Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 22: Tường Bao




Chương 22: Tường Bao

Lại qua thêm một ngày trên mảnh đất nguyên thủy đại lục, cả Viêm bộ lại bắt đầu một ngày mới như bao ngày khác, người nấu ăn thì nấu ăn, người đi vệ sinh thì đi vệ sinh. Trần Huyền dụi mắt tỉnh dậy, trên bọng mắt nguyên một quầng thâm, chứng tỏ tối qua ngủ không được đủ giấc.

Nguyên nhân cũng không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng, mà đơn giản là do sự hiếu học tới quá đáng của thiên tài Nha. Cô nàng liên tục bám lấy hắn yêu cầu dạy cho mình thêm vài thứ nữa, cứ lôi kéo nhau như vậy cho nên phải tới quá nửa đêm Trần Huyền mới được đi ngủ. Đã dần quen với lối ngủ sớm từ khi tới đây, làm Trần Huyền hiện tại vẫn còn đang ngơ ngác mơ màng.

Cơm nước xong xuôi, theo như kế hoạch được đề ra trong đầu ngày hôm qua, Trần Huyền liền bắt đầu phân nhóm cho công việc của hôm nay.

Vốn Viêm bộ hiện tại có 60 người trưởng thành cả nam và nữ, phân ra 10 người phụ nữ để lo việc săn bắt cá. Hiện tại bộ lạc đã tích trữ đủ đồ ăn, nên nhiệm vụ chính của nhóm 10 người này chỉ cần kiếm đủ đồ ăn tươi trong ngày là được, cũng không cần tích trữ nên sẽ không cần quá nhiều người như trước.

Lò nung cũng đã được dựng thêm mấy cái, đã sẵn sàng chờ đợi đi vào hoạt động, đồ gốm cũng đã đủ dùng cho bộ lạc cũng như dư giả thêm chút để trao đổi.

Biểu thị công việc chuẩn bị cho mùa đông tới đã không còn nhiều, nên Trần Huyền liền chia nhóm 50 người còn lại thành hai nhóm mỗi nhóm 25 người.

Nhóm này từ giờ sẽ có hai việc chính là luyện tập v·ũ k·hí mới và xây dựng tường bao quanh bộ lạc. Mỗi nhóm sẽ luân chuyển công việc trong một ngày, sáng luyện tập thì chiều lao động và ngược lại. Việc này sẽ giúp đảm bảo thể lực cho mọi người, một công nhiều việc.

Giao nhóm luyện tập cho Trùng, Trần Huyền dẫn nhóm lao động đi về một bên cách bên phải cửa hang tầm trăm mét.



Dùng sức giải thích tầm quan trọng của tường vây bảo vệ bộ lạc mất gần tiếng đồng hồ, nhóm người mới hiểu ra ý đồ của Trần Huyền. Sau khi hiểu rõ đám người lập tức hưng phấn bắt tay vào làm việc, vì hơn ai hết nhóm người này đã trải qua bao nhiêu năm sinh hoạt trên phiến đại lục này, nên mọi người hoàn toàn khắc sâu sự nguy hiểm luôn rình rập nơi đây.

Khi biết thứ gọi là tường bao nếu được dựng lên, bộ lạc sẽ không bị thú săn mồi đói khát, hay các bộ lạc khác t·ấn c·ông nữa. Chỉ cần biết có thế, không cần Trần Huyền động viên hay khích lệ, cả đám liền lao vào làm không biết mệt.

Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của đám người được dẫn đầu bởi Thạch, cỏ dại nằm trên khu vực quy hoạch xây tường đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Công việc sau đó chính là đào móng.

Hiện tại công cụ vốn rất thô sơ, muốn đào móng sâu quả thật có chút khó khăn, cho nên Trần Huyền chỉ quyết định đào hơn 30cm.

Hiện tại là cuối thu, trời không mưa nhiều mà lại khá hanh khô nên nền đất trở nên cứng rắn, công việc đào bới gặp khá nhiều khó khăn, và rất tốn sức.

Trần Huyền liền để mấy người cầm bình gốm ra sông xách nước, dùng nước tưới lên khu vực cần đào, như vậy đất ngấm nước sẽ mềm ra, đào lên sẽ dễ dàng hơn.

Ở hơn 20 người cố gắng, cho tới giữa trưa hai trên ba phần móng đã được đào xong. Móng đào sâu 30cm rộng 2m, ba hướng trừ vách núi nơi hang động ra thì mỗi hướng dài 200m. Đây là quy hoạch trước mắt của Trần Huyền, với Viêm bộ hiện tại thì dù có tăng thêm gấp ba số người thì khu vực như vậy cũng dư dả.



Thêm nữa, với nhân lực hiện tại cũng không cho phép Trần Huyền tính toán lớn hơn. Cân nhắc tới thời gian cũng như sức lực của mọi người thì đây đã là cực hạn trước mắt Viêm bộ có thể làm được.

Nếu như trước đây, bộ lạc sẽ làm việc không nghỉ từ sáng cho tới tối, nhưng từ khi có quy định mới của Trần Huyền thì hiện tại bây giờ đang là giờ ăn trưa, sau đó sẽ có một tiếng để nghỉ ngơi.

Vốn đói khổ đã quen, nay sinh hoạt lại được cải thiện thế này đám người Viêm bộ cảm giác như bản thân đang sinh hoạt trên trời. Thần linh cùng lắm cũng chỉ ăn uống no đủ, nghỉ ngơi thoải mái như bọn họ hiện tại là cùng.

Suy nghĩ như vậy, mọi người mỗi lần ánh mắt chạm tới thân ảnh nhỏ bé đang nói cười kia lại càng thêm tôn kính, sùng bái. Vì bộ lạc được như hiện tại, hoàn toàn là nhờ công lao của con người đó. Không như Vu mù quáng sùng bái mà đem hết công lao cho Thần linh, với đám người họ chỉ cần biết ai trực tiếp đem lại cho họ cuộc sống tốt hơn thế là đủ.

Giờ nghỉ trưa qua đi, mọi người lại bắt đầu công việc, đám nhỏ lại bắt đầu đi học dưới sự chỉ dạy của Nha. Nhóm người luyện tập buổi sáng bây giờ lại tiếp nhận việc lao động của nhóm kia, còn nhóm lao động cũng chuyển qua luyện tập dưới sự chỉ dạy của Trùng.

Vì công việc đang làm dang dở, nên Trần Huyền không phải mất công hướng dẫn lại từ đầu, mà đám người chỉ cần tiếp tục công việc ban sáng là được. Bởi thế tiến độ công việc diễn ra cũng rất nhanh.

Chỉ tới nửa buổi chiều, mặt còn lại cũng được đào xong, tuy không được vuông vức cho lắm, nhưng tại không có dụng cụ đo đạc, Trần Huyền cũng chỉ tạm mà chấp nhận. Dù sao đây chỉ là tường xây tạm thời, đợi cho tới năm sau mùa xuân Trần Huyền biểu thị sẽ quy hoạch lại chi tiết và cụ thể hơn.

Móng đã được đào xong, do chưa có thời gian nung ra gạch nên Trần Huyền tính toán sẽ dùng cách thô sơ hơn để lũy tường bao, đó là dùng gỗ và đất bùn.



Cách làm không quá khó, chỉ cần hai bên dùng gỗ dựng thành vách, sau đó dùng bùn đất chèn chặt vào giữa hai lớp vách gỗ, xen trong lớp bùn đất là những cành cây nhỏ sẽ thay thế cho phần sắt thép để giữ cho khối đất nén được kết nối chặt với nhau thành một khối. Cứ tiếp tục như vậy cho tới khi kết thúc, cả 3 mặt tường đất sẽ kết nối với nhau thành một thể hoàn chỉnh rắn chắc.

Lớp tường bao này hoàn toàn có thể chịu được cho tới khi sản xuất ra đủ lượng gạch cần thiết để thay thế.

Hoàn chỉnh kế hoạch, đám người theo Trần Huyền đi về khu rừng thưa hướng ra bờ sông tiến hành chặt cây. Sở dĩ chọn lựa khu rừng thưa này, bởi Trần Huyền muốn giải phóng tầm nhìn phía trước, do một mặt tựa vách núi nên nếu có nguy hiểm sẽ chỉ tới từ ba hướng còn lại, mà hai bên trái phải vốn là đồng cỏ quang đãng, chỉ có vạt rừng phía đối diện là ngăn cách tầm nhìn.

Cũng để tiện kế hoạch mở rộng sau này, vạt rừng trước mắt cần phải dọn dẹp sạch sẽ. Cũng coi như là một công đôi ba việc.

“Chát, chát…”

Tiếng chặt cây vang lên náo động một góc, tiếng cây đổ kèm theo sự nhốn nháo của lũ động vật nhỏ hốt hoảng chạy trốn trước động tĩnh của đám người. Nhìn lũ động vật nhỏ chạy loạn, đám nguời cũng không thèm để ý, ăn uống no đủ làm mọi người thờ ơ với mấy con thú nhỏ không đủ nhét kẽ răng này.

Nếu như trước đây, thì kết cục của bọn thú con này có thể nghĩ, có lẽ chúng nên cảm tạ Trần Huyền đã vô tình cứu chúng nó thoát khỏi một kiếp.

Tuy công cụ đơn sơ chỉ có búa đá, nhưng do cây cối ở khu vực này cũng không quá lớn, cây to nhất cũng chỉ bằng vòng eo một người còn đa phần chỉ cỡ bắp đùi. Lại thêm sức lực người ở đây vốn không thể đem ra so sánh với con người hiện đại. Nên tuy là điều kiện kém nhưng hiệu suất làm việc lại rất năng suất, chưa kể còn có hai máy ủi hình người là Thạch và Diệp.

Bản thân là phụ nữ, nhưng mang sức mạnh của dũng sĩ, nhìn cách Diệp đốn cây như đi gặt lúa là hiểu. Còn về Thạch, người mạnh nhất với chiếc đao xương sắc bén lúc nào cũng mang theo người, thì ‘một đao một tiểu bằng hữu’ có lẽ là câu miêu tả chính xác nhất hình ảnh lúc này.

Vốn đã quá quen với sức lực biến thái của đám người, Trần Huyền không những không hoảng hốt mà ngược lại còn lấy làm mừng. Cứ theo tiến độ như vậy, chỉ cần 2 ngày là có thể chuẩn bị đủ gỗ để bắt đầu xây tường. Thậm chí sẽ còn dư ra một khoảng thời gian để làm những việc khác.