Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Giới

Chương 8: Ý Đồ Gian Lận




Chương 8: Ý Đồ Gian Lận

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Chu Cẩn liền đứng bật dậy, hắn không thể tin nhìn xuống lôi đài, hắn không thể ngờ Hạ Thi Vũ rõ ràng tu vi cao hơn lại b·ị đ·ánh cho thảm như vậy.

Bên phía Lâm gia thì Lâm Khải Sơn tay phải nắm chặt, trong mắt hiện lên vui mừng, nói thầm:

“Tốt lắm!”

Bên cạnh hắn, thê tử Khương Thục Nhan vui mừng nâng lên khăn thêu lau nước mắt:

“Quá tốt rồi! Yên Nhi thắng rồi.”

“Đúng là nữ nhân! Không có chút tố chất hàm dưỡng gì hết!” Lâm Khải Sơn liếc nhìn thê tử, trách cứ.

Nghe vậy Khương Thục Nhan liền xấu hổ cúi đầu, có chút ủy khuất, nàng chỉ là quá quan tâm con gái mình mà thôi.

Phía hoàng tộc, Chu Dịch híp mắt nhìn xuống, trong đầu thần niệm khẽ động, hắn muốn dùng công kích tinh thần công kích Lâm Yên Nhi để giúp Hạ Thi Vũ g·ian l·ận.

Một khi hắn tiến hành công kích, chắn chắn sẽ bị các cao thủ trên khán đài phát giác, nhưng như vậy thì có làm sao?

Hắn là vua của một nước! Nói không ngoa khi nói rằng, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.

Hắn nói không có g·ian l·ận thì sẽ có ai dám bảo là có g·ian l·ận sao?

Ngay lúc hắn vừa định tiến hành công kích, lão tổ Chu Khả Quân liền truyền âm cho hắn:

“Ngừng lại! Không được hành động lỗ mãng.”

“Hả!” Chu Dịch kinh ngạc nhìn lão tổ nhà mình, cũng truyền âm nói:

“Lão tổ! Nếu cứ để như vậy mặt mũi hoàng tộc sẽ bị mất hết.”

Chu Khả Quân bất động thanh sắc. “Có kẻ đang quan sát trận chiến này!...”

Chu Dịch nghe vậy liền biến sắc, nhìn về phía viện trưởng Trần Kiếp An đang ngồi ở phía trước nhất đài khách quý phía bắc.

Hắn biết, có thể khiến cho lão tổ kiêng dè như vậy chắc chắn cũng phải là một vị đại tông sư.

“Lão Tổ! Chẳng lẽ viện trưởng thật sự định nhúng tay vào chuyện t·ranh c·hấp của hoàng tộc sao?”

Hắn không thể nào tin được chuyện này, Tị Thế đại tông sư có tiếng là không quản thế tục, hôm nay lại ra mặt vì Lâm Gia?

Cho dù là lúc t·ranh c·hấp hoàng quyền trước kia, hắn muốn mời Trần kiếp An trợ giúp nhưng cũng không được chấp nhận.

Phải biết! Tranh chấp hoàng quyền, kẻ thắng cuối cùng sẽ giành được lợi ích cực lớn, cứ nhìn Lâm gia đi là biết.

Nhưng như vậy vẫn không thể đả động đến vị đại tông sư này, rốt cuộc Lâm gia đã đưa ra lợi ích gì mà có thể khiến cho Trần Kiếp An trợ giúp bọn họ?



“Không phải là hắn!” Thấy Chu Dịch hiểu lầm, Chu Khả Quân liền đính chính:

“Là một người khác! Hiện hắn đang giấu trong bóng tối âm thầm quan sát đấu trường. Ta không thể phát hiện được vị trí của hắn, kẻ này tuyệt đối không đơn giản!”

“Lại còn có một vị đại tông sư khác!?” Trên mặt Chu Dịch hiện lên kinh ngạc, hắn không nghĩ tới vậy mà còn có một vị đại tông sư khác cũng đang quan sát trận chiến này.

Hắn thật sự không hiểu nổi, chỉ là một cuộc t·ranh c·hấp giữa đám tiểu bối với nhau thôi, vậy mà lại có thể sẽ khơi lên sự t·ranh c·hấp giữa các đại tông sư.

Nghĩ đến hành động lỗ mãng vừa nãy của mình, hắn liền cảm thấy tay chân lạnh buốt, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Cũng may là lão tổ cản kịp thời, nếu không thì hắn đã gây ra họa lớn.

Hiện tại hắn đã hiểu vì sao viện trưởng lại không cho phép tiết lộ danh tính của người đại diện cho Lâm Yên Nhi.

Bởi vì! Người kia rất có thể là một vị đại tông sư hoặc thuộc thế lực đại tông sư.

Mà người kia hoặc thế lực kia rất có thể đang ở trong bóng tối tính kế hoàng tộc.

Đây thật sự là một chuyện vô cùng lớn a!

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Chu Dịch liền nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, lựa chon ngoan ngoãn ngồi nhìn xem kết quả trận chiến.

Hết cách! Đại tông sư đánh nhau, dù thắng hay thua, tổn thất cũng quá lớn, hắn thật sự không dám mạo hiểm.

... ...

Trở lại trên lôi đài, Lâm Yên Nhi một tay chống kiếm, quỳ một chân thở dốc.

Một chiêu vừa nãy đã là sát chiêu mạnh nhất của nàng, có thể nói hiện tại nàng đã gần như nỏ mạnh hết đà.

Nhưng hết thảy đều đáng giá, nàng vui mừng nhìn về phía hiện đang nằm bất động Hạ Thi Vũ.

Chiến thắng! Nàng cuối cùng cũng giành được chiến thắng!...

Đang lúc nàng đang vui mừng thì... Chợt, khắp người Hạ Thi Vũ bộc phát lên khí huyết dữ dội, khí huyết màu băng lam khuấy động không khí.

Hạ Thi Vũ mở choàng mắt, nhanh chóng đứng lên, nàng lúc này cả người toàn là máu, cảnh giác nhìn về phía Lâm Yên Nhi.

Lâm Yên Nhi thì trợn tròn mắt nhìn xem tình cảnh ở trước mắt, trúng phải sát chiêu mạnh nhất của nàng vậy mà người này vẫn còn có thể đứng lên được?

Phía trên khán đài cũng lập tức bùng nổ:

“Ta di! Như vậy mà vẫn còn có thể đứng lên được? Như vậy cũng quá trâu bò đi!”



“Khí huyết ngoại phóng? Hóa ra là vậy! Nàng đã là địa tỏa trung tam tầng, thảo nào lại có thể chịu đựng được một kích kia.”

“Đúng là vậy, nhưng chắc chỉ là địa tỏa tầng bốn, hơn nữa còn là vừa đột phá chưa được mấy ngày, vẫn còn chưa quen thuộc với khí huyết ngoại phóng, nếu không Lâm tiểu thư chỉ có thể bị ngược sát.”

“Dù sao cũng là địa tỏa tầng bốn! Lâm Yên Nhi hiện tại đã gần như nỏ mạnh hết đã, có thể chống đỡ được tiếp không?”

“Chưa nói trước được, hiện tại Hạ Thi Vũ đã bị trọng thương, tình trạng cũng không khá hơn là bao.”

“Xem ra lại có trò hay để nhìn!...”

Các khán giả không chê náo nhiệt, ồn ào, sôi nổi nghị luận về trận đấu.

Không để ý đến những lời bàn tán phía trên, Hạ Thi Vũ vẻ mặt khó coi nhìn Lâm Yên Nhi, nói:

“Lâm Yên Nhi! Ngươi đúng là rất mạnh, nhưng ta dẫu sao cũng là địa tỏa tầng bốn.”

“Nếu như vừa nãy ngươi có cùng một cảnh giới giống ta, ta chắc chắn đ·ã c·hết! Về điểm này ta cảm thấy bản thân rất may mắn.”

Nói rồi, nàng một mặt quyết tuyệt cắn răng:

“Hiện tại! Ta và ngươi đều đã gần như nỏ mạnh hết đà, vậy thì quyết một chiêu thắng thua đi.”

Lâm Yên Nhi hít một hơi thật sâu, đứng dậy, hơi nâng Thanh Phong kiếm, nói:

“Ngươi bảo quyết một chiêu phân thắng thua, ta liền phải nghe lời ngươi sao? Ngươi ngưu như vậy mẹ ngươi biết chưa?”

Nàng cũng không ngốc, cùng địa tỏa tầng bốn đối mặt so chiêu? Đấy là hành động mất não!

Hạ Thi Vũ há hốc mồm, sau đó cười lắc đầu:

“Không nghĩ tới! Lâm tiểu thư cũng sẽ mở miệng mắng người. Nhưng! Có một chiêu phân thắng thua hay không không phải do ngươi quyết định.”

Nói rồi nàng mạnh mẽ rót khí huyết vào bên trong kiếm, nhất thời băng lam khí huyết hóa thành vô số phi tuyết giống như lốc xoáy xoay quanh thân kiếm, âm thanh “vù vù, vù vù...” của gió xoáy nổi lên không dứt.

Thấy này Lâm Yên Nhi mặt biến sắc, lập tức vận lên khí huyết, nâng kiếm lao tới.

Đợi tới gần, nàng vung kiếm chém ngang, muốn cưỡng ép gián đoạn chiêu thức của Hạ Thi Vũ.

Trên khuôn mặt đẹp của Hạ Thi Vũ nổi lên nụ cười, nàng dẫm mạnh chân nhảy lên cao phía sau, trong quá trình này các mạch máu nhỏ khắp người nàng vỡ nát máu bắn ra tung tóe.

Điều này chứng tỏ rằng nàng đã dùng sức vượt quá giới hạn cơ thể, nhưng nàng không quan tâm, nàng thật sự muốn một chiêu quyết thắng thua.

Lâm Yên Nhi ngẩng đầu nhìn lên, cắn răng dừng lại thân hình, đừng hỏi vì sao nàng lại không đuổi theo!

Hơn mười mét trên cao, nàng nhảy không tới!

Hơn nữa chiêu thức đã sắp thành hình, nhảy lên không có chỗ mượn lực, nàng sẽ chỉ b·ị đ·ánh càng thảm.



Giờ phút này nàng chỉ muốn nhanh chóng lùi lại, chỉ cần lùi ra khỏi phạm vi công kích Hạ Thi Vũ sẽ chẳng làm gì được nàng.

Nhưng nàng biết, hiện tại mới lùi lại thì đã quá muộn, kể từ lúc nàng lao tới ý đồ làm gián đoạn chiêu thức của Hạ Thi Vũ thì đã không kịp rồi.

Nếu như ngay từ đầu nàng lựa chọn tránh xa, thì với tình trạng cơ thể của Hạ Thi Vũ, hoàn toàn không thể đuổi theo nàng chạy khắp lôi đài rộng lớn này.

Chỉ là! Lúc đó nàng không hề biết tình trạng cơ thể của Hạ Thi Vũ đã bết bát đến trình độ này, chỉ có thể nói rằng cô ta ngụy trang quá tốt, ngay từ ban đầu khí huyết bộc phát, rồi nhanh chóng đứng lên chính là để ngụy trang rồi.

Hiện tại! Chỉ có thể cứng rắn chống đỡ!

Nghĩ vậy, nàng liền nâng lên Thanh Phong kiếm, tay trái nâng mũi kiếm đặt ngang trước mặt, khí huyết bạc trắng cuộn trào xung quanh người hình thành một kén gió, hơn nữa kén gió còn đang liên tục cuốn lấy không khí xung quanh gia tăng thêm uy năng cho mình.

Thanh phong kiếm quyết - Trùng phong điệp kiển!

Lâm Yên Nhi hiện tại cũng đang liều mạng, nếu như là lúc toàn thịnh, chiêu thức của nàng sẽ không chỉ có chút uy năng thế này.

Nhưng không sao! Hiện tại Hạ Thi Vũ cũng chẳng tốt hơn nàng là bao.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong điện quang hỏa thạch!

Ở trên cao, chiêu thức của Hạ Thi Vũ đã thành hình, hoa tuyết cuộn trào, lấy Trầm Băng kiếm làm trung tâm mà xoay tròn.

Nàng hiện tại giống như là một thanh băng tuyết thần kiếm chọc thủng trời xanh vậy, xung quanh trong vòng mười mét là vô số hoa tuyết ngưng kết rơi xuống.

Phi tuyết ẩn giấu sát cơ, đẹp nhưng lại khiến lòng người run sợ!

Băng Lam Kiếm Quyết- Phi tuyết trùng sát!

Một kiếm chém xuống vô số phi tuyết giống như là núi lở ào ào đổ xuống trùng kích lên phong kiển của Lâm Yên Nhi.

Một chiêu này, Hạ Thi Vũ chưa từng nắm vững, không làm được giống như là tuyết lở, khoảng cách càng xa càng mạnh.

Nếu như dùng để đánh Lâm Yên Nhi lúc toàn thịnh thì chỉ là phí công nhọc sức!

Nhưng hiện tại!... Đủ rồi!...

Bị phi tuyết trùng sát xuống, Lâm Yên Chỉ cảm thấy giống như là bị thác nước dội xuống vậy.

Mặc dù phong kiển liên tục phân tán phi tuyết nhưng mà nàng vẫn phải chịu đựng áp lực nặng nề, hai chân dường như lúc nào cũng có thể bị sụp đổ.

Nhưng nàng chỉ có thể cắn răng gượng chống, nếu như từ bỏ lúc này nàng sẽ mất hết tất cả.

Cuối cùng! “Ầm!...” một tiếng, phong kiểng bị phá tan, Lâm Yên Nhi nhún chân nhảy về phía sau, đồng thời nâng kiếm chặn ngang cản ở trước ngực.

Phi tuyết dày đặc tiếp tục ập tới, Thanh Phong kiếm đã cạn hết khí huyết chẳng giúp nàng ngăn cản được bao nhiêu phi tuyết.

Bị phi tuyết đánh thẳng lên người khiến Lâm Yên Nhi bị trọng thương thổ huyết, thân thể b·ị đ·ánh bay ra mười mấy mét, rơi đập xuống sàn, tiếp tục trượt ra sau thêm năm, sáu mét nữa mới dừng lại.