Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Giới

Chương 6: Trắc Trở Hiện Lòng Người




Chương 6: Trắc Trở Hiện Lòng Người

Lâm Yên Nhi lại một lần nữa sụp đổ, những đồng bạn của nàng, những người thường ngày xum xoe nịnh bợ nàng, tất cả đều lúc này lựa chọn tránh xa nàng, không có một ai muốn vì nàng đòi lại công đạo!

Nàng xem như là đã nhìn rõ hiện thực, bước chân lảo đảo kém chút ngã quỵ xuống!

“Ha Ha Ha!... Lâm Yên Nhi! Ngươi đã nhìn rõ chưa? Đây chính là hiện thực.” Lúc này Chu Cẩn đột nhiên cười lớn nói ra:

“Tất cả đều chỉ là vì lợi ích của bản thân mà tranh đấu mà thôi! Nhìn xem! Những kẻ thường ngày xum xoe nịnh bợ ngươi, có ai ra mặt cho ngươi sao? Tất cả đều chỉ vì lợi ích mà thôi!”

“Đứng trước sức mạnh của hoàng tộc, tất cả đều xem ngươi như là tai tinh, nhanh chóng tránh xa! Ha ha ha!...”

“Đừng nói nữa!...” Lâm Yên Nhi hét lớn, tức giận nhìn Chu Cẩn. “Chẳng phải là tìm người đại diện thôi sao? Trong vòng một tuần ta nhất định sẽ tìm được.”

“Được!... Vậy ta chờ một tuần!” Chu Cẩn dứt khoát đáp. “Nếu như quá thời hạn, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?”

“Ta biết!...” Nói rồi Lâm Yên Nhi xoay người, một mạch đi ra khỏi hội chợ.

Nàng muốn rời khỏi lễ hội, rời khỏi nơi thị phi này, trở về nhà mình!

Nhìn thấy Lâm Yên Nhi rời đi có người liền thắc mắc hỏi:

“Nàng có phải ngốc hay không? Tại sao không nhờ người nhà của mình làm đại diện?”

“Ngươi mới là đồ ngốc! Nhờ học viên làm đại diện thì đó chỉ là thiếu nợ nhân tình giữa các học viên với nhau. Hoàng tộc muốn lấy cớ bắt tội cũng không được. Nhưng nếu như là nhờ đến trưởng bối trong nhà thì sẽ không còn giống vậy nữa. đấy chính là đang thể hiện rằng Lâm gia thực sự muốn cùng Hoàng tộc đối địch!”

“Ra vậy! Vị bạn học thật sự là kiến thức cao thâm, tại hạ bái phục!”

“Ha ha ha! Quá khen, quá khen!”

Liếc mắt nhìn hai người đang nghị luận kia Chu Cẩn chỉ là nhếch miệng cười, thật không ngờ vẫn có người nhận ra môn đạo ở trong đó, quả thực là người nhiều, ánh mắt sáng như đuốc!

Đợi thêm một tuần nữa, để xem Lâm Yên Nhi vùng vẫy giãy c·hết như thế nào?

Hắn cũng muốn xem xem có ai dám không nhìn Hoàng tộc uy nghiêm, ra mặt cho nàng ta!

Không lại tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, hắn tiếp tục mang theo Hạ Thi Vũ đi dạo lễ hội, dù sao cũng đã mất công đến một lần không thể lãng phí cảnh đẹp ý vui trước mắt được.

--------------------

Buổi tối, tại thư phòng gia chủ Lâm gia!

“Yên Nhi! Lần này ngươi quá lỗ mãng rồi!...” Lâm Khải Sơn đối với hiện đang cúi đầu Lâm Yên Nhi, nói.

“Phụ thân! Ta biết sai!...” Lâm Yên Nhi ủy khuất. “Nhưng ta thật sự là không chịu đựng nổi!”

Lâm Khải Sơn lắc đầu thở dài:

“Ai!~... Vẫn là chúng ta đã quá ép ngươi! Nhưng hiện tại, vấn đề trước mắt là ngươi định kết thúc ra sao chuyện hôm nay? Gia tộc là không thể giúp được ngươi chuyện này.”



“Phụ thân! Ta sẽ tự tìm cách.” Lâm Yên Nhi nói rồi cúi đầu thi lễ. “Vậy hiện tại, ta xin phép trở về phòng suy nghĩ đối sách.”

Thấy cũng không thể tiếp tục nói được gì, Lâm Khải Sơn hơi do dự một chút nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.

--------------------

Trở lại phòng ngủ, Lâm Yên Nhi thay đồ ngủ rồi nằm phịch xuống giường.

Nàng trầm ngâm nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Trong chóc lát hai hàng nước mắt dâng trào ra.

Nàng không hiểu! Rõ ràng bản thân không hề làm gì sai!

Nhưng vì sao mọi người lại đối xử với nàng như vậy?

Nàng vô cùng ủy khuất nhưng hiện tại đến cả một người để nàng chia sẻ cũng không có!

Đến cả khuê mật cũng lựa chọn trốn tránh nàng.

Nàng bất lực! Cảm thấy rất bất lực!... Nhưng có thể làm sao?

Đợi một tuần nữa nếu như vẫn chưa thể tìm ra người đại diện.

Nhân sinh của nàng chắc chắn sẽ rơi xuống đáy cốc.

Càng nghĩ đến những ủy khuất mà mình phải chịu trong ngày hôm nay, càng cảm thấy tức giận.

Nàng căm tức bật người dậy, xoay người hướng về gối đệm liên tục đập mạnh.

“Đáng c·hết! Đáng c·hết!... Tất cả cả các ngươi đều đáng c·hết!” Hai tay nàng vừa đập mạnh lên mặt gối vừa lớn tiếng mắng mỏ giải tỏa tất cả những bức xúc trong lòng.

“Đáng c·hết!... Rõ ràng ta không làm gì sai vì sao lại đối xử với ta như vật? Aaaaa...” Cuối cùng Lâm Yên Nhi cũng không nhịn được mà úp mặt vào gối khóc thành tiếng.

Tiếng khóc của nàng vô cùng thê lương, nước mắt ướt đẫm cả gối.

Vốn nghĩ không có ai nghe thấy nàng khóc, cũng như nhìn thấy tình cảnh này của nàng.

Nhưng! Từ nãy tới giờ, vẫn luôn có một đôi mắt ở trên cao không, thông qua cửa sổ đang mở, nhìn chăm chú vào nàng.

Phải biết, phòng ngủ của Lâm Yên Nhi là ở trên lầu bốn, có thể ở trên cao không theo dõi nàng thực lực ít nhất cũng phải là “thiên phong”.

Hơn nữa lại còn không bị phát hiện, kẻ này... Tuyệt đối không đơn giản!

--------------------

Sáu ngày sau, buổi sáng, tại học viện!



Tại phòng riêng của mình, Lâm Yên Nhi rầu rĩ chống mặt suy tư.

Hiện tại đã là ngày thứ sáu rồi, nếu như hết ngày mai mà nàng vẫn chưa tìm ra người đại diện thì xẽ bị xử thua quyết đấu.

Hoàn cảnh hiện tại của nàng đã là lửa xém lông mày.

Nhưng nàng vẫn chưa tìm được ai làm người đại diện.

Tất cả bạn bè, bạn học những người bình thường xum xoe nịnh bợ nàng, hiện tại tránh nàng như tránh tà vậy, căn bản là không nhờ vả gì được.

“Tiểu thư! Tiểu Thư!... Có người của học viện muốn tìm ngài.” Lúc này, có một hầu gái vội vàng chạy vào hô to.

Lâm Yên nhi nghe vậy, lông mày giãn ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy cửa bị mở ra, một hầu gái bộ dáng hớt hải đứng ở đó.

Nhưng nàng cũng không có ý định trách cứ gì, vừa định bảo hầu gái ra dẫn người vào thì một bóng người đã xuất hiện tại phía sau lưng người hầu gái, dọa đến hầu gái tên Linh Linh giật nảy cả mình.

“Được rồi! Linh Linh ngươi tránh qua một bên.” Lâm Yên Nhi khoát tay ra lệnh, sau đó nhìn về phía người tới. “Bạch Lệ lão sư! Ngươi đến đây là có việc gì?”

Người đến là một trong những giáo viên của học viện, Bạch Lệ!

Bạch Lệ là một nữ giáo viên, nàng tóc dài đến hông, đen nhánh xõa tung thoải mái ở sau lưng, khuôn mặt mỹ lệ, đôi mắt to tròn màu nâu như có châu ngọc, mặc trên người là một bộ áo bào màu trắng.

Bình tĩnh chờ người hầu gái tránh ra, nàng lúc này mới lên tiếng:

“Lâm tiểu thư! Ta hôm nay đến là vì chuyện quyết đấu của ngươi.”

“Không phải là còn chưa đến hạn hay sao? Các ngươi gấp cái gì?” Lâm Yên Nhi không vui nói.

Bạch Lệ nghe vậy chỉ mỉm cười lắc đầu:

“Lâm tiểu thư hiểu lầm rồi. Ta không phải là đến để hối thúc ngươi mà là để thông báo cho ngươi rằng đã có người đồng ý trở thành đại diện của ngươi.”

“Cái gì!?” Niềm vui tới quá bất ngờ khiến Lâm Yên Nhi nhất thời không kịp phản ứng. “Là ai? Là ai muốn giúp ta?”

“Xin lỗi! Về vấn đề này, ta không tiện tiết lộ.” Bạch Lệ lắc lắc đầu. “Ngươi chỉ cần nói với ta rằng ngươi có chấp nhận hay không?”

“Chấp nhận! Đương nhiên là chấp nhận a!” Lâm Yên Nhi vui mừng liên tục gật đầu, mặc dù còn có chút tiếc nuối không biết được người giúp đỡ mình là ai, nhưng không sao, về sau có thể đi tìm hiểu.

Bạch Lệ mỉm cười gật đầu:

“Tốt! Vậy thì trận chiến sẽ diễn ra vào hai ngày nữa tại Đại Đô Đấu Trường. Mong Lâm tiểu thư chuẩn bị thật tốt.”

Nói xong nàng xoay người muốn rời đi.

“Đợi!...” Lâm Yên Nhi vội vàng lên tiếng.



Bạch Lệ bước chân dừng lại.

“Bạch lão sư! Ngài có thể hay không chuyển giúp ta lời cảm ơn đến người kia?”

“Theo ý ngài!” Bạch Lệ gọn gàng đáp, sau đó cũng không lại dừng lại, một mạch đi thẳng.

--------------------

Buổi tối, tại hoàng cung, tẩm điện của tứ hoàng tử!

“Aaaaaa!... Là ai!? Là ai dám cả gan chống lại ta?” Tứ hoàng tử Chu Cẩn đang điên cuồng gào thét, đập phá đồ đạc.

“Mới xảy ra chút chuyện đã trở nên điên cuồng như vậy! Còn ra thể thống gì?” Đúng lúc này, hoàng đế Chu Dịch nhanh chân bước vào, quát mắng.

Hắn không để cho thị vệ cùng thái giám lên tiếng thông báo trước chính là vì muốn xem xem biểu hiện của Chu Cẩn như thế nào.

Kết quả thật sự để cho hắn thất vọng!

Thấy là phụ hoàng đến, Chu Cẩn nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, vội vàng hành lễ:

“Thần nhi bái kiến phụ hoàng!”

“Hừ!” Chu Dịch khoát tay miễn lễ, bước nhanh đến bàn trả ngồi xuống, để người hầu châm trà rồi nhẹ nhàng bưng lên thưởng thức.

Đợi phụ hoàng uống xong vài ngụm trà, Chu Cẩn mới cẩn thận nói:

“Phụ hoàng!...”

“Chuyện của ngươi ta đã biết!” Chu Dịch đặt chén trà xuống, bình tĩnh trả lời:

“Nhưng nói thật với ngươi, ta cũng không biết người đứng ra đại diện cho Lâm Yên Nhi là ai. Bên phía học viện không chịu tiết lộ tin tức.”

“Cái gì!?” Chu Cẩn kinh ngạc. “Lại không nể mặt như vậy?”

‘Chẳng phải bình thường học viện đều rất chiếu cố mặt mũi của hoàng tộc sao?’ Chu Cẩn nội tâm cảm thấy khó hiểu.

“Bình thường thì rất nể mặt! Nhưng hiện tại!...” Nói, Chu Dịch trừng lớn mắt nhìn hắn. “Ngươi là cái cọng hành gì!? Đại tông sư còn cần phải nể mặt ngươi sao!?”

Chu Cẩn nghe vậy liền trừng lớn mắt kinh ngạc:

“Viện... viện trưởng đích thân ra mặt?”

“Đúng Vậy! Mặc dù không hiểu nguyên do vì sao, nhưng ta có thể đại khái đoán được một hai.” Chu Dịch đáp lời.

“Chắc chắn là có đại nhân vật ra mặt cho Lâm gia. Hơn nữa kẻ này còn không e ngại hoàng tộc.”

“Cho nên! Ngươi tốt nhất là đừng có đào sâu vào việc tìm hiểu xem ai là người đại diện cho Lâm Yên Nhi nữa.”

“Việc tốt nhất ngươi cần làm hiện tại chính là, để tiểu tình nhân của ngươi nhanh chóng tăng cao thực lực, chuẩn bị thật tốt cho cuộc chiến. Kẻo đến lúc thua lại làm mất mặt của hoàng tộc.

“Vâng! Thưa phụ hoàng!” Chu Cẩn chắp tay, cúi đầu hành lễ.

Ngay cả phụ hoàng cũng không muốn truy cứu tiếp, hắn còn có thể nói gì?