Chương 21: Học Tập
Trước đó, vào buổi tối, đám người không có chuyện gì làm, nhất là vào mùa đông, ăn no rồi chơi, mệt thì đi ngủ, tỉnh dậy lại chơi, chơi chán lại chờ ăn. Tất cả cứ loanh quanh luẩn quẩn như vậy.
Nhưng từ bây giờ liền không được, bởi tất cả đều phải theo Trần Huyền học tập ngôn ngữ cũng như chữ viết.
Trừ đi số người trưởng thành ra thì bộ lạc có trẻ em tầm 30 đứa, lại trừ tiếp đi mấy đứa còn chưa tới tuổi nhi đồng ra thì còn khoảng 20 người, tính cả mấy đứa sắp thành niên cỡ Trần Huyền và Nha.
Đem tất cả gom hết lại, Trần Huyền bắt đầu dạy bọn nhỏ từ những chữ cơ bản nhất như các bộ phận trên cơ thể rồi sau đó là tới ‘mây’ ‘gió’ ‘mưa’…
Ở trong động dụng cụ viết có hạn, cũng không thể để lũ nhóc cầm mảnh gốm đi vạch khắp nơi được.
Trước đây, việc ghi chép là chuyện riêng của Vu, họa may có thêm Nha thi thoảng cũng dùng để luyện tập, còn những người khác vốn chả bao giờ nghĩ tới phương diện này.
Nếu như lại dùng phiến đá để cho lũ nhóc tập viết cũng không quá thực thế tại dùng gốm vạch lên đá chỉ viết được một lần, rất khó lau chùi để sử dụng lại.
Lại thêm những phiến đá mỏng như thế này vốn không nhiều, để cho Vu ghi chép kiến thức truyền lại đời sau còn có thể, chứ đem ra làm công cụ học viết cho lũ nhóc lại không quá thực tế.
Cái khó ló cái khôn, trông thấy bên ngoài hang còn khá nhiều cát mịn do lần trước thu thập về làm nồi lọc nước muối. Trần Huyền liền để cho người dọn ra môt khoảng trống, rồi vạch thành 20 ô vuông, dùng đá xếp thành khuôn sau đó trải một lớp cát mịn lên trên, lại thêm một nhánh cây là đã có thể viết chữ trên đó.
Viết xong một lượt chỉ cần dùng tay gạt cát lại một lần là lại có thể sử dụng, rất tiện lợi mà lại có thể thu dọn nhanh. Tuy nhiên làm vậy có một khuyết điểm đó chính là sau mỗi lần tập viết thì trên tay chân đều dính đầy bụi đất cát. Tuy nhiên đám người hiện tại cũng có ai gọi là sạch sẽ cho mấy, nên khuyết điểm này Trần Huyền cũng ném ra sau đầu, vấn đề này hiện tại hắn có muốn quản cũng chưa quản được.
Ở thời đại này, có thứ dùng để viết đã tốt lắm rồi, ai còn để tâm tới mấy chuyện râu ria làm gì cho nhọc lòng.
Thử nhìn Vu mà xem, thấy sa bàn tiện lợi như thế lão cũng liền tự làm một cái, cũng cầm lên nhánh cây tô tô vẽ vẽ ra vẻ chăm chú lắm.
Để tiện cho việc quan sát chữ mẫu, Trần Huyền không thể nào viết trên sa bàn giống vậy được, không thể để mỗi lần viết chữ mẫu lại bảo cả đám xếp hàng lên quan sát.
Vậy nên Trần Huyền đành phải lấy mấy que củi than còn chưa cháy hết, dùng phần than trên đầu mà viết lên vách đá. Tuy mỗi lần như vậy trên tay đều bám đầy tro than, cần dùng nước để rửa sạch, nhưng thắng ở việc chữ viết bằng than trên đá có thể rửa sạch, có thể sử dụng đi lại nhiều lần.
Nếu như những đứa trẻ b·ị b·ắt học tập chữ viết, đám người trưởng thành Trần Huyền cũng không bỏ qua.
Bất quá cân nhắc tới việc đám người cần cần phải làm việc, không có quá nhiều thời gian dành cho việc tập viết, hơn nữa tính dẻo lại không bằng những đứa trẻ, nên Trần Huyền cũng không ép bọn hắn.
Tập viết có thể dựa theo hứng thú tới quyết định có học hay không, nhưng học nói lại là bắt buộc, Trần Huyền ai cũng đều không cho trốn tránh.
Mục tiêu cuối cùng của hắn là ai ai cũng có thể ăn nói rõ ràng rành mạch, ít nhất trong bộ lạc giao tiếp có thể trôi chảy thoải mái.
Tuy rằng có vài người cảm thấy phiền phức, không bằng đi ngủ tạo thêm trẻ con tăng thêm thành viên cho bộ lạc. Nhưng do chuyện này được quyết định bởi Vu, Trần Huyền và Thạch nên cũng không ai dám không theo.
Nhất là Trần Huyền hiện tại trong bộ lạc hầu như đã tới mức độ nói gì nghe lấy, sẽ không ai chống lại quyết định của hắn, nên mọi người cũng rất tự giác mà làm theo yêu cầu.
Trong quá trình dạy học ngày đầu tiên, tuy có nhiều tình huống oái ăm, nhưng nhìn chung cũng may không xảy ra tình huống chống đối thầy giáo.
Còn như những thành phần lười biếng, Trần Huyền cũng có cách t·rừng t·rị, chỉ cần cho thực hiện chép phạt lại một trăm lần là đảm bảo sẽ chẳng còn ai dám tái phạm. Kiểu chép phạt này tại kiếp trước không biết là nỗi ám ảnh của bao thế hệ học sinh cơ chứ.
Dĩ nhiên khái niệm ‘một trăm’ vẫn rất lạ lẫm đối với đám người ở hiện tại vì Trần Huyền cũng chưa dạy cho mọi người về số đếm, bất quá biện pháp cũng không hẳn là không có, chỉ cần nhặt 100 viên sỏi mỗi lần thực hiện phạt là lại lấy đi 1 viên cho tới hết 100 viên là được.
Còn như trường hợp có người ăn gian thì chỉ cần phái 1 người bên cạnh giá·m s·át. Trải qua mười mấy năm giáo dục, vấn đề đơn giản này không làm khó được Trần Huyền.
Cho tới bây giờ tình hình trong hang chính là, một đám nhỏ cộng thêm một lão già đang cặm cụi loáy hoáy tập viết trên sa bàn, còn đám người trưởng thành thì vừa bện dây, đan giỏ vừa thi thoảng tập đọc theo khẩu lệnh của thủ lĩnh.
Dĩ nhiên đối với nhóm người lớn, Trần Huyền sẽ không dành quá nhiều thời gian tự mình chỉ dạy, mà hắn giao lại việc này cho lũ trẻ, sau mỗi lần học tập lũ trẻ sẽ đem những thứ học được dạy lại cho cha mẹ chúng. Đây là nhiệm vụ Trần Huyền giao cho lũ nhóc, cũng là một cách để chúng tự ôn tập lại. Cũng giải phóng công việc cho Trần Huyền phần nào.
Trong động thường xuyên vang lên tiếng lạo xạo của việc viết chữ, thi thoảng lại vang lên tiếng tập đọc đồng thanh của đám người.
Bụi cát bay lên, thừa dịp Trần Huyền hít hơi mà chui tọt vào mũi, làm hắn không kìm được mà nhảy mũi.
“Hắt hắt xì..! ”
Liền ngay sau đó trong hang cũng liền vang lên âm thanh đều tăm tắp: “ hắt hắt xì, hắt hắt xì..”
Nhìn gương mặt thành thật của đám người, trên đầu Trần Huyền hiện đầy hắc tuyến.
Khung cảnh tương tự cũng đã diễn ra mấy lần, làm Trần Huyền muốn mắng cũng mắng không được.
Con người là không giống nhau, khả năng tiếp thu cũng không giống, mỗi người có sở trường cũng như sở đoản. Vậy nên khả năng học chữ tốt nhất cũng không nhất thiết phải là trí giả như Vu mà lại là Nha.
Mỗi lần dạy một thứ mới, không mất bao lâu Nha liền có thể chính xác đem chữ viết ra, phát âm cũng hết sức chuẩn xác. Làm Trần Huyền cảm giác đang dạy một học sinh tiểu học hiện đại mà không phải đang dạy cho một người nguyên thủy.
Trình độ của Nha hoàn toàn có thể nói là ở một mức độ khác hoàn toàn so với tập thể, có thể gọi là thiên tài cũng không sai.
Suy nghĩ cho kĩ thì cũng không hẳn là không có đạo lý, vốn để có thể học tập Vu thuật cần phải có một sức mạnh tinh thần cao hơn người bình thường, cũng có thể gọi thành trí thông minh cao hơn người. Vậy nên việc Nha có thể có trình độ như vậy cũng là có thể hiểu.
Không nói đâu xa, tuy không sánh bằng Nha nhưng Vu cũng biểu hiện khả năng học tập cao hơn người khác rất nhiều, mặc dù lão đã khá già không còn quá linh hoạt như khi còn trẻ, nhưng cũng không có người biểu hiện được tốt như lão.
Tuy nhiên Trần Huyền cũng minh bạch đạo lý hăng quá hóa dở, cho nên mỗi ngày Trần Huyền chỉ dự định dạy mười chữ. Từ vựng thông dụng cũng chỉ hơn ba nghìn, dạy hết ra ngoài cũng không hẳn là việc khó. Chưa kể sắp tới mấy tháng mùa đông, bộ lạc sẽ có bó lớn thời gian rảnh, Trần Huyền cũng đang hy vọng qua mùa đông năm nay cả bộ lạc có thể thoải mái trao đổi với nhau.
Còn riêng với Vu và Nha, chỉ cần năng lực có thể hai người này muốn học bao nhiêu Trần Huyền liền sẽ dạy cho bấy nhiêu.
Đặc biệt là Nha, chỉ cần tiến độ học tập của Nha nhanh hơn người khác, Trần Huyền sẽ giao luôn việc giảng dạy lại cho cô nàng. Bản thân Trần Huyền còn có rất nhiều chuyện phải làm, sẽ không có quá nhiều thời gian để tập trung hết vào việc dạy học.
Sau khi mọi người đã có vẻ ghi nhớ lại hết các bài học, thấy cũng đã về khuya Trần Huyền liền để mọi người đi ngủ để giữ sức cho công việc ngày mai.