Chương 18: Cung Tiễn - Xấu Hổ
Chuẩn bị xong đồ đạc, Trần Huyền lấy phần cánh cung đã được làm trước đó dùng đao đá khắc ra lỗ khảm, là chỗ để buộc dây cung.
Khắc xong lỗ khảm, ra hiệu cho Trùng đem cánh cung uốn cong. Cánh cung bị Trùng đè ép thành hình bán nguyệt, Trần Huyền nhân cơ hội liền đem gân thú cột vào hai đầu cánh cung.
Sau khi buộc xong, ra hiệu cho Trùng buông tay, cánh cung liền lập tức giãn ra kéo dây gân căng cứng.
Cây cung này đối với Trần Huyền hiện tại quá lớn, quá nặng. Thử tự mình xách lên, liền tay cầm đều run run, dùng tay còn lại kéo cung gồng hết sức cũng mới chỉ kéo nhúc nhích một chút.
Cung rất lớn và nặng, nhưng so ra thì co dãn khá tốt.
Đám người vây xem xung quanh, nhìn thấy vật này thì thấy cùng trong tưởng tượng không đúng cho lắm. Trong đầu đám người cung tiễn phải là thứ gì đó to lớn, sặc sỡ lắm, nhưng vật này nhìn kiểu gì cũng không thấy có chút sức mạnh nào hết, cầm đi ném khéo còn không ném xa bằng lao đá chứ?
Cả đám túm tụm bàn tán, Hậu Nghệ dùng thứ này có thể bắn rơi mặt trời sao?
Có người không nhịn được mà hỏi.
“ Thủ lĩnh, cái này…? ”
Cười cười không nói, Trần Huyền lấy ra mấy cọng lông vũ mà tối qua hắn đã phải mặt dày mày dạn xin xỏ thì Thạch mới chịu nhịn đau mà cho hắn, mấy cái lông vũ này vốn là đồ Thạch luôn cất giữ như chiến lợi phẩm.
Lấy phần mũi tên đã chuẩn bị trước đó, lại lấy một chiếc lông vũ chẻ dọc làm đôi. Sau đó sắp xếp ở phần cán mũi tên, dùng dây mảnh buộc lại chắc chắn, tới đây thì phần mũi tên cũng được hoàn thiện.
Vốn Trần Huyền muốn để cho Trùng thử cung xem hiệu quả như thế nào. Nhưng cầm thanh cung trên tay, Trần Huyền liền ngứa ngáy khó nhịn.
Vốn kiếp trước thời khi còn là sinh viên, do chỉ chăm chăm vào việc học mà không tham gia hoạt động xã hội, đến mức thầy chủ nhiệm của hắn lúc đó phải ép hắn tham gia một câu lạc bộ nào đó nếu không sẽ không cho hắn qua môn.
Tình cờ được câu lạc bộ bắn cung mời tham gia, vốn chỉ muốn làm lấy lệ Trần Huyền cũng đồng ý bừa cho qua chuyện. Nhưng ai ngờ hắn lại dần đam mê môn thể thao này.
Chiếc cung này thậm chí còn cao hơn đầu Trần Huyền, làm hắn không thể giương thẳng cung lên được mà phải cầm theo hướng chéo. Tay phải gồng sức nâng lên, tay khác cầm mũi tên. Đem mũi tên đặt lên dây cung, sau đó gồng sức kéo.
Trước mặt Trần Huyền đã sớm không có người, mọi người tản ra xung quanh tập chung nhìn vào hình ảnh rất không cân đối trước mắt.
Tuy rằng thủ lĩnh làm ra thứ này không giống như cung tiễn trong suy nghĩ của bọn hắn, nhưng vì đêm qua mới nghe cố sự, lại thêm sự thành công của dây bắn đá hôm qua nên mọi người cũng không tỏ vẻ khinh thị thứ Trần Huyền đang cầm trên tay.
Có người còn nghĩ, nếu thủ lĩnh thực sự bắn rơi mặt trời thì sau này không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.
“ Phốc…”
Tiếng dây cung vang lên, mũi tên cũng rời cung bay ra.
Đám người mở to mắt nhìn, thậm chí Nha cùng mấy đứa bé đã ngẩng đầu lên nhìn trời, xem mặt trời có b·ị b·ắn rơi hay không.
Nhìn ngắm một hồi, vẫn không thấy có gì kì lạ, Nha thở phào nhẹ nhàng, tuy là trong lòng cũng có chút thất vọng.
Buông lỏng tâm thần, lúc này Nha mới chú ý tới, không khí xung quanh lại yên tĩnh lạ thường. Những tưởng Trần Huyền lại tạo ra hành động vĩ đại nào đó Nha liền vươn đầu quan sát, đợi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cả người Nha đều ngây dại, giống những người khác đều biến đến an tĩnh lạ thường.
Theo ánh mắt Nha nhìn lại, khoảng cách không xa trước người Trần Huyền, mũi tên kia, đang lẳng lặng cắm cách Trần Huyền chưa tới 10m.
Không biết Trần Huyền dùng lực quá sức hay vì vấn đề gì khác mà hiện tại da mặt hắn đều đỏ lựng cả lên.
“ Mẹ nó !”
Hạ cây cung xuống, nhìn đang hóa đá đám người, lại nhìn mũi tên đáng c·hết trước mặt như đang trêu tức mình, Trần Huyền không tự chủ mà mắng nhỏ một tiếng.
Không phải là hắn không biết bắn tên, mà là sức lực của hắn hiện tại hoàn toàn không khống chế được cây cung quá nặng, nên đừng nói kéo mãn vòng, chỉ 1 / 3 vòng Trần Huyền cũng kéo không ra. Vậy cho nên mới xuất hiện màn xấu hổ vừa nãy.
Cung tiễn uy lực hoàn toàn vượt khỏi suy nghĩ của đám người Viêm bộ trước đó, không những không thể b·ắn h·ạ mặt trời, thậm chí uy lực còn không bằng bọn hắn dùng tay ném lao.
Gọi tới Trùng vẫn còn đang ngơ ngác há mồm, chưa tỉnh hồn khi chứng kiến uy lực vượt sức tưởng tượng của thứ v·ũ k·hí hắn hằng mơ ước.
Để Trùng tới nhặt mũi tên phía trước, cũng như làm lại hành động vừa nãy của hắn, Trần Huyền ra hiệu mọi người đứng tản ra xa.
Có một lần quan sát lần bắn cung mẫu có thể nói là sử thượng đệ nhất nhục nhã của Trần Huyền trước đó, Trùng biểu thị hắn đã biết cách sử dụng vật này.
Lại thêm Trần Huyền đứng cạnh hướng dẫn kỹ thuật, lần này Trùng liền vận sức kéo, theo lực kéo tăng dần lên cánh cung dần căng vòng, dây cung bị kéo căng hết cỡ. Từ cây cung phát ra tiếng tạch tạch như thể bản thân nó đang chịu một sự đè ép kinh khủng vậy.
Khi được Trần Huyền ra hiệu, Trùng buông ra dây cung, “ v·út ” một thanh âm vang lên, mũi tên trong nháy mắt đã không thấy dấu vết, lực kéo đáng sợ khiến tóc của Trùng cũng bật tung lên r·ối l·oạn.
Theo thói quen lần trước, lần này đám người cũng đưa mắt nhìn về khu vực 10m trước đó, nhưng lần này lại không hề thấy mũi tên ở đâu, khoảng đất trước mặt hoàn toàn rỗng tuếch.
“ Đó, ở đó. ”
Bỗng có người hô lớn, mọi người theo cánh tay chỉ của người nọ nhìn về vạt rừng cây trước mắt, thấy phía xa xa trên một thân cây có vật giống như mũi tên vừa rồi cắm vào.
Đám người vội vàng chạy tới, khoảng cách cũng phải trên dưới 100m, tới nơi thấy mũi tên cắm ngập vào thân cây, mũi tên còn xuyên thủng ra phía sau.
Tuy cây này khá nhỏ, nhưng với khoảng cách như thế mà có thể tạo được kết quả thế này đã là rất kinh khủng.
Tuy còn kém xa việc có thể bắn rơi mặt trời, nhưng cũng không thể không nói, sức công phá này Viêm bộ trước đó hoàn toàn không có khái niệm.
Thậm chí nếu đem so với dây ném đá hôm trước thì đối với cung tiễn, dây ném đá cũng phải chịu thua chị kém em.
Để thử xem khu vực sát thương tối ưu của cây cung này, Trần Huyền cho dựng 3 gốc cây lần lượt tại khoảng 50, 100, 150m.
Qua vài lần thử nghiệm, khi kéo cung hết sức Trùng có thể bắn xa tới hơn 200m. Ở cọc gỗ xa 150m vẫn có thể cắm ngập mũi tên vào thân cây, còn ở cọc 50m gần nhất thậm chí mũi tên gần như xuyên thủng cọc gỗ.
Đổi thành thân người thì trong phạm vi 50-100m có lẽ sẽ xuyên qua được vài người chứ chả chơi.
Điều làm Trần Huyền bất ngờ là Trùng có thiên phú kinh ngạc về việc bắn cung, dường như là khả năng bẩm sinh vậy. Lần đầu dùng v·ũ k·hí mới này mà trong 10 mũi tên Trùng lại có thể bắn trúng đích tới 7 phát. Cứ theo tình hình này, chỉ cần rèn luyện thêm một thời gian, Trùng có thể thành thần xạ thủ chứ chả đùa.
Mang chút hi vọng cùng chờ mong, Trần Huyền đưa cung cho lần lượt tất cả đàn ông trưởng thành trong Viêm bộ thử sức, hi vọng xem có thể tìm được ai có thiên phú nữa không?
Tuy nhiên may mắn làm gì có nhiều để cho hắn kiếm như vậy. Trong đám người bắn tốt nhất cũng chỉ trúng được 3 trên 10 mũi tên mà đây chỉ còn là trong phạm vi 30m. Có lẽ Trần Huyền quá tham lam, với bộ lạc nhỏ chưa đủ 100 người như Viêm bộ, có một người như Trùng là Trần Huyền đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Trong đám người, cũng chỉ có Thạch và Diệp là có thể kéo mãn cánh cung như Trùng, còn nhóm còn lại căng lắm cũng chỉ kéo được nửa phần.
Quan sát tất cả, Trần Huyền đã có đánh giá sơ bộ. Viêm bộ hiện tại chỉ có 3 dũng sĩ có thể thoải mái sử dụng loại cung lớn này, còn nhóm chiến sĩ trong đội săn tuy cũng có thể sử dụng nhưng sẽ rất tốn sức, lại không phát huy hết được khả năng của cung tên.
Sau khi tính toán, Trần Huyền quyết định sẽ tạo ra 1 loại cung tương tự nhưng nhỏ hơn, nhẹ hơn để trang bị cho nhóm đàn ông trưởng thành. Còn nhóm phụ nữ và trẻ em trên 10 tuổi sẽ đều được dạy cho cách sử dụng dây ném đá.
Không cần nghĩ xa xôi tới việc đánh ai, nhưng nếu chỉ tự vệ thì Trần Huyền biểu thị chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, khi Viêm bộ đã thuần thục sử dụng 2 loại v·ũ k·hí mới này thì vấn đề an toàn sẽ không còn quá đáng lo nữa.