Chương 17: Từ Hậu Nghệ Xạ Nhật Tới Cung Tiễn ( 2 )
Vu bị giật mình bởi tiếng giọng nói ông ổng của Thạch, lão từ trong hang đi ra hỏi xem có chuyện gì.
Sau khi nghe Trần Huyền kể lại một lần, Vu trở lên phá lệ hưng phấn. Bởi đây là câu chuyện chỉ xảy ra ở trên trời, gần với thần linh mà lão tôn sùng.
Bỗng như nhớ ra chuyện gì, Trùng bỗng hỏi Trần Huyền.
“ Thủ lĩnh, cung tiễn là thứ gì? ”
Tràn ngập mong đợi nhìn Trần Huyền, dường như Trùng đã đoán ra được điều gì đó.
Đám người còn lại cũng tập trung lắng nghe, bọn hắn muốn từ Trần Huyền nhận được câu trả lời chắc chắn.
Mặt trời vốn treo cao tít tận trên bầu trời, lại bị Hậu Nghệ dùng cung tiễn bắn rơi xuống, chuyện này làm đám người thực không dám tưởng tượng trên đời lại có thứ v·ũ k·hí mạnh khủng kh·iếp như thế.
Ý nghĩ này hiện lên sau đó, đám người dường như mơ mộng nếu bộ lạc có thứ v·ũ k·hí kia thì sẽ trở nên mạnh mẽ thế nào. Đây là thứ có thể bắn rơi cả mặt trời cơ mà. Lại thêm hồi ban sáng thủ lĩnh có nói sẽ chế tác cung tiễn cho riêng dũng sĩ của bộ lạc lại càng làm đám người thêm hưng phấn.
Trông thấy đám người dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, làm Trần Huyền nghĩ có phải hay không bản thân làm ra cung tiễn hơi muộn?
Cũng không hẳn là không nghĩ tới việc tạo ra cung tiễn, sở dĩ cho tới lúc này vẫn chưa đem cung tiễn lấy ra Trần Huyền biểu thị cũng là có nguyên nhân.
Vốn việc kiếm nguyên liệu làm cung không quá dễ dàng, có thể có người sẽ nghĩ làm cung tên đơn giản chỉ cần một cành cây uốn cong, buộc thêm sợi dây là cũng có thể sử dụng. Nhưng Trần Huyền biểu thị hắn muốn làm cung không phải cho trẻ em chơi, mà cung hắn muốn làm là thứ có độ sát thương cực lớn, có thể g·iết người, có thể săn thú.
Mà để làm ra loại cung này, Trần Huyền cũng cần phải tính toán rất nhiều.
Tận cho tới hôm nay, vấn đề thức ăn của Viêm bộ mới được giải quyết ổn thỏa. Thêm việc Trần Huyền tạo ra bẫy cá, nên bộ lạc không cần đi săn quá nhiều, việc sử dụng tới cung tên cũng không cần thiết. Lại thêm muốn tạo ra loại cung có sức bắn đủ xa cũng như đủ mạnh không phải việc dễ, nên Trần Huyền mới giữ lại cho tới bây giờ.
Cho tới đêm nay, nhìn ánh mắt mọi người nhìn mình, phá lệ là ánh mắt phát sáng của Vu cũng như 3 dũng sĩ hiện tại của bộ lạc, Trần Huyền mới giải thích cái gì là cung tiễn.
“ Làm… làm được không? ”
Thời điểm hỏi câu này, Trùng không kìm nén được trái tim đang nhảy lên bình bịch của mình. Ngày hôm nay, dây ném đá đã làm hắn mở rộng tầm mắt, nhưng sức mạnh của hắn lại làm hắn không sử dụng được thuận tay.
Nay nghe thấy sự thần kỳ của cung tiễn làm hắn không kìm được mà vội vàng muốn nghe thấy câu trả lời.
Đám người cũng ngừng thở trông đợi, sau khi thấy cái gật đầu của Trần Huyền mọi người bỗng bộc phát ra tiếng reo hò ầm ĩ.
Ba dũng sĩ lại càng phát ra chờ mong, tưởng tượng thứ v·ũ k·hí kinh thiên địa kh·iếp quỷ thần ấy được bản thân sử dụng, cả ba không kìm được mà toàn thân run rẩy.
Hiện tại trời đã về khuya, không thể tại thời điểm này chế tạo cung tiễn được, chỉ có thể chờ tới ngày mai.
Trần Huyền ra lệnh cho đám người đi ngủ, tuy nhiên sự hưng phấn không giảm đi lại càng khiến đám người sôi nổi. Thứ âm thanh c·hết tiệt kia lại vang lên khiến Trần Huyền hận không thể tát vào mồm mình một phát vì cái tội lắm chuyện.
Cũng không khác đám người, đến ngay cả Vu và Nha đều khó có thể chìm vào giấc ngủ, tuy cũng mong chờ vào sự xuất hiện của cung tiễn, nhưng với Vu và Nha, điều làm hai người bứt rứt hơn là thứ thần đan khiến con người có thể bay lên trời. Thêm cả Tây Vương Mẫu, làm sao có thể tìm được nữ vu cường đại tới không có biên giới kia?
Lũ trẻ thì không có nhiều suy nghĩ như người lớn, chúng chỉ nghĩ tới hình ảnh thỏ ngọc giã thuốc, hình ảnh Hằng Nga khiêu vũ… tuy không hiểu khiêu vũ là ý gì nhưng chúng biểu thị sẽ hỏi thủ lĩnh vào ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Viêm bộ đều thức dậy, tuy vẫn có chút mệt mỏi nhưng đều không thể ngăn cản được nhiệt tình của đám người.
“Thủ lĩnh!”
Trùng vốn không ngủ được, đã đợi Trần Huyền từ sớm, thấy hắn đi ra liền không kìm được mà cất tiếng gọi.
Trần Huyền bật cười, tên này đối với cung tiễn để bụng còn hơn cả bản thân mình. Chỉ là Trần Huyền biểu thị đám người có lẽ sẽ thất vọng, bởi vì dù cho có tân tiến tới đâu thì cung tiễn cũng không thể đem mặt trời bắn xuống. Dù có là hỏa tiễn ở kiếp trước cũng không được.
Có chút bất đắc dĩ, Trần Huyền nghĩ có lẽ hắn nên làm ra cung tiễn trước khi kể chuyện, có thể mọi người sẽ bớt cảm thấy chênh lệch hơn.
Để đám người nấu ăn cho bữa sáng, Trần Huyền kêu Trùng đi cùng với mình quay lại khu rừng nơi đám người bọn hắn bị đàn trâu t·ấn c·ông trước đó.
Khi đó, Trần Huyền để ý thấy trong đám cây cối tan hoang có một loài cây khá kì lạ. Loài này thân cành thẳng tắp, không cong vênh, lại cực kì rắn chắc. bằng chứng là trong khi những cây khác đổ gãy tan nát thì mấy cái cây này vẫn y nguyên, chỉ bị sức trùng kích làm bật gốc mà đổ nghiêng ngả trên đất.
Nếu chỉ nói về độ cứng thì Trần Huyền thấy thậm chí nó còn cứng hơn gỗ Sam, thứ gỗ được cho là tốt nhất để làm cung tiễn ở trái đất.
Tuy nhiên hắn còn phải xem xét độ giòn khi gỗ khô của loài cây này, cũng đã một thời gian kể từ lúc đó, những cây ngã đổ giờ chắc hẳn đã khô, chỉ cần kiểm tra qua Trần Huyền có thể xác định có thể dùng nó làm nguyên liệu chế tác cung hay không.
Do lần này không phải mang theo đồ đạc cũng như người b·ị t·hương nên hai người di chuyển rất nhanh. Chỉ mất gần tiếng cả hai người đã có mặt tại khu vực trước đó, nhìn lại nơi vốn tan hoang bây giờ đã có cỏ mọc rậm rạp làm Trần Huyền không khỏi cảm thán về sức sống mãnh liệt của thiên nhiên nơi đây.
Gạt ra đám cỏ, Trần Huyền và Trùng không phí mấy công sức liền tìm được 4-5 thân cây đã được phơi khô qua thời gian.
Lấy một thân cây to cỡ bắp tay, bảo Trùng ra sức bẻ cong, nhận thấy tính dẻo ngạc nhiên của loại cây này Trần Huyền vui mừng xác định đây sẽ là nguyên liệu chính để tạo cung. Cành cây này cũng rất cứng và thon dài, để làm mũi tên thì thực sự quá thích hợp.
Nhặt nhạnh một lượng cây cũng như cành tương đối, bó lại chắc chắn giao cho Trùng. Cả hai lại bắt đầu hành trình trở về bộ lạc.
Quãng đường trở về không có gì nguy hiểm làm thời gian trở về cũng không kéo dài hơn thời gian lúc đi là mấy.
Khi về tới nơi đã thấy đám người đang tụ tập đứng đợi. Việc đám người trông mong quá trình chế tạo cung tiễn còn vượt qua việc kiếm đồ ăn làm Trần Huyền dở khóc dở cười.
Ăn vội phần ăn sáng của mình, Trần Huyền bắt tay vào chế tạo thứ v·ũ k·hí cả bộ lạc đã mong mỏi suốt từ hôm qua.
Mộc – người giỏi chế tác vật dụng nhất bộ lạc được Trần Huyền gọi ra, nghe thủ lĩnh sẽ giao việc chế tác thần khí cho mình, Mộc cảm thấy bản thân dường như được giao trọng trách nặng nề khiến tay hắn cũng không kìm được mà run lên.
Lấy ra một thân cây thô to như bắp chân dài gần 2m, Trần Huyền dùng than phác thảo trên thân cây hình một cây cung kiểu cung Anh ( cung của người Anh thời trung cổ). Đây là một loại cung lớn, có tầm bắn xa nhất khi dùng mũi tên bọc thép có thể lên tới 400m. Trong lịch sử trái đất, trận chiến Crécy bộ binh Anh đã thảm diệt quân Pháp chỉ với đội cung binh của mình.
Tuy nói rằng cung có rất nhiều loại, như cung sừng trâu, cung Trấn Thiên, cung ghép, phục hợp cung ghép… nhưng những thứ này phức tạp quá nhiều, hiện tại càng không có khả năng liên quan gì với bộ lạc của hắn.
Dùng dụng cụ sắc bén nhất đang có của Viêm bộ, Mộc bắt đầu đẽo gọt theo hình được vẽ sẵn trên thân cây. Kích cỡ này Trần Huyền làm theo dáng người của Trùng, nên chiều dài cung lên tới gần 2m đi theo chiều dài là độ rộng cũng thô to không kém. Người bình thường chưa chắc đã có thể kéo nổi cái cung này, nhưng xét thấy sức lực của Trùng, Trần Huyền cũng không tỏ ra lo lắng.
Trong lúc đợi Mộc tạo hình cho cánh cung, Trần Huyền lấy ra vài đoạn gân động vật được tích trữ trong hang ra so sánh. Hắn chọn được một loại gân màu trắng đục, có thể xem thấy từng lớp sợi gân nhỏ bó chặt chẽ vào nhau. Đây là loại cứng chắc nhất trong số vài loại hắn lấy ra. Ước lượng độ phù hợp Trần Huyền liền quyết định dùng loại gân này làm dây cung.
Dùng mấy cành cây nhỏ được róc ra từ thân cây lớn. Trần Huyền chặt lấy từng đoạn dài 1m, lột sạch vỏ cây, cho tới bây giờ số lớn răng chuột hôm trước mới được trọng dụng.
Chọn một chiếc trong số đó, Trần Huyền buộc chặt vào đầu mũi tên, tạo thành mũi tên nguyên thủy đầu tiên trên thế giới.
Cho tới quá Trưa, Trần Huyền đã tạo ra hơn 10 mũi tên thì Mộc cũng đã đẽo gọt cánh cung thành hình.
Nhìn cây cung thô to trước mặt, Trần huyền biểu thị rất hài lòng.
Đem tất cả dụng cụ tập trung lại một chỗ, Trần Huyền biểu thị đây sẽ là khoảng khắc thay đổi toàn bộ Viêm bộ, thậm chí thay đổi cả phiến đại lục này.