Chương 19: Dung Nhập
Trước mắt khi thức ăn đã đủ cung cấp cho bộ lạc qua mùa đông, Trần Huyền sẽ sắp xếp cho việc tập luyện sử dụng v·ũ k·hí của bộ lạc.
Mỗi người có một sở trường riêng, cũng không thể bắt mỗi người đều có khả năng như Trùng được, vậy nên ý tưởng của Trần Huyền cũng khá đơn giản.
Trước hết sẽ cho mọi người quen thuộc cả hai loại v·ũ k·hí mới, sau đó sẽ tùy theo khả năng từng người mà chia ra thành 2 nhóm chuyên về 2 loại v·ũ k·hí. Như thế sẽ dễ dàng cho việc huấn luyện hơn rất nhiều.
Còn nếu có người cả hai loại v·ũ k·hí đều không sử dụng được, Trần Huyền cũng đã nghĩ tới vài việc khác có thể giao cho nhóm người này. Dù sao bộ lạc còn nhiều thứ cần người làm, cũng không thể thực hiện toàn dân giai binh được.
Sau khi tiến hành phân loại, lại thêm một thời gian huấn luyện cho tới khi bộ lạc có thể thuần thục sử dụng hai loại v·ũ k·hí này. Lại thêm ý tưởng việc xây dựng tường rào quanh bộ lạc mới xuất hiện trong đầu, Trần Huyền liền có thể an tâm mà to gan mang người đi làm một số chuyện.
Đưa ý nghĩ của mình nói cho Vu và Thạch, cả hai người đều gật đầu với cách nghĩ của Trần Huyền.
Cầm trên tay cây cung, lại thêm dây ném đá được làm từ hôm qua, Vu biểu thị lão muốn cúng tế thần linh, cảm tạ thần linh phù hộ vì đã dạy dỗ thủ lĩnh tạo ra những món đồ có thể dùng để che chở bộ lạc. Trong suy nghĩ của lão luôn khẳng định khả năng của Trần Huyền là do thần linh đưa tới để dẫn dắt Viêm bộ.
Thực tế ngay từ hôm qua khi được chứng kiến dây ném đá, Vu đã muốn đem đi thực hiện mấy cái nghi lễ của lão rồi, nhưng nghe nói sẽ có một loại v·ũ k·hí khác lợi hại hơn nên lão mới kìm nén tới hôm nay.
Có v·ũ k·hí như vậy, chỉ cần một món đã có thể bảo vệ an toàn cho bộ lạc chứ đừng nói là hai loại. Đây không phải thần linh quan tâm thì có thể là gì?
Việc tốt như vậy, không bẩm báo với thần linh thì sao được, không khí se lạnh cũng không thể ngăn nổi trái tim nóng bỏng của lão.
Mặc lão làm gì thì làm, Trần Huyền tập hợp đám người lại để sắp xếp công việc.
Hiện tại thức ăn đã đủ cho mùa đông, nên mỗi ngày sẽ chỉ phân ra 5 tới 10 người đi bắt cá hoặc bắt chuột, nhóm còn lại sẽ chia ra làm hai, một nhóm tập v·ũ k·hí, nhóm còn lại Trần Huyền sẽ sắp xếp công việc khác, hai nhóm sẽ đổi nhau giữa sáng và chiều.
Còn người già và trẻ em của bộ lạc trước đó chỉ ăn rồi chơi, thì bây giờ cũng sẽ được tận dụng để bện dây thừng. Viêm bộ không nhiều người nên Trần Huyền phải tận dụng tối đa mọi thứ hiện có.
Vì sắp tới lượng công việc sẽ rất lớn, cũng rất tiêu hao thể lực nên Trần Huyền quyết định sẽ tăng từ ngày hai bữa ăn thành ngày ba bữa. Tuy như vậy sẽ gia tăng tiêu hao, nhưng với lượng tài nguyên dồi dào lại dễ khai thác Trần Huyền cũng không quá lo lắng.
Vốn chuẩn bị tản ra, nhưng sau khi nghe việc tăng thêm đồ ăn toàn bộ lạc đều mừng rỡ hò hét. Chỉ duy có Vu và Thạch có vẻ ngần ngừ muốn nói lại thôi.
Quan sát thấy vẻ kỳ lạ của hai người, Trần Huyền tuy có vẻ như đã hiểu tại sao, nhưng hắn vẫn lên tiếng hỏi.
“ Huyền, sẽ mất nhiều đồ ăn ”
Thạch ngần ngừ một lúc rồi cũng đáp lời.
Vu cũng tiếp theo.
“ Bộ lạc ăn đủ rồi!”.
Tuy rằng hai người cũng thực sự muốn làm như Trần Huyền nói, bởi được ăn nhiều hơn ai mà lại không muốn. Nhưng trước đó mọi lần khi mùa đông tới, Viêm bộ đều có rất nhiều n·gười c·hết vì đói vì lạnh.
Có vẻ như hai người bị ám ảnh bởi cái đói, nhất là trước đó Vu và Thạch là hai người chịu trách nhiệm cho vấn đề ăn uống. Nên hai người hiểu rõ nhất sự bất lực khi nhìn từng người từng n·gười c·hết đi trước mắt mình.
Mặc dù nhìn thấy cá cũng như thịt khô ngày càng chất đống, ngày càng nhiều nhưng nỗi ám ảnh vẫn khiến hai người không quá yên tâm.
“ Bộ lạc có muối, có đồ gốm, đổi da thú, đồ ăn.”
“ Bộ lạc không c·hết người”
Trần Huyền trấn an cả hai.
Thấy cả hai vẫn còn có vẻ ngập ngừng, lần này Trần Huyền mới rắn giọng kiên quyết.
“ Bộ lạc có ta! ”
Nghe câu nói cứng rắn cũng như vẻ quyết tâm của Trần Huyền, lần này Vu cùng Thạch mới đồng ý bỏ đi nỗi lo trong lòng. Tuy rằng hiểu nguyên nhân thái độ của Vu và Thạch nhưng Trần Huyền buộc phải làm như thế. Hắn muốn Viêm bộ qua mùa đông không những không c·hết ai, mà còn phải tăng thêm người, người nào người đấy đều phải béo trắng mập mạp.
Thấy quyết định cuối được đưa ra, đám người lập tức cuồng hoan, thời đại này chỉ cần mỗi bữa có thêm một miếng thịt đã có thể khiến người ta vui vẻ cả ngày, chứ đừng nói thêm cả một bữa ăn.
Không khí dần lắng lại, mọi người không ai bảo ai mà đều nhìn về phía Trần Huyền. Bầu không khí trở nên vi diệu làm Trần Huyền không hiểu ra sao mà cũng thấy run run trong lòng.
Bỗng Trùng và Diệp dẫn đầu quỳ một gối xuống đất, tay đặt lên ngực cúi thấp đầu.
“ Thủ lĩnh!” tiếng hô vang trầm, mang theo sự kính trọng.
Tiếp theo sau đó, tất cả mọi người còn lại đều quỳ xuống theo sau lưng hai người đồng thanh hô lớn, chỉ có Vu và Thạch là vẫn đứng đó nhưng cả hai cũng đều đặt tay lên ngực hơi khom người.
Tình cảnh bất ngờ diễn ra dường như làm Trần Huyền không kịp phản ứng, hắn ngơ ngác nhìn đám người đang quỳ gối trước mắt mà không nói lên lời. Cũng không để ý tới Nha cũng đang quỳ ở một bên ngước nhìn hắn, trong mắt lấp lóa ánh sáng.
Một luồng cảm giác rạo rực khó tả dâng lên trong lòng, làm Trần Huyền toàn thân nổi đầy da gà. Dường như hắn cảm thấy trong lòng mình vang lên tiếng thứ gì đó vỡ nát.
Trong tiềm thức Trần Huyền phần nào đó vẫn luôn coi mình là người ngoại lai, làm hắn không thực sự chân chính coi mình là một thành viên của nhóm người nguyên thủy này. Mọi việc hắn làm từ trước tới giờ phần đa đều là vì lòng thương cảm, cũng như hắn muốn bản thân mình có thể trải qua tốt hơn.
Nhưng xảy ra chuyện này, Trần Huyền cảm thấy bức tường ngăn cách trong lòng hắn dường như vỡ nát. Hắn tới bây giờ mới dường như chân chính dung nhập Viêm bộ, cảm thấy bản thân có trách nhiệm với đám người này.
“ Ta, Huyền… bộ lạc lớn mạnh! ”
Đập mạnh tay vào lồng ngực Trần Huyền hét lớn như muốn phát tiết hết sự nóng bỏng sục sôi trong lòng.
“ Aaaaaa……! ”
Cảm nhiễm sự nhiệt huyết của hắn, đám người Viêm bộ cũng đập mạnh lồng ngực của mình gầm lên.
Nhìn vị thủ lĩnh nhỏ tuổi trước mặt, tuy còn chưa thành niên nhưng đã mang lại sự thay đổi vượt bậc cho cả bộ lạc. Từ việc chỉ ăn quả dại chống đói qua ngày, tới nay không những bữa bữa có thịt lại còn do có đồ gốm mà thêm nhiều mĩ thực chưa từng có, chưa kể còn có thể tự làm muối, có gia vị, có dược liệu....
Sự tôn trọng của mọi người dành cho Trần Huyền dường như đã dần chuyển qua thành sự tôn sùng.
Vốn muốn thể hiện một màn phát biểu kinh điển nhân dịp này, nhưng nghĩ tới vấn đề ngôn ngữ của bộ lạc hiện tại lại làm Trần Huyền hết sức đau đầu.
Trần Huyền không biết những nơi khác ra sao nhưng trong bộ lạc ngôn ngữ không có tạo thành hệ thống, chỉ đơn giản một số từ dùng thường ngày. Những thứ hơi phức tạp đều phải liên tục khua tay múa chân, tuy vậy còn không biết đối phương có hiểu hay không.
Trần Huyền trước kia đều một mực bị giới hạn suy nghĩ, hắn nghĩ nhập gia tùy tục nên một cách rất tự nhiên hắn cố bắt chước cách giao tiếp của người nơi đây.
Có một điều rất kì diệu hay có thể nói là kì lạ chính là cách phát âm nơi đây lại gần như tương tự với ngôn ngữ kiếp trước. Làm đôi khi hắn nghi ngờ về sự liên hệ giữa hai thế giới, nhưng mỗi lần suy nghĩ này nổi lên trong đầu thì khung ảnh trên bầu trời lại đập nát suy nghĩ đó.
Đúng vậy!
Tại sao trong khi bản thân nắm giữ vốn ngôn ngữ phong phú, cùng hệ thống chữ viết hoàn chỉnh, lại thêm cách phát âm tương đồng. Tại sao lại không đem ngôn ngữ truyền lại cho mọi người, mà lại lánh gần tìm xa đi sử dụng kiểu ngôn ngữ nguyên thủy trong bộ lạc?
Tính toán chi tiết trong đầu, cũng như hệ thống lại những điều cần thiết, Trần Huyền quyết định sẽ dạy cho Viêm bộ cách sử dụng ngôn ngữ và chữ viết thông dụng.
Có thể tự do trao đổi sẽ khiến tất cả công việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, chưa kể tới đang có một ý tưởng đang dần hiện lên trong đầu hắn.