Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Giới

Chương 7: Quyết Đấu Bắt Đầu




Chương 7: Quyết Đấu Bắt Đầu

10h tối, tại học viện!

Tại đình viện của viện trưởng Trần Kiếp An, có hai người đang cùng đánh cờ vây.

Một bên là một lão giả mặc hắc bào, chính là viện trưởng Trần Kiếp An, cũng chính là “Tị Thế đại tông sư”.

Một bên khác là một người thần bí!

Nhưng có thể cùng đại tông sư đánh cờ, tuyệt đối không phải là hạng người đơn giản.

Người này nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ, viện trưởng thấy thế liền dừng lại động tác trên tay, đưa tay vuốt vuốt râu.

“Lão phu thật không hiểu, ngài đánh ra một nước cờ này là có thâm ý gì?” Hắn ý vị thâm trường nói.

Người kia nhẹ nhàng cười đáp:

“Thế cuộc không hoàn toàn giống như bàn cờ! Có quá nhiều nhân tố không thể khống, cho dù ta có là một kỳ thủ giỏi thì cũng khó lòng mà nắm bắt hết được!”

“Luôn luôn sẽ có một chút ngoài ý muốn xảy ra, nhưng đó mới là cái hay của bàn cờ thế cuộc! Không phải sao?”

“Việc của ta chính là từng bước hạ cờ, từng bước nắm bắt từng biến số thì mới có thể đi đến thắng lợi cuối cùng được.”

“Nói thật! Chính ta cũng không biết nước cờ này của ta có thể đi đến một bước nào.”

“Nhưng! Mục đích cuối cùng của ta cũng chỉ là... Đăng thiên!”

“Hóa ra là vậy!...” Viện trưởng vuốt vuốt râu, trầm ngâm nhìn bàn cờ một hồi lâu sau đó chắp tay. “Ta thua rồi!”

Người kia cười nhẹ một tiếng, chắp tay. “Đã nhường!” Cuối cùng, hắn đột nhiên hóa thành một làn sương rồi biến mất.

Viện trưởng Trần Kiếp An đưa mắt nhìn lên bầu trời, lắc đầu:

“Trời này! Có vẻ không yên bình như vậy!”

--------------------

2 ngày sau!

Đại Đô Đấu Trường!

Mới 8h sáng, xung quanh khán đài đã chật kín người!

Hôm nay chính là ngày quyết đấu giữa Lâm Yên Nhi và Hạ Thi Vũ.

Trải qua một phen tuyên truyền của đấu trường, hiện tại khắp Đại Đô đều biết đến trận quyết đấu này, cho nên mới có nhiều người đến mua vé vào xem như vậy.



Trận chiến này mặt ngoài là t·ranh c·hấp giữa 2 thiên kiêu trẻ tuổi.

Nhưng bản chất của nó lại hoàn toàn khác biệt, đây là cuộc t·ranh c·hấp giữa hoàng tộc và Lâm gia.

Bởi vậy! Người dân Đại Đô mới háo hức đến quan chiến như vậy.

Trên lôi đài hai bóng hình xinh đẹp đứng đối diện nhau.

Lâm Yên Nhi mặc xiêm y võ phục, hai mảnh tà váy phấp phới trong gió nhẹ, ba xích Thanh Phong kiếm ủ mình trong vỏ.

Hạ Thi Vũ không kém cạnh chút nào, hôm nay nàng không còn mặc trên người bộ đồ rẻ tiền thường ngày nữa.

Nàng khoác lên người xiêm y lụa mỏng màu tím, thêu chim công, hai mảnh tà váy cũng đang đung đưa theo gió, tay cầm Trầm Băng kiếm, quyết không yếu thế.

Xung quanh là tiếng hò reo cổ vũ của chư vị khán giả, nhưng dường như không hề ảnh hưởng chút nào đến hai vị mỹ nữ trên lôi đài.

Trận chiến hôm nay chính là trận chiến quyết định vận mệnh của các nàng, bởi vậy các nàng không cho phép bản thân có bất kỳ sơ thất nào.

Đại Đô Đấu Trường có thiết kế kiểu đấu trường La Mã cổ đại, đảm bảo tất cả khán giả đều có thể quan chiến được rõ ràng.

Đài khách quý phía đông, các thành viên hoàng tộc ngồi yên vị ở đó đưa mắt quan sát xung quanh, phía trước nhất là hoàng đế Chu Dịch cùng lão tổ Chu Khả Quân, cũng chính là “Yên Dô đại tông sư”.

Chu Cẩn ngồi ở phía sau gần nhất, hắn chăm chú nhìn xuống lôi đài, nhìn lấy bóng hình xinh đẹp trong tâm trí hắn.

Đài khách quý phía tây đấu trường thì là giành cho người nhà Lâm gia yên vị.

Lâm Khải Sơn ngồi ở trước nhất mặt không b·iểu t·ình, nhưng trong mắt lại hàm chứa rất nhiều lo lắng, lẳng lặng nhìn lấy con gái Lâm Yên Nhi của mình.

Hai đài khách quý bắc, nam chính là vị trí của những quý tộc trung lập.

Không thể không nói! Sắp xếp như vậy, Đại Đô Đấu Trường quả thật là có lòng.

... ...

Đến 8h15 phút!

Tiếng nói của người dẫn chương trình kiêm trọng tài vang vọng khắp đấu trường, sau khi giới thiệu qua với mọi người về các bên, liền tuyên bố:

“Trận đấu bắt đầu!...”

Đạt được hiệu lệnh, hai người trên lôi đài lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, như một mũi tên lao về phía kẻ địch.

Khoảng cách đôi bên chỉ có hai mươi mét, chỉ với vài bước di chuyển đã chạm mặt nhau.



“leng keng!...” Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên không dứt, chỉ trong chốc lát đã trải qua cả mấy chục chiêu.

Khí huyết bộc phát hai màu trắng, lam xen lẫn, tiếng kiếm minh, tiếng không khí chấn động, tất cả tạo nên một kỳ cảnh khiến đa phần khán giả đều trở nên hưng phấn không thôi.

Hai bên vừa v·a c·hạm liền dốc hết toàn lực, đâu đâu cũng là sát chiêu, chỉ một chút sơ sẩy thôi thì cũng sẽ phải nuốt hận.

Chợt! Một tiếng “Keng!...” rõ to, hai người đồng loạt tách ra, lần nữa đứng vững chân thì đã cách nhau hơn mười mét.

Cả hai vận khởi lên khí huyết cảnh giác nhìn đối phương.

Lâm Yên Nhi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nàng không ngờ rằng một đứa con gái bình dân bằng tuổi nàng lại có thực lực mạnh đến như thế.

Hạ Thi Vũ cũng không cảm thấy khá hơn là bao, nàng rõ ràng tu vi cao hơn nhưng trong chiến đấu vừa rồi lại không chiếm được chút thượng phong nào.

“Quả nhiên là con gái quý tộc, từ nhỏ đã được luyện các công pháp đỉnh cấp, cùng một cảnh giới, ta không bằng nàng.” Hạ Thi Vũ cắn răng nói thầm.

Biết không thể lại dây dưa Lâm Yên Nhi dựng thẳng kiếm trước người, hai ngón tay đưa ngang, vuốt dọc theo sống kiếm cho đến tận mũi kiếm.

Nhất thời, lưỡi kiếm được truyền đầy khí huyết, khí huyết trên kiếm dũng động phân tách ra bốn tia kiếm khí dựng thẳng ở hai bên trái, phải.

Đây là bí kíp của Lâm gia.

Thanh phong tùy hình, trảm tận trùng lãng!

Thanh Phong Kiếm Quyết - Thanh phong diệt lãng!

Chiêu thức này khi luyện đến đại thành có thể phân ra trăm kiếm, trùng trùng điệp điệp quét sạch mọi thứ trước mắt.

Đáng tiếc Lâm Yên Nhi chỉ có thể phân ra bốn kiếm, với lại nàng chỉ là địa tỏa tầng ba, cho nên không thể khí huyết ngoại phóng để công kích từ xa.

Lâm Yên Nhi dẫm bước lao tới đồng thời nhảy lên cao nâng kiếm chém xuống, năm kiếm cùng một lúc chia ra công kích về phía Hạ Thi Vũ.

Hạ Thi Vũ mặt không một chút hoảng loạn, nàng đã vận lên chiêu thức từ trước đó.

Chỉ thấy nàng ngẩng đầu hai tay nâng kiếm, hai ngón tay trái chặn ngang đặt ở sống mũi kiếm.

Khí huyết màu băng lam lan tỏa ra khiến không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Lập tức, khí huyết phía trên kiếm bỗng chốc ngưng tụ thành hơn một mét tường băng, cản lại toàn bộ công kích của Lâm Yên Nhi.

Băng Lam Kiếm Quyết- Trầm băng sơ hiện!

Công kích do Lâm Yên Nhi đánh xuống bị cản lại toàn bộ, mặc dù phá hủy được tường băng nhưng lại đã tiêu tán hết toàn bộ lực lượng.

Bắt lấy cơ hội này Hạ Thi Vũ xoay kiếm, hất văng Lâm Yên Nhi ra xa.

Đồng thời hàn băng chi khí đánh tới khiến cho hai bên cánh tay của Lâm Yên Nhi nhất thời hiện lên từng tầng băng mỏng.



Sau khi dừng lại, Lâm Yên Nhi vận khởi khí huyết đánh tan hàn băng chi khí bám ở trên người.

“Lâm Yên Nhi! Ta phải công nhận là ta thật sự đã xem thường ngươi, nhưng với trình độ như vậy mà muốn thắng ta, là suy nghĩ xa vời!” Hạ Thi Vũ vừa nhìn chằm chằm vào Lâm Yên Nhi vừa nói.

“Bớt phí lời!...” Lâm Yên Nhi cắn răng tiếp tục vận chuyển lên khí huyết.

Nàng tiếp tục dùng hai tay truyền khí huyết màu bạc trắng vào thanh phong kiếm, lần nữa phân ra bốn kiếm.

“Lại là chiêu này!? Ngươi không cảm thấy phí sức sao?” Hạ Thi Vũ lắc đầu mở miệng châm chọc.

Lâm Yên Nhi không cùng nàng nhiều lời, nàng lần nữa dậm chân lao tới, chỉ là lần này cả người nàng song song với mặt đất, vừa tiến lên vừa liên tục xoay tròn thu hẹp vòng tròn kiếm ảnh.

Lúc này nàng giống như là một mũi khoan lao thẳng tới, tựa như một vòi rồng kiếm quang có bách kiếm vờn quanh người vậy, cuốn lên khí lãng bốn phương, thanh thế kinh người.

Thanh Phong Kiếm Quyết - Phong khởi thương lãng!

Cả đấu đường trợn tròn mắt nín thở nhìn xem một kiếm này, uy lực của nó tuyệt đối không tầm thường.

Hạ Thi Vũ hoảng sợ nhìn xem chiêu thức trước mắt. Đây là chiêu thức mà địa tỏa tầng ba có thể đánh ra được sao?

Không kịp nghĩ nhiều, Hạ Thi Vũ cắm mạnh kiếm xuống sàn đồng thời quỳ ngồi một chân, sau đó nàng khí huyết ngoại phóng tạo ra một bức tường băng hình bán nguyệt cao hai mét, dày mười phân.

Băng Lam Kiếm Quyết- Băng sơn thiết bích!

“Hừ!...” Nhìn thấy tường băng trước mắt, Lâm Yên Nhi hừ nhẹ một tiếng, sau đó đâm ra một kiếm ấp ủ nãy giờ.

Mũi kiếm vừa chạm đến tường băng, lập tức ầm vang một tiếng, kình khí xung kích ra tứ phía, thanh phong thổi hàn khí ra xung quanh khiến cho mặt sàn nhiều chỗ bị kết băng.

Thấy tường băng đã chặn lại được một kiếm này, Hạ Thi Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng chợt biến sắc.

Bởi vì! Công kích này vậy mà vẫn chưa dừng lai!

Hóa ra sau năm vòng xoay người Lâm Yên Nhi đã phân tách thêm 16 đạo kiếm khí, tổng cộng là 21 kiếm cùng công kích liên tục vào một vị trí.

Thật ra với khí huyết của nàng, không phải là không thể phân ra 20 kiếm khí, chỉ là nếu làm như vậy nàng sẽ không thể khống chế hết được, kiếm khí vừa phân tách ra sẽ chỉ rơi rụng rồi tiêu tán.

Nhưng với [Phong khởi thương lãng] nàng liền có thể cuốn theo toàn bộ kiếm khí cùng t·ấn c·ông mục tiêu.

21 kiếm lần lượt công kích vào cùng một chỗ, kiếm sau nối tiếp kiếm trước, “ầm ầm” liên hồi giống như là đánh trống vậy, kình khí liên tục tứ ngược ra ngoài.

Cuối cùng! Đến kiếm thứ 17, tường băng thực sự là không chịu nổi nữa, thanh âm “răng rắc, răng rắc...” liên hồi, cuối cùng ầm vang một tiếng, toàn bộ tường băng nổ tung.

“A!...” Chấn động từ v·ụ n·ổ khiến cho Hạ Thi Vũ chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn đồng thời bị thổ huyết, cả người bay ngược ra phía sau.

May cho nàng là Lâm Yên Nhi mới chỉ địa tỏa tầng ba, kiếm khí không thể ngoại phóng công kích, nếu không! Chịu tiếp bốn kiếm nữa, nàng chắc chắn sẽ c·hết.

Hạ Thi Vũ rơi đập xuống sàn, cả người bê bết máu, nhất thời bị choáng váng b·ất t·ỉnh.