Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 16: Từ Hậu Nghệ Xạ Nhật Tới Cung Tiễn ( 1 )




Chương 16: Từ Hậu Nghệ Xạ Nhật Tới Cung Tiễn ( 1 )

Chứng kiến uy lực của dây bắn đá, vốn là dũng sĩ biểu trưng cho sự cường đại của bộ lạc Trùng cũng không kiềm được mà muốn tận tay thử sử dụng loại v·ũ k·hí này.

Tỏ ý muốn thử, Trùng nhận lấy dây ném đá từ tay Viêm. Vốn mang sức mạnh lớn Trùng biểu thị mấy viên đá nhỏ không thỏa mãn được hắn. Tìm kiếm lấy một viên đá lớn như nắm tay cho vào túi ném, Trùng vận sức xoay dây, hắn cũng rất tò mò muốn xem với sức của hắn thì liệu v·ũ k·hí mới này có thể mang tới cho hắn kinh hỉ gì.

Tuy nhiên có một vấn đề không ai ngờ tới đó là sức mạnh của dũng sĩ có hơi bất thường, không phải thứ một người bình thường có thể so sánh được. Chỉ mới vung được vài vòng, sức nặng của cục đá lớn cộng thêm tốc độ quay chóng mặt làm vượt quá khả năng chịu đựng của sợi dây.

Chỉ nghe một tiếng “ Phực ” sợi dây đang quay tít bỗng đứt lìa, viên đá theo quán tính đập thẳng xuống đất phát ra một t·iếng n·ổ trầm đục tạo thành một miệng hố to như cái chậu. Cũng may viên đá rơi xuống đất, chứ nếu chẳng may bắn trúng người nào đó thì đừng nói tới Vu hay Trần Huyền, có lẽ thần linh cũng phải bó tay mà tiễn người đó đi đầu thai mất.

Nhìn sợi dây ném đá đứt lìa, Trần Huyền biểu thị hắn có vẻ như vẫn hơi coi nhẹ sức chiến đấu của mấy dũng sĩ nơi đây.

Không quá chấp nhận sự thật, Trần Huyền hướng dẫn đám người bện thêm một vài chiếc nữa, lần này hắn yêu cầu làm phần dây thô to hơn. Thành phẩm qua tay tộc nhân làm ra đúng là làm Trần Huyền càng thêm khẳng định mấy việc tay chân tỉ mỉ thế này không phù hợp với hắn.

Tuy rằng đã làm sợi dây lớn hơn, nhưng cũng không có cái nào chịu đựng được quá 3 lần ném của Trùng, tuy rằng hiệu quả so với cú ném của Viêm còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Trần Huyền biểu thị với tốc độ p·há h·oại cỡ này, không thế giao cái thứ này vào tay Trùng được.

Nói thì nói như thế, tác dụng của dây ném đá là không thể chối cãi, Trần Huyền quyết định tăng lớn số lượng dây ném, kèm thêm huấn luyện cho toàn Viêm bộ biết cách sử dụng. Chỉ cần thuần thục món đồ này thì thậm chí không cần dũng sĩ, các tộc nhân cũng có thể tự bảo vệ gia viên của mình.

Còn về phần không hợp thói thường như mấy dũng sĩ của bộ lạc, Trần Huyền biểu thị hắn cũng đã có chuẩn bị cho tình huống phát sinh này.

Mặt trời cũng dần hạ xuống phía xa khu rừng, một ngày cũng dần kết thúc. Đoàn săn chuột cũng đang trở về, trên tay mỗi người đều đang xách vài con chuột đã được xử lý sạch sẽ. Thu hoạch lớn khiến ai nấy đều tươi vui hớn hở.

Bữa tối qua đi trong không khí ồn ã của cả Viêm bộ, Trần Huyền đi ra ngoài cửa hang, tựa lưng vào vách đá nơi quen thuộc của hắn.

Ánh trăng thả xuống thanh huy, bầu trời quang đãng làm ánh trăng càng lộ ra thanh lãnh.

Ánh lửa bập bùng trong hang, phản ra vài bóng người phụ nữ đang ngồi tước vỏ cây bện dây thừng, thi thoảng lại xen lẫn vài âm thanh nói chuyện phát ra, làm bầu không khí yên bình tăng thêm mấy phần sinh động cùng ấm áp.



Thẫn thờ một lát, Trần Huyền thấy Nha tiến ra ngồi xuống bên cạnh hắn, như ảnh hưởng bởi không khí, vốn là người hoạt bát Nha cũng chỉ ngồi cạnh Trần Huyền, trầm tư không nói. Cả hai im lặng, hưởng thụ lấy bầu không khí trước mắt.

“ Huyền, mặt trăng có cây? Có bộ lạc giống Viêm bộ? ”.

Nha nhìn lên trời một hồi, rồi bỗng mở miệng hỏi Trần Huyền.

Lúc này, bầu trời không mây, cũng chả có ánh đèn lóa mắt cho nên ánh trăng trong bóng tối càng phát ra rực rỡ.

Vốn là người xuyên việt Trần Huyền biết tới, trên mặt trăng vốn chả có gì cả, chỉ là một mảnh hoang vu cằn cỗi.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò, xen lẫn sự mơ ước trong ánh mắt Nha. Trần Huyền vẫn là nhịn xuống, không đem sự thật lạnh như băng ấy nói ra.

Đôi khi một lời nói dối có thiện ý sẽ tốt đẹp hơn nhiều so với cái sự thật làm người ta thất vọng.

Thấy ánh mắt của Nha vừa chờ mong, vừa thấp thỏm nhìn mình, Trần Huyền liền nở ra nụ cười.

Trông thấy nụ cười ấy, Nha không kìm được mà bắt đầu mơ mộng, nhưng nụ cười của Nha rất nhanh liền đọng lại, bởi Trần Huyền gật đầu, sau đó lại lắc.

“ Mặt trăng có người, có cây, không có bộ lạc ” Trần Huyền cười nói.

Nụ cười vốn đọng lại trên khóe miệng Nha lại bắt đầu nở rộ, bám lấy cánh tay Trần Huyền, Nha tỏ ý muốn biết rõ hơn.

“ Nhìn xem, đó là một gốc cây, dưới gốc cây có một con thỏ, đang giã thuốc ”. Trần Huyền chỉ về phía mặt trăng nói.



Theo hướng tay Trần Huyền, Nha dường như thực sự thấy được phảng phất như có hình ảnh cái cây, có con vật đang làm gì đó.

Chỉ là, lại có vấn đề mới xuất hiện trong đầu Nha, vì sao trên mặt trăng lại có con thỏ, mà con thỏ lại giã thuốc làm cái gì?

Ngửa đầu nhìn về bầu trời, đem thắc mắc trong đầu nói ra, Nha trông chờ câu trả lời của Trần Huyền, trong lòng mang theo cực độ chờ mong, thân thể cũng hơi run, không biết vì kích động hay vì không khí se lạnh buổi cuối thu.

Vốn định đem sự tích chú Cuội ra kể, nhưng chú ý tới đám người Viêm bộ đã túm tụm xung quanh hóng hớt từ bao giờ làm Trần Huyền đổi ý.

Nói một tiếng xin lỗi tới Hậu Nghệ còn có Hằng Nga. Trần Huyền liền đem cố sự bản Nguyên thủy Hằng Nga bôn nguyệt kèm thêm Hậu Nghệ xạ nhật cùng lúc nói ra.

Vốn suy nghĩ tới công việc của ngày mai, lại thêm chút ác thú vị Trần Huyền mới đem cố sự này chỉnh sửa một chút cho hợp với thời đại hiện nay rồi kể ra cho đám người.

“ Hằng Nga đáng c·hết! ”

Bỗng một tiếng quát mang theo tức giận từ đâu vang tới làm Trần Huyền giật mình.

Vốn đang thú vị ba hoa lừa gạt đám người nguyên thủy đơn thuần không thể kiềm chế, Trần Huyền bị tiếng quát lớn làm những gì định nói tiếp nghẹn cứng ở cổ.

Không chỉ Trần Huyền, Nha đang tập trung lắng nghe bên cạnh cũng giật thót mình.

Lấy lại chút bình tĩnh, Trần Huyền đảo ánh mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, chẳng mấy chốc hắn liền nhận ra chủ nhân của âm thanh này.

Không ai khác, là Thạch cha của Trần Huyền. Lúc trước, thấy mọi người trong hang lũ lượt kéo nhau ra ngoài, tò mò không hiểu mọi người làm gì, Thạch cũng liền đứng dậy đi ra tìm hiểu tình hình.

Kết quả khi ra tới nơi, thấy con trai mình đang kể chuyện, hắn liền đứng lại nghe. Chẳng mấy chốc hắn cũng bị cuốn vào câu chuyện, tuy có nhiều từ rất lạ lẫm hắn nghe không hiểu, nhưng về cơ bản hắn vẫn có thể hiểu được câu chuyện một cách đại khái.

Theo câu chuyện càng đi tới phần cuối, hắn bắt đầu mất bình tĩnh, bộ ngực phập phồng, hơi thở dần mất kiểm soát.



Đợi cho tới câu truyện kết thúc, hắn không kìm được nữa mà quát lớn, thanh âm đầy sự phẫn nộ.

Tuy nhiên gặp vẻ mặt bần thần của Trần Huyền nhìn mình, hắn mới dần lấy lại sự tỉnh táo.

Xấu hổ, ngượng ngùng nhìn con trai, vẻ mặt phẫn nộ đã bay biến từ lúc nào.

Tò mò không hiểu cha mình tại sao lại phẫn nộ như thế, Trần Huyền gọi cha mình tới cạnh hỏi cho ra nhẽ.

Thạch bởi vì vừa rồi hù dọa tới Trần Huyền, cho nên bây giờ cũng không dám cao giọng, nhưng cũng không kìm được mà nói ra.

“ Hằng Nga trộm thuốc, đáng c·hết! ”

Lần đầu nghe kiểu nói này, Trần Huyền cũng khá ngạc nhiên bởi trước đó đa phần đều là mọi người đối với Hằng Nga tán thưởng. Nhưng nghĩ theo cách nói của Thạch, đúng là có phần nào cảm thấy cách làm của Hằng Nga không quá chính đáng.

Lúc này dường như hiểu việc thỏ ngọc giã thuốc mang ý gì Nha qua qua Trần Huyền hỏi.

“ Huyền, Thỏ giã thuốc, chữa cho Hằng Nga? Hằng Nga bị Hậu Nghệ bắn thương? ”

Vốn Trần Huyền không nghĩ tới vấn đề này, nhưng suy nghĩ cho kĩ thì cũng khá hợp lí, tại trước đó Trần Huyền đã kể chuyện Hậu Nghệ xạ nhật.

Phát hiện thuốc thần của hai người bị Hằng Nga ăn riêng, Hậu Nghệ tức giận dùng cung bắn Hằng Nga cũng coi như là hợp lí.

Chỉ là một cố sự đẹp như thế, tại sao qua lí giải của đám người nguyên thủy này lại biến vị thành thế này.

Càng kì lạ hơn là, đến ngay cả Trần Huyền cũng dường như cũng không phản bác được.

Dở khóc dở cười, Trần Huyền cũng chỉ đành chẹp chẹp miệng cho qua truyện.