Chương 20: Văn Tự
Có kế hoạch trong đầu, tuy nhiên Trần Huyền cần phải kiểm tra xem mức độ tiếp nhận của con người nơi đây như thế nào trước đã.
Đối tượng đương nhiên sẽ là người có văn hóa nhất bộ lạc hiện tại là Vu và Nha. Nha tuy còn chưa thành niên, nhưng từ nhỏ đã được lựa chọn là Vu kế nhiệm nên được dạy dỗ rất nhiều thứ. Thậm chí Trần Huyền còn kì vọng ở Nha nhiều hơn vì việc học tập có thể càng nhỏ càng tốt, càng nhỏ sẽ càng dễ tiếp thu cái mới do chưa bị gò bó bởi thói quen.
Về tới hang, Trần Huyền tìm kiếm lấy một mảnh gốm vỡ thử vạch vạch lên vách đá, tuy có hơi trúc trắc nhưng cơ bản là cũng có thể dùng tạm thời được.
Gọi tới Vu và Nha, dưới ánh mắt tò mò nghi hoặc của hai người Trần Huyền viết lên vách tường 4 chữ Thần, Huyền, Vu, Nha.
Thấy những hình vẽ như hoa văn loằng ngoằng trên vách đá, hai người đưa ánh mắt nhìn Trần Huyền dò hỏi.
“ Thần.. Huyền..Vu..Nha ” vừa chỉ vào từng chữ Trần Huyền liền đọc lên rồi chỉ lần lượt lên trời, vào bản thân, vào Vu và Nha.
Trong khi Vu chưa kịp phản ứng thì dường như hiểu ra điều gì đó, Nha chỉ vào kí tự mang tên mình rồi hô lên “ Nha, Nha”
Lấy tay xoa đầu cô nhóc, mỉm cười gật đầu làm Nha như con mèo nhỏ híp mắt lại nghênh nghênh đầu hưởng thụ, Trần Huyền lại chỉ vào người Vu sau đó chỉ vào kí tự trên vách đá.
Đến đây Vu dường như cũng đã hiểu ra, lão cũng không hổ là trí giả của bộ lạc, lão nhanh chóng hiểu ra cái kí tự Trần Huyền đang chỉ vào là cách gọi của bản thân.
Mặc dù loại hình vẽ này rất kì quái, khác với cách lão ghi lại từ trước.Từ hình thù kia vốn không thể nhìn ra dáng vẻ bản thân, nhưng nó lại nhỏ gọn hơn rất nhiều.
Đưa lại viên gốm cho Vu và Nha, tỏ ý hai người viết lại những kí tự kia.
Tuy rằng trước đó chưa từng tiếp xúc với loại kí tự lạ lẫm này, nhưng xuất phát từ niềm tin với thủ lĩnh lại thêm từ trước tới nay cả hai đều có thói quen ghi chép nên việc bắt trước lại cũng không khó lắm, tuy vẫn còn xiêu vẹo nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được hình dáng.
Không phải nói chứ nguời có văn hóa vốn là không giống, chỉ qua vài lần luyện tập cả hai đều viết lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh từng chữ. Hơn nữa còn không cần nhìn hình mẫu cũng đã có thể viết lại hoàn chỉnh.
Nhìn thấy khả năng tiếp thu nhanh chóng này, Trần Huyền liền chắc chắn ý nghĩ đem ngôn ngữ cùng văn tự giao cho mọi người. Lại từ nhóm người đầu tiên này lan truyền ra khắp phiến đại lục.
Trần Huyền biểu thị kiếp trước tiếng Anh có thể là ngôn ngữ toàn cầu, thì tại sao ở kiếp này tiếng Việt của hắn lại không thể, nghĩ mà xem nếu toàn thế giới này đều dùng tiếng Việt, đó sẽ là cảm giác thành tựu cỡ nào!
Lại viết thêm vài từ thông dụng làm mẫu, cũng không mất nhiều thời gian hai người đều có thể ghi nhớ lại. Trần Huyền biểu thị việc phát âm giống nhau quả là bớt đi cho hắn rất nhiều công sức, và sức tiếp nhận của mọi người cũng sẽ dễ dàng rất nhiều.
Tuy rằng tập viết kiểu kí tự mới này, nhưng cả vu lẫn Nha đều chưa hiểu tại sao, cả hai chỉ đang làm theo lời của thủ lĩnh mà chưa hiểu nguyên do.
Chỉ giải thích thì sẽ không có tác dụng trực quan nên Trần Huyền liền hỏi xem bình thường trước đó nếu cần ghi lại một việc thì Vu sẽ làm như thế nào?
Nghe câu hỏi của Trần Huyền, Nha liền nhanh nhảu chạy vào hang tới chỗ ở của Vu khệ nệ bê ra mấy phiến đá mỏng.
Nhận lấy phiến đá, nhìn những hoa văn tượng hình như những hình vẽ được vẽ kín mặt đá, Trần Huyền mới hiểu tại sao trong khu vực của Vu lại chồng chất nhiều phiến đá như vậy.
Lấy ra một phiến đá sạch sẽ, Trần Huyền bắt đầu hì hục tô tô vẽ vẽ. Chẳng mấy chốc hắn liền đưa phiến đá ra trước mặt hai người, trên đó có hình ảnh chiếc bẫy cá nho nhỏ, bên cạnh là một hàng chữ viết tên cũng như công dụng.
Sau khi chỉ dẫn cho hai người hiểu nội dung trên phiến đá, Vu liền nhận lấy phiến đá trên tay Trần Huyền, lại so sánh với phiến đá lão dùng để ghi chép. Quả thật phiến đá của Trần Huyền sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều, lại có thể hiểu rõ ràng thứ bên trên chứ không có trừu tượng như phiến đá của lão.
Vốn cách Vu ghi chép trước đó, tuy hình vẽ có thể làm người ta đoán ra phần nào nội dung nhưng muốn hiểu cặn kẽ cần phải có người giải thích từng thứ một. Từ trước tới nay Vu truyền dạy kiến thức cho Nha cũng làm như thế, dùng từng phiến từng phiến đá chỉ dạy từng chút từng chút. Nếu như không có Vu chỉ dẫn cụ thể Nha sẽ không thể hiểu hết được trên phiến đá ghi lại những gì.
Nhưng nếu dùng thứ kí tự như Trần Huyền, chỉ cần người biết đọc thứ ngôn ngữ này thì việc truyền dạy lại tri thức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thấy Vu dường như hiểu ra sự tiện lợi của văn tự, Trần Huyền quyết định cho lão thêm một đòn trí mạng, để lão kiên định hơn vào việc sử dụng văn tự thay cho hình thức trước đây.
Trần Huyền dùng tay chỉ chỉ lên trời, mở miệng nói: “ Thần linh, nói.”
Hai người ngạc nhiên, cả hai đều không dám nghĩ đây lại là ngôn ngữ và chữ viết của thần linh!
Ở quang huy của thần phủ xuống, cả hai tên cuồng tín đồ này đều trở nên kiên quyết ủng hộ việc Trần Huyền muốn đem văn tự giao cho tộc nhân.
Dù sao đây vốn là ngôn ngữ của thần, chữ viết của thần!
Vốn tôn sùng thần linh cực độ, nhưng lại chưa từng nhận được sự chỉ dẫn nào từ thiên thần. Bây giờ thủ lĩnh lại đem ngôn ngữ, văn tự của thần chỉ dạy cho bọn hắn, thì lí do gì mà bọn hắn lại không chú tâm mà học tập cơ chứ.
Không kìm được nhịêt tình của hai người, Trần Huyền liền đem thêm vài chữ nữa chỉ dạy. So với Vu thì Nha tiếp thu càng nhanh, rõ ràng đầu óc trẻ trung sẽ càng dễ tiếp thu học hỏi hơn so với người lớn.
Giáo dục muốn từ bé bắt đầu!
Trải qua 9 năm giáo dục bắt buộc, Trần Huyền khắc sâu điều này trong đầu, tự nhiên sẽ không dễ dàng đem điều này quên đi.
Đem suy nghĩ biến thành hành động, lấy danh nghĩa thần linh hư vô mờ ảo nói cho Vu, Thần nói phải đem văn tự của Thần rải đều trên mặt đất, đem tri thức của Thần dạy bảo cho mọi người.
Bước đầu cảm nhận thấy sự thần kì cũng như tiện lợi của văn tự, vốn là người thông minh chỉ sau suy nghĩ ngắn ngủi Vu liền gật đầu đồng ý Trần Huyền.
Thời điểm trước đó, nhiều khi muốn biểu đạt điều gì, sự giới hạn về ngôn ngữ làm lão rất khó xử. Nhưng nếu có được ngôn ngữ của thần, mọi thứ sẽ dễ dàng thuận lợi rất nhiều, Vu sâu sắc hiểu rõ điều này.
Sau khi sơ bộ đạt thành nhận thức chung, lại đem Thạch gọi tới, ba người cùng nhau thương nghị, vốn Thạch sẽ không phản đối chuyện của Trần Huyền nên rất nhanh gã cũng đồng ý theo mọi người, Nha ngồi bên cạnh quan sát mọi người nói chuyện, thi thoảng lại liếc nhìn trộm Trần Huyền, trái tim nhỏ bé không kìm được mà rộn ràng.
Thạch đối với ngôn ngữ của thần cũng không tỏ vẻ quá quan tâm, dù sao chức trách chính của hắn là ở việc săn bắn, hiện tại là săn chuột bắt cá, đảm bảo thức ăn cho bộ lạc đây mới là việc chính của hắn.
Đã quyết định chuyện này, Trần Huyền liền phải lên phương án cụ thể. Vốn từ vựng của tiếng Việt rất phong phú, theo một nghiên cứu thì tuy không chính xác hoàn toàn nhưng từ vựng của tiếng Việt có thể lên tới 36000 chữ, bỏ đi từ hán việt cũng như từ ngoại hóa thì cũng còn trên dưới 15000.
Đem nhiêu đây từ ra dạy, Trần Huyền biểu thị đây là việc khó có thể thực hiện, hắn cũng không có nhiều thời gian tới vậy.
Nghĩ nghĩ Trần Huyền liền quyết định trước hết đem những từ vựng cơ bản nhất khoảng hơn 3000 chữ chia ra từng ngày dạy lại cho đám người, còn với đám trẻ nhỏ Trần Huyền sẽ dùng cách dạy ghép vần như tiểu học của kiếp trước. Vì đầu óc như tờ giấy trắng nên lũ trẻ sẽ dễ tiếp thu kiến thức mới này hơn người trưởng thành.
Thời gian sẽ dành ra vào buổi tối sau bữa ăn, trước đó việc ăn xong rồi ngủ làm Trần Huyền tiếc nuối khoảng thời gian này. Hiện tại có việc mới, thời gian này cũng sẽ không tiếp tục bị lãng phí.
Chỉ khổ cho đám người Viêm bộ vẫn đang hoan thanh tiếu ngữ, mà không biết rằng sắp tới sẽ bị nỗi ám ảnh của trẻ con thời hiện đại chi phối sợ hãi.