vào giữa hai lớp vách gỗ. Cứ mỗi khi chồng một lớp đất sẽ lại trải 1 lớp cành cây so le với nhau làm xương.



Khi đã rải đất được một độ dày nhất định, sẽ có hai người khỏe mạnh nhất cầm một thân cây lớn tiến hành đập nện cho phần đất nén chặt lại, cứ như vậy cho tới khi phần đất nện cao gần bằng phần vách gỗ thì lại chuyển sang đoạn tiếp theo.

Cứ như vậy cho tới gần cuối ngày, bức tường bao cũng đã dựng được một đoạn đáng kể.

Thấy mọi người ai cũng hiện ra vẻ mỏi mệt sau một ngày lao động, luyện tập Trần Huyền liền ra hiệu mọi người tạm dừng công việc trở về hang chuẩn bị ăn uống nghỉ ngơi giữ sức cho những ngày tiếp theo.

Công việc lặp đi lặp lại qua vài ngày, một vách tường đã dần đang được hình thành, tuy việc dựng vách gỗ khá nhanh nhưng số đất dùng để nén lại không đáp ứng kịp so với quá trình dựng vách.

Phần vì việc đào đất khi không có công cụ chuyên dụng rất khó khăn, lại thêm vách gỗ khá cao nên không thể chuyển trực tiếp đất vào trong, mà khi đất được đào lên phải đi đường vòng một đoạn mới có thể chuyển tới nơi.

Quá trình này khá là tốn thời gian, nên thời gian xây dựng cũng kéo dài ra. Tính toán chỉ hơn 1 tháng nữa là tới mùa đông, trong khi đó còn phải dành thời gian tiến về Muối bộ cũng như còn phải tiến hành đi săn cuối năm…

Tiến độ như hiện tại chắc chắn sẽ không kịp, trầm tư suy nghĩ Trần Huyền thấy vấn đề nhân lực hiện tại khó có thể giải quyết, nên cũng chỉ còn một cách đó là cải tiến công cụ.

Vật đầu tiên Trần Huyền nghĩ tới là “Thuổng” nhưng hiện tại vốn không có sắt nên cũng đành chỉ dùng đá để thay thế, nghĩ nghĩ tìm xem có loại đá nào đủ mỏng và cứng để thay thế hay không thì Trần Huyền nghĩ ngay tới mấy phiến đá ghi chép của Vu.

Mấy phiến đá kia đủ mỏng cũng như độ cứng để sử dụng, chỉ cần chế tác một chút là đã có thể cho gia nhập vào công trường rồi, với tay nghề của Mộc việc này hẳn không phải vấn đề khó gì.

Lân la lần mò vào hang, nhìn quanh quẩn không phát hiện Vu, cũng không biết lão đi đâu, Trần Huyền liền tới nhanh tay ôm mấy phiến đá vốn được Vu coi là bảo bối chạy đi. Nhiều đá như vậy, chỉ lấy đi vài phiến chắc Vu cũng sẽ không phát hiện ra.

Gọi tới Mộc, cả hai liền cắm cúi vào một chỗ gõ gõ đục đục.

Chiếc thuổng đá có phần lưỡi bằng đá rộng cỡ gang tay, bên trên có một phần cọc nhô ra ở giữa để buộc chặt lại với cán gỗ bằng dây thừng, tuy là có hơi đơn sơ nhưng không có kim loại để làm vòng khuyên thì cũng chỉ dành tạm dùng dây buộc thay thế.



Tuy sẽ không bền nhưng chỉ cần thay dây buộc mới khi dây cũ bị đứt là được, trước mắt cũng chỉ có thể tạm thời sử dụng như vậy.

Đem vài chiếc thuổng đá ra công trường, thấy đám người vẫn đang dùng mấy cây gỗ vót nhọn để đào đất, rất chậm mà lại mất sức hơn khi lúc nào cũng phải cúi gò người.

Lấy ra thuổng đá, hướng dẫn mọi người cách sử dụng, hiệu quả đúng là tăng lên rõ rệt, mỗi thuổng đá cắm xuống lại bật lên một khối đất lớn, nhân lực cũng được giải phóng khi việc đào đất cũng chỉ còn cần vài người làm.

Tiếp theo đó, để giải quyết vấn đề quãng đường vận chuyển Trần Huyền liền chuẩn bị làm cần cẩu.

Gọi là cần cẩu cho oai vậy thôi, chứ đơn giản nó chỉ là một thứ dạng như cán cân bập bênh.

Lấy ba cây gỗ dài nhất buộc một đầu lại với nhau rồi chống lên mỗi chân một góc tạo thành hình tháp tam giác. Lại lấy 1 sợi dây lớn buộc 1 đầu vào đỉnh tháp, đầu dây còn lại thả xuống một đoạn buộc vào trung tâm 1 cây gỗ khác tạo hình như cán cân thăng bằng.

Trên phần cây gỗ đã được buộc nằm ngang đang lơ lửng, một đầu buộc một cái giỏ đan để chứa đất đá, đầu còn lại cũng buộc một sợi dây để người bên dưới có thể cầm dây kéo.

Khi một bên thả dây, phần giỏ nặng bên còn lại sẽ hạ xuống, đất sẽ được chất đầy vào giỏ, sau đó bên kia sẽ có người cầm dây kéo đầu bên này xuống. Phần đầu giỏ chứa đất sẽ được kéo lên và chuyển vào trong hàng rào.

Dụng cụ này không có gì phức tạp nên được dựng lên rất nhanh, quả thật khi có hai loại công cụ này, tiến độ công việc được đẩy lên rất nhanh mà lại đỡ tốn sức. Chỉ một nửa ngày thành quả công việc đạt được có thể so với cả ngày trước đó cộng lại.

Đám người Viêm bộ bây giờ đã quá quen với việc thủ lĩnh lâu lâu lại làm ra mấy thứ kì quái, nhưng không thể không nói từng món đồ làm ra đều mang công dụng rất lớn.

Do công việc không còn quá nặng nhọc nữa, nên đám người cũng bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, thi thoảng còn nghe được vài câu chữ mới được học.

Nhìn bầu không khí lao động, học tập hăng say của bộ lạc Trần Huyền cũng thầm vui mừng, rằng công sức của bản thân không bị uổng phí.