Chương 102: Tuyết Tan Khủng Bố
Sự ảnh hưởng lan đến cả Viêm bộ, những con thú bị ảnh hưởng trở nên xao động cùng điên cuồng. Từ trong rừng lao ra rất nhiều dã thú xông thẳng về Viêm bộ, cũng may có tường thành cao ngăn lại cho nên bọn chúng chỉ có thể bồi hồi bên ngoài rồi lại lao vào cắn xé nhau. Dĩ nhiên là tộc nhân Viêm bộ cũng không đứng xem, từng mũi tên chĩa xuống mang đi từng đợt từng đợt sinh mệnh. Sau trận đánh chớp nhoáng, một phần xác thú bị tha đi, cả bộ lạc thu hoạch còn lại cũng không ít. Tuy là lũ thú rừng này gầy nhom nhưng cũng coi như đổi món một vài bữa cho bộ lạc.
Viêm bộ về căn bản là có tường che chắn nên mới có thể thoải mái mà thu hoạch như vậy, chứ nếu để lũ dã thú kia ồ ạt xông vào thì chỉ với vài Dũng sĩ không thể nào lo lắng được hết. Cũng không biết các bộ lạc hay các nhóm người khác sẽ phải chịu thiệt hại cỡ nào ở cái đêm đầy máu huyết này.
Ngay sau cái đêm huyết nguyệt đương không ấy, tình hình thời tiết biến chuyển một cách chóng mặt.
Từng dòng nước xuất hiện, dần dần gộp lại với nhau tạo thành những dòng chảy lớn cuốn về những khu vực trũng hơn.
Lúc này dòng sông nhỏ cách Viêm bộ không xa đã bắt đầu tan băng. Nguồn nước lớn từ thượng nguồn đổ xuống kéo theo lượng lớn băng đá trôi ùn ùn kéo về phía hạ du.
Dòng sông rộng không đến 10m nay đã mở rộng gấp đôi, cuốn theo băng đá cùng cây cối gãy đổ ào ào chảy. Hơn nữa phạm vi dòng chảy không ngừng mở rộng, chỉ sau một hai ngày đã tiến tới gần nơi ở của Viêm bộ thêm mấy chục mét. Hơn nữa còn không có dấu hiệu ngừng lại.
Tuyết trên núi cũng bắt đầu tan.
Do vị trí của Viêm bộ một mặt dựa núi, cho nên nước từ trên chảy xuống là điều tránh không khỏi. Cũng may trước đó Trần Huyền đã cho đào hệ thống thoát nước đủ lớn, cho nên bên trong Viêm bộ cũng không xảy ra tình trạng ngập úng.
Mấy ngày sau đó tình hình càng trở nên nghiêm trọng. Dòng nước chảy lúc này đã tiến sát đến cách Viêm bộ không tới 100m, cuốn theo đủ thứ lộn xộn càn quét tất cả những gì chúng đi qua.
Rất nhiều thứ từ thượng nguồn kéo về, nào là cây cối gãy nát, còn có cả xác động vật, thậm chí thi thoảng còn thấy xác những con người xấu số bị cuốn đi theo dòng nước lạnh giá vô tình. Rất nhiều xác thú lớn khủng bố trôi dạt, có những loại Trần Huyền không nhận ra, nhưng từ kích thước có thể thấy được bọn chúng không hề đơn giản.
Ngay cả đến những bá chủ rừng sâu đều không thoát khỏi kiếp nạn, đủ thấy mẹ thiên nhiên là mạnh mẽ cùng vô tình đến dường nào.
Cũng may tường bao của Viêm bộ bên ngoài có một lớp cây gỗ bao bọc lấy, cho nên tầng đất bên trong không bị sụp đổ. Đối diện với tình huống không lạc quan này cũng coi như may mắn trong bất hạnh.
Tuy rằng bên trong Viêm bộ được thoát nước phần lớn, nhưng cũng không tránh khỏi việc mặt đất trở nên bùn sình hết sức lầy lội. Thành ra mấy ngày liền chả ai muốn đi ra ngoài, Trần Huyền cũng tạm dừng việc huấn luyện lại bởi có cố cũng không mang lại hiệu quả. Chi bằng để mọi người nghỉ ngơi vài ngày, lấy sức chuẩn bị cho các công chuyện tiếp theo.
Tất nhiên là nghỉ ngơi không có nghĩa là Trần Huyền hắn để cho đám tộc nhân đi ngủ. Sứ mệnh khai sáng quang minh của Nha hiện tại thêm Vu Thụ lại được chú trọng đặc biệt. Đám tộc nhân Viêm bộ cả cũ lẫn mới lại được trải nghiệm sự t·ra t·ấn của giáo dục đặc biệt. Cũng may là Vu Thụ thời gian qua chăm chỉ tiếp thu kiến thức mới, đến hiện tại cũng có thể đảm nhiệm việc dạy dỗ cơ bản. Mặc dù vậy, chỉ với hai người đối diện gần nghìn tộc nhân vẫn làm cho cả hai mệt bở hơi tai. Xem tình hình Trần Huyền liền có kế hoạch tuyển chọn trong đám trẻ Viêm bộ ban đầu, chọn lấy những đứa thông minh nhất để dạy học cơ bản cho người mới. Mô hình phân cấp gần như giáo dục hiện đại, làm như thế sẽ giảm áp lực rất nhiều cho những người bên trên. Tất nhiên chuyện này vẫn cần phải chờ thêm một quãng thời gian nữa.
Không khí ban ngày lúc này cũng đã tăng tới 9, 10 độ. Tuy là vẫn se lạnh nhưng so với thời gian trước đó thì hiện tại đã phải nói là một trời một vực. Nhiệt độ tăng lên cũng mang tới biến đổi trực tiếp cho khắp khu rừng, trên từng tán cây xám xịt đã đang nhú lên những mầm mống màu xanh đầu tiên. Những phần đất tuyết tan nhanh, hạt giống cỏ cây cũng đã thể hiện ra sự sống cường liệt của nó. Dường như tất cả đã phát triển để có thể nhanh chóng thích ứng với cái thời tiết thay đổi đột ngột thế này.
Mười ngày qua đi, cơn l·ũ q·uét cuối cùng cũng dừng lại bước chân. Thứ nó để lại là một khung cảnh hoang tàn xơ xác, cây cối gãy đổ nằm ngổn ngang, xác thú vật c·hết có chút trương lên cũng thi thoảng nằm xen lẫn trong đó.
Dự tính từ trước, Trần Huyền liền để tộc nhân tiến ra ngoài dọn dẹp. Trước mắt là khoảng không gian hai bên trước cổng thành, đây là nơi sắp tới dùng để trồng trọt nên cần phải được dọn dẹp sạch sẽ.
Đám người ra ngoài thu dọn những vật tạp nham cơn lũ để lại, thi thoảng trong đám lại ồ lên vài tiếng. Những con thú bị cuốn trôi được tập trung lại một chỗ, cứ tìm thêm được một con là nụ cười của bọn hắn lại càng khoa trương hơn một phần.
Đây đối với bọn hắn quả thực là món quà trời cho, thịt thú rừng hiện tại đối với cả Viêm bộ mà nói là một thứ gì đó tuyệt vời lắm. Nguyên nửa mùa đông ăn cá, tuy đảm bảo no bụng nhưng tất cả hiện tại đều có chút...Chán!
Tuy rằng trong đêm huyết nguyệt bộ lạc cũng kiếm được khá nhiều, nhưng với số tôc nhân đông như hiện tại thì phân chia ra cũng chả được bao nhiêu. Bởi thế nên thấy số thú rừng này ai nấy đều hồ hởi lắm.
Một vài người quay trở lại gọi Trần Huyền ra ngoài khoe khoang thành quả, nhưng chờ đợi bọn hắn không phải là sắc mặt vui mừng mà lại là vẻ âm trầm của thủ lĩnh.
Tuy rằng Trần Huyền đã sớm lường trước, nhưng hắn thực sự không nghĩ tới số lượng thú vật c·hết đi lại nhiều như vậy. Tất cả đều đã có chút trương lên, thậm chí đã có một số côn trùng theo mùi mà tìm đến.
Xét thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, hắn liền ra lệnh cho tộc nhân tìm kiếm củi khô chất lên đốt sạch chỗ thú rừng này.
Dưới mệnh lệnh của hắn, mặc dù vẫn có chút không nỡ nhưng các tộc nhân vẫn y lời làm theo. Chỉ có một số người mới gia nhập về sau có ý phản đối liền bị những người xung quanh gô lại đàn áp. Trong số đó có một tên có vẻ như là thủ lĩnh một nhóm người nhỏ là nhảy nhót tích cực nhất. Tên này thậm chí còn dám dùng vũ lực đối với đám người, kết cục của gã đơn giản là bị Trần Huyền lau một đao qua cổ. Đến c·hết gã cũng không nghĩ vị thủ lĩnh trông lúc nào cũng mỉm cười hiền lành kia lại sát phạt quyết đoán như vậy.
Không còn ý kiến khác, đống lớn thú rừng liền bị châm lửa. Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt nhanh chóng thiêu đốt, từ bên trong ngoài mùi cháy khét còn xen lẫn với mùi thịt nướng thơm lừng. Những người đứng quanh đó ánh mắt chăm chăm vào đống lửa, trong miệng nước bọt không kiềm chế được mà ứa ra như thác, nếu không phải thủ lĩnh còn đứng đó không khéo đã có người lao vào mà tìm lấy một miếng thịt để thoả mãn con sâu thèm ăn đang cồn cào trong bụng.
Không riêng những người khác, ngay cả Trần Huyền đứng đó yết hầu cũng giật giật liên tục. Nếu không phải đề phòng đám người kia đói quá làm liều thì hắn cũng không muốn đứng ở đây, thật mẹ nó chịu tội!
Chuyện cũng không có cách nào khác, mấy cái thứ này nếu không đốt hoặc đem đi chôn, chỉ cần nhiệt độ tiếp tục tăng khẳng định sẽ sinh ra d·ịch b·ệnh, thậm chí ôn dịch. Ở cái thời không có thuốc thang này, chỉ cần một đợt bệnh dịch đơn giản nhất cũng sẽ là t·ai n·ạn mang tính huỷ diệt với cả bộ lạc.
Ngay cả nước uống cũng được kiểm soát chặt chẽ, trong bộ lạc sớm đã được chuẩn bị số lớn chum vại để chứa nước sạch, đảm bảo cho cả bộ lạc sử dụng một thời gian.
Qua thêm 2, 3 ngày nước đã hoàn toàn rút đi để lại mặt đất ẩm ướt lầy lội. Ngâm nước một thời gian dài khiến cho nền đất đã cực thích hợp cho việc gieo trồng.