Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 101: Trăng Máu




Chương 101: Trăng Máu

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Mấy ngày gần đây, tuyết đã không còn rơi đều như trước. Thời gian một ngày cũng đã xuất hiện tình huống tuyết rơi ngắt quãng, không khí cũng có chút chuyển biến nhỏ.

Vốn trải qua rất nhiều mùa đông, hầu như tất cả con người sống tại trên vùng đất này đều có thể đoán được cuộc sống khổ cực có lẽ đã chuẩn bị kết thúc. Con người, thú vật đều đã chuẩn bị tinh thần ra khỏi nơi trú ẩn để chuẩn b·ị b·ắt đầu một vòng lặp cuộc sống mới.

Nguyên bản không gian yên ắng, hiện tại đã thi thoảng lại nghe được tiếng dã thú cùng với dấu vết hoạt động của chúng. Bởi mùa đông kéo dài, đám thú vật vốn cũng đã sớm tỉnh lại đúng theo đồng hồ sinh học của loài. Chỉ là chờ đợi tất cả không phải là mùa xuân ấm áp mà lại là từng cơn gió tuyết vẫn thi thoảng vô tình cắt chém. Bởi thế thời gian này ra bên ngoài, nếu gặp vận may còn có thể nhặt được xác vài con thú xấu số, c·hết vì không kiếm được đồ ăn.

Tường bao xung quanh Viêm bộ mấy ngày gần đây cứ mỗi buổi sáng là lại có thêm một vài dấu vết cào cấu. Xem tình hình thì nếu không có biến cố gì lớn sớm muộn bọn hắn cũng sẽ được đón tiếp một làn sóng thịt thú rừng.

Tận dụng khoảng thời gian tuyết tạm dừng, Trần Huyền liền dẫn một vài tộc nhân tiến ra bên ngoài cánh đồng tuyết trước cổng thành. Hắn cần sớm quy hoạch cho khu vực trồng trọt sắp tới. Ban đầu vốn bởi vì diện tích bên trong tường bao còn khá rộng lớn, ruộng đất cũng được quy hoạch bên trong. Nhưng Viêm bộ tăng nhân khẩu quá nhanh, thành ra kế hoạch không thể không thay đổi.

Không gian bên trong hiện tại liền xác định là nơi để sinh hoạt cho tộc nhân. Còn lại nơi sản xuất đều sẽ được xây dựng ở bên ngoài. Tuy rằng làm như vậy sẽ có một số rủi ro, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cùng lắm thì sau khi tạo ruộng hoàn thành, hắn liền để tộc nhân dựng hàng rào che chắn là được.

Khu vực được chọn sẽ là khoảng đất trống phía bên phải bộ lạc, khu vực này vốn trước đó là đồng cỏ cho nên dưới nền đất hẳn sẽ không có quá nhiều tạp vật. Nỗi lo duy nhất là đám chuột béo thì đã sớm bị đám tộc nhân ham ăn tận diệt từ sớm. Chỉ cần phân chia hợp lý, lại đào thêm một con kênh nước dẫn từ sông vào là có thể tiến hành trồng cấy. Việc đào kênh cũng tiện để lấy đất cho việc nung gạch đã sớm có kế hoạch từ trước.

Sau mấy tiếng đo đạc, sắc trời cũng đã dần tối xuống. Trần Huyền liền dẫn người quay trở lại bộ lạc.

Còn chưa về tới nơi, từ xa đã thấy bóng dáng một cô gái đứng dựa vào cổng thành, dáng vẻ như đang chờ đợi.

"Huyền, ngươi cuối cùng trở về." Nha nhìn khắp Trần Huyền một lượt từ trên xuống dưới. Thấy hắn không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.



"Yên tâm, ta không sao." Vỗ vỗ bả vai, Trần Huyền nhìn Nha mỉm cười.

"Sao không ở lại trong nhà chờ ta?" Trần Huyền nhẹ giọng hỏi.

Nha cúi đầu có chút ấp úng, hai bàn tay nhỏ nhắn đã xoắn xuýt lấy nhau: " Trong, trong nhà...làm xong việc, tính toán thời gian nghĩ ngươi sắp trở về, cho nên ta liền ra đón."

"Lần sau liền ở trong nhà đợi, bên ngoài còn lạnh đâu. Dính bệnh sẽ không tốt!" Trần Huyền ôn tồn.

"K..không có việc gì!" Nha lí nhí trả lời, khuôn mặt lúc này đã đỏ ửng, không biết vì xấu hổ hay do trời lạnh nữa.

Đám người chứng kiến câu chuyện nãy giờ đã không tự chủ được nở nụ cười. Chuyện Trần Huyền và Nha có tình cảm đã là chuyện ai ai cũng biết tại Viêm bộ. Cho nên thấy cảnh này ai nấy đều vui vẻ, dù cho hai người trẻ tuổi trước mặt này đều là cao tầng của bộ lạc, nhưng nhìn cách khác thì cũng chỉ là những đứa trẻ mà bọn họ nhìn từ bé lớn lên.

"Huyền, hôm nay ta nghe thấy Trư nói rằng mấy hôm nay không bắt được nhiều cá lắm, sẽ không sao chứ?" Hai người sánh vai đi vào trong, Nha như nhớ ra điều gì liền quay qua nói với Trần Huyền đang đi bên cạnh.

"Vậy sao! Cũng không có gì, dù sao chúng ta cũng bắt rất nhiều, con sông lại không quá lớn. Việc này sớm muộn cũng xảy ra thôi." Trần Huyền không quan trọng đáp.

"Vậy không phải sau này chúng ta sẽ không ăn được cá nữa hay sao?" Nha có chút sốt sắng.

"Nha đầu ngốc, ngươi còn ăn chưa ngán hay sao? Vả lại tuyết đã bắt đầu ngừng rơi, sớm muộn cũng sẽ có thịt thú rừng để thay đổi. Chưa kể cá cũng không phải không trở lại."

Vừa nói Trần Huyền vừa xoa đầu cô nhóc. Đúng như hắn nói, dạo gần đây ngày nào cũng cá với cá hắn đã sớm ngán lên tận óc rồi. Nếu không phải có số lá cải muối được ủ từ trước, chắc là hắn đã sớm ăn nôn. Giờ cứ nghĩ đến cá là Trần Huyền hắn lại thấy lợm lợm giọng.



Gạt đi bàn tay đang vò đầu mình, lấy tay sửa sang lại mái tóc, Nha lúc này hờn dỗi: "Hừ, không được vò đầu ta, sẽ không lớn được."

Thấy cô nhóc phụng phịu đi nhanh về đằng trước, Trần Huyền không nhịn được cười cười: "Thực sự đáng yêu, haha."

Đi gần về tới nhà, nhìn thấy Diệp đang đi cách đó không xa, Trần Huyền liền gọi nàng lại.

"Diệp, lấy ra số rau muối còn lại nấu ăn đi. Sắp tới mùa xuân, lúc đó sẽ có rau xanh mới, không cần tiết kiệm nữa."

Nhận lệnh một cách không chần chờ, nghe phân phó Diệp cũng có chút vui mừng. Quả thật thời gian dài ăn cá nấu muối nàng cũng đã sớm có chút chán. Tuy rằng địa vị cao, thi thoảng vẫn được ăn chút thịt khô để giải thèm, nhưng thực sự bây giờ nghĩ đến canh cá nàng cũng đã có chút không muốn ăn. Sự thay đổi này đến một cách vô thức Diệp không hề nhận ra. Nếu trước đó có ai nói có một ngày bản thân sẽ vì ăn quá nhiều cá mà dẫn đến chán ngán, có lẽ Diệp sẽ không chần chờ đập cho người đó một trận. Thế nhưng hiện tại sự việc lại xảy ra đúng như vậy, thế sự chính xác khó có thể lường được.

Đêm qua ăn cá là dùng rau cải muối nấu. Mấy chiếc nồi lớn nấu đầy thịt cá, rau muối cùng thịt khô. Không chỉ đơn thuần là nhóm tộc nhân, ngay cả đến Trần Huyền cũng thấy hương vị không tệ.

"Huyền, dậy rồi sao?" Âm thanh mềm mại vang lên.

"Ừm, ngươi cũng dậy sớm." Trần Huyền lười biếng đứng lên vươn vai thư giãn thân thể.

"Hôm qua ngủ ngon chứ?" Nha đem ra bát muối trắng cùng cây đánh răng.

Trần Huyền gật đầu, cầm lấy que đánh răng, nói đùa:" Không tệ, đặc biệt thịt cá hôm qua còn khá dễ ăn."

Nha trịnh trọng gật đầu đồng ý nói: " Đúng thế, có thêm rau cải quả thật dễ ăn hơn nhiều, nếu có nhiều rau hơn thì thật tốt!"



"Từ năm nay tất cả sẽ không thiếu, chỉ sợ ngươi không có sức ăn." Nghĩ tới từng cánh đồng xanh ngát ở tương lai làm Trần Huyền không nhịn được mà có chút mong đợi.

"Thủ lĩnh, đã xong chưa? Ta có chuyện cần nói." Âm thanh của Vu Viêm vang lên.

Trần Huyền nguyên bản con mắt còn có chút nhập nhèm, lập tức mở miệng: " Được rồi!"

Mở cửa nhà, cùng Nha đi vào trong.

"Có chuyện gì?" Trần Huyền hỏi ngay vào điểm chính.

"Thủ lĩnh! Đêm nay Trăng máu sẽ có khả năng diễn ra." Vu Viêm nghiêm túc.

"Chắc chắn sao? Như vậy cũng tốt, thời gian chờ đợi cũng lâu. Nhiều chuyện cũng nên bắt đầu tiến hành rồi!"

Chiều hôm đó. trên trời không còn hạ tuyết nữa, gió cũng ngừng thổi một cách đột ngột. Mới cách đó không lâu, không gian còn ù ù gào rít, đến hiện tại lại im lìm một cách trầm trọng.

Giờ phút này, là người, là thú tất cả hướng ánh mắt về phía bầu trời chờ đợi. Bóng đêm buông xuống, vầng trăng tròn đã che giấu mấy tháng cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trên bầu trời cao vợi.

Chỉ là, ánh trăng không còn là ánh vàng ấm áp, mà lại tỏa ra một sắc đỏ quỷ dị. Ánh đỏ bao trùm nên tầng không, tưởng như thiên địa đang bị nhuốm đỏ bởi máu.

Từng đợt tru tréo của dã thú, hung thú vang lên khắp khu rừng. Huyết nguyệt đánh thức tất cả những gì đã ngủ say mấy tháng qua. Âm thanh lộn xộn vang lên cứ như đang giải phóng nỗi buồn bực được tích tụ trong thời gian dài.

Quang cảnh vẫn còn trống trải khiến cho tất cả mọi thứ đều hiện ra trước mắt. Lũ thú vật bị đói đã lâu liền nhịn không được dụ hoặc của con mồi ngay trước mắt liền lao vào cắn xé lẫn nhau.

Thú to ăn thú bé, thú bé lại săn thú bé hơn, chuỗi thức ăn được khởi động trở lại một cách đầy máu tanh. Quang cảnh tàn sát diễn ra dưới bầu trời đỏ như máu càng khiến chúng trở lên rùng rợn.

Đêm nay đã định sẵn là một đêm không yên bình!