Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Giới

Chương 5: Ai Sẽ Đại Diện?




Chương 5: Ai Sẽ Đại Diện?

Chu Cẩn cùng với Hạ Thi Vũ tay trong tay trang trọng đi vào hội chợ trước bao nhiêu con mắt của mọi người.

Đối với Hạ Thi Vũ, thì đây chính là bước ngoặc quan trọng của cuộc đời nàng, bởi vì, hành động hôm nay này của tứ hoàng tử, chính là đang công khai giới thiệu nàng với tất cả mọi người, và công bố rằng, nàng mới là đạo lữ hợp cách của hắn.

Sau hôm nay, sẽ chẳng còn ai dám xem thường nàng, xem thường xuất thân của nàng nữa!

Sau hôm nay, nàng sẽ thật sự một bước lên trời!

Thật sự là không phụ bao nhiêu cố gắng bấy lâu nay của nàng!...

Về phần Chu Cẩn, vừa tiến vào hắn đã để ý thấy Lâm Yên Nhi!

Nhưng hắn không quan tâm!

Mục đích của hắn chính là tới gây chuyện!

Lâm Yên Nhi hiện tại ánh mắt tràn đầy đau khổ, tức giận cùng với bất lực nhìn lấy hai người.

Nàng hiện tại không biết bản thân nên làm gì, chỉ có thể bất lực mở ra cặp mắt đẹp nhìn đôi tình nhân đang tình tứ trước mặt bao nhiêu người.

Quả thật Lâm Yên Nhi hôm nay trang điểm cùng với ăn mặc rất xinh đẹp và lộng lẫy, nhưng càng là như vậy thì lại càng khiến Chu Cẩn chán ghét nàng.

Bởi vì điều này chứng tỏ Lâm gia vẫn chưa c·hết tâm, vẫn đang muốn dùng sắc đẹp của Lâm Yên Nhi tới câu dẫn hắn.

Trong mắt hắn, giờ đây Lâm Yên Nhi càng trở nên ti tiện mà thôi!

Đáp lại ánh mắt đau khổ của Lâm Yên Nhi, Chu Cẩn chỉ là cười khẩy sau đó lạnh lùng dời mắt tiếp tục hướng về phía trước tiến tới.

Nhưng một màn này lại bị vô số học viên nhìn thấy, bọn hắn lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Yên Nhi rồi quay đầu bàn tán.

Những âm thanh bàn tán kia lọt vào tai Lâm Yên Nhi giống như là từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim nàng vậy.

Mặc dù cũng có những âm thanh là thương cảm cho nàng, nhưng phần đa vẫn là cười trên nỗi đau của người khác.

Sự đau khổ, tủi nhục này thử hỏi nàng làm sao có thể chịu được đây?...

Khuê mật cùng các bạn đồng hành của nàng muốn tiến lên an ủi nhưng bọn họ cũng không biết phải nên nói như thế nào cho phải!

Cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài đứng bên cạnh nhìn nàng mà thôi!

Nhưng dù Lâm Yên Nhi có cảm nhận như thế nào đi nữa thì lễ hội vẫn được tiếp tục.

Chu Cẩn cùng Hạ Thi Vũ tiếp tục bước đi, lướt qua Lâm Yên Nhi, đi đến giữa trung tâ·m h·ội chợ.

Dưới vô số con mắt xem náo nhiệt của tất cả mọi người, Chu Cẩn điều động khí huyết khuếch đại thanh âm, dõng dạc nói:



“Xin lỗi vì đã làm phiền đến mọi người, nhưng ta tứ hoàng tử của Đông Thắng Đế Quốc, Chu Cẩn muốn mượn lễ hội hôm nay để tuyên bố một chuyện quan trọng.”

Nói rồi, hắn đưa tay ra trước người Hạ Thi Vũ, làm thủ thế giới thiệu, nói:

“Người con gái này tên là Hạ Thi Vũ, là tân sinh nhập học của năm nay, tư chất loan phượng thượng phẩm.”

“Từ hôm nay trở đi nàng ấy sẽ ở dưới quyền bảo hộ của ta, bất kỳ ai dám động đến nàng ấy cũng chính là đang động đến ta. Ta!... tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”

Sau khi Chu Cẩn tuyên bố xong, mọi người xung quanh đều xôn xao trong kinh ngạc.

Thật không ngờ tứ hoàng tử không chỉ là công khai tình tứ với tình nhân mà hiện tại còn công khai bảo vệ tình nhân này?

Mọi người vốn cho là Chu Cẩn chỉ là ngầm biểu hiện thái độ thôi.

Hiện tại lời cũng nói c·hết như vậy!?

Lần này mặt mũi của Lâm gia thật sự là không còn chút nào a!

Mặc kệ mọi người suy nghĩ như thế nào, Chu Cẩn vẫn tình tứ nắm lấy eo Hạ Thi Vũ mang theo nàng tham gia lễ hội.

“Tứ hoàng tử thật sự là ngày càng phong độ a! Đạo lữ này của ngài thật sự là nhân trung long phượng.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Tư chất loan phượng thượng phẩm, nếu ta cũng cũng có được một phần của tư chất này vậy thì còn phải sầu việc tu luyện chậm sao?”

“Có được đạo lữ vừa xinh đẹp như thiên tiên, vừa tư chất tốt như vậy, thật sự là ngưỡng mộ tứ hoàng tử ngài nha!”

“...”

Hai người Chu Cẩn vừa đi tiếp không được mấy bước, một đám lớn học viên quý tộc liền tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

Dù sao chuyện đấu đá của hoàng tộc và Lâm gia không liên quan đến bọn họ, bọn ho cứ treo thật cao là được rồi.

Nhưng tứ hoàng tử là người cầm lái hoàng quyền trong tương lai nhất định phải tạo mối quan hệ tốt.

Bị một đám người tâng bốc Chu Cẩn mặt ngoài không b·iểu t·ình nhưng trong lòng đang vui như mở hội.

Mặc dù hắn vẫn chưa tuyên bố Hạ Thi Vũ là đạo lữ của hắn, nhưng khi nghe đám người tâng bốc như vậy hắn cũng không có lên tiếng đính chính, cũng tức là hắn đã ngầm thừa nhận điều này.

Chu Cẩn mỉm cười đối với mọi người chắp tay nói:

“Đa tạ mọi người khen ngợi, ta cũng chỉ là may mắn mà thôi! Thực ra bản thân ta vẫn còn rất nhiều thiếu sót.”

“Đâu có, đâu có! Hai người thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!”

“Đúng vậy! Nếu ngài còn thiếu sót thì ai có thể hoàn hảo đây?”

“Tứ hoàng tử thật sự là quá khiêm tốn rồi!”



“...”

Thấy Chu Cẩn không có lên tiếng phản đối những lời nịnh nọt càng thêm nhiều hơn, càng không kiêng dè hơn.

Mà ở bên cạnh, Hạ Thi Vũ nghe được những lời tâng bốc này thì mặt đẹp đỏ ửng, e thẹn dựa sát vào người Chu Cẩn.

Nhưng thực tế, lòng hư vinh của nàng đang rất được thỏa mãn, cứ tiếp tục như thế này nàng chắc chắn sẽ được bước chân vào hoàng tộc, từ nay vịt hóa phượng hoàng.

“Hoàng tử!...” Lúc này một tiếng hét lớn vang lên từ đằng sau, vang vọng khắp xung quanh.

Mọi người bất ngờ nhìn về phương hướng âm thanh vọng tới.

Chu Cẩn cùng Hạ Thi Vũ cũng là chậm rãi quay người nhìn lại, bởi vì bọn hắn biết chủ nhân của âm thanh này là ai.

Chỉ thấy Lâm Yên Nhi một mặt hậm hực, tức giận đi tới.

Nàng lúc này vô cùng phẫn nộ, muốn tự đòi về công đạo cho mình.

“Hoàng tử, tại sao ngài có thể đối xử với ta như vậy? Chúng ta dù sao cũng là đã có hôn ước!” Lâm Yên Nhi vừa đi tới gần liền mở miệng chất vấn:

“Ngài làm như vậy! Đem mặt mũi của ta cùng Lâm gia đặt ở nơi nào?”

“Ngài muốn ta phải làm sao thì ngài mới vừa lòng đây?”

Chu Cẩn nghe vậy chỉ là cười mỉa. “Ha!... Ngươi cũng biết tức giận rồi nha!? Ta còn tưởng là ngươi sẽ lại lựa chọn nhẫn nhịn đây!?”

“Ngươi!...” Lâm Yên Nhi ngón tay chỉ vào Chu Cẩn, nói không ra lời.

“Được rồi!” Chu Cẩn khoát tay. “Nếu ngươi muốn biết phải làm như thế nào thì ta mới vừa lòng, vậy ta cũng liền nói cho ngươi biết.”

“Chủ động giải trừ hôn ước, thành toàn cho bọn ta đi!” Nói rồi hắn chủ động đưa tay ôm lấy eo Hạ Thi Vũ liếc mắt đưa tình!

Được tứ hoàng tử thể hiện tình cảm, Hạ Thi Vũ đỏ mặt, chủ động nép sát vào lòng ngực hắn.

“Rốt cuộc là ta đã làm sai điều gì?” Lâm Yên Nhi hai hàng nước mắt rơi xuống. “Ta đã làm gì sai để bị đối xử như vậy?”

Mặc dù lúc này Lâm Yên Nhi rơi nước mắt, bộ dáng người thấy mà thương, nhưng không bao gồm cả Chu Cẩn.

Hắn chỉ cho rằng nàng hiện tại chỉ là đang bán thảm mà thôi!

Mà cho dù là thật thì sao?

Ý hắn đã quyết, hắn chỉ yêu một mình Hạ Thi Vũ mà thôi!



Với lại, Lâm gia hiện tại giống như là sói đói nhìn chằm chằm vào cơ nghiệp hoàng tộc, hắn sao có thể để cho bọn họ được như ý?

Hiện tại nếu hắn mềm lòng sẽ chỉ khiến chuyện về sau càng rắc rối mà thôi!

Bởi vậy! Hắn lạnh lùng nói:

“Không phải là ngươi sai! Mà là Lâm gia các ngươi sai! Các ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cơ nghiệp của hoàng tộc ta!”

“Lâm Yên Nhi! Ngươi cần gì phải cố gắng như vậy để phải chịu tội đây?” Chu Cẩn hít sâu một hơi. “Chuyện giữa chúng ta sẽ không có kết quả! Ngươi đừng mơ tưởng nữa!”

Nghe những lời tuyệt tình này của Chu Cẩn, cùng với ánh nhìn không thiện chí của những người xung quanh, Lâm Yên Nhi cảm thấy trời đất như đang quay cuồng vậy.

Nàng giờ phút này cảm thấy có chút đứng không vững, nhưng vẫn cố gắng gượng chống.

Một hoàng hoa khuê nữ như nàng, trước giờ chưa từng phải chịu sự sỉ nhục lớn tới vậy.

Nàng ngẩng đầu lên trời, nhắm mắt lại!

Sau khi hít sâu một hơi thật dài, nàng mới lần nữa mở to mắt nhìn về đôi tình lữ phía trước mặt.

“Nếu ngài đã nói như vậy, vậy thì!...” Nàng đưa ngón tay chỉ hướng Hạ Thi Vũ. “Hạ Thi Vũ!... Chúng ta quyết đấu một trận trên lôi đài đi!”

“Kẻ thua sẽ phải rời khỏi tứ hoàng tử, rời khỏi học viện! Ngươi dám không?”

“A!?...” Hạ Thi Vũ kinh ngạc nhìn Lâm Yên Nhi, nàng thật không ngờ chuyện sẽ diễn biến đến mức này.

Nàng đưa mắt bối rối nhìn lên Chu Cẩn, đáp lại nàng là một cái ánh mắt yên tâm, nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được thôi, Lâm Yên Nhi! Nhưng là!...” Chu Cẩn thấy chuyện đang đi theo hướng mình mong muốn, liền cười nói:

“Ngươi có người đại diện sao?”

“Ta đương nhiên có!” Lâm Yên Nhi đáp lại.

Nàng đương nhiên biết vấn đề này, học viên có đôi khi sẽ diễn ra t·ranh c·hấp, lúc này đôi bên sẽ thách đấu lôi đài và đặt cược vào đó, kẻ mạnh sẽ có được tất cả.

Nhưng để đề phòng có người thua sẽ quỵt nợ, học viện có quy định, muốn giao đấu thì bắt buộc phải có người đại diện.

Người đại diện sẽ có trách nhiệm đốc thúc người bên mình thực hiện hứa hẹn nếu như thua, còn sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới nếu như người mình đại diện không thực hiện giao ước hoặc g·ian l·ận trong tranh đấu!

Hơn nữa còn có một điều lệ nữa là, nếu người thách đấu không có người đại diện thì sẽ bị xem như là đang đem quy định của học viện ra làm trò đùa, sẽ bị trực tiếp xử thua và mất tất cả những gì mình đã đặt cược, lúc này học viện sẽ ra mặt đốc thúc học viên thua cuộc.

Mặc dù học viện không rảnh để làm người đốc thúc cho các học viên, nhưng nếu như dám động tới quy định thì sẽ ra mặt trừng phạt, để không còn ai lỗ mãng thách đấu mà không có người đại diện nữa.

“Ồ!? Là ai?” Chu Cẩn cười nhếch miệng. “Ta đại diện cho Thi Vũ! Còn ngươi?”

Lâm Yên Nhi liền quay người lại nhìn về phía khuê mật của mình:

“Tiểu Tuyết!?”

Đáp lại nàng là ánh mắt né tránh. “Thật xin lỗi Yên Nhi! Đây là cùng hoàng tộc đối đầu, ta không làm được!” Thẩm tuyết vừa nói vừa cúi đầu, không dám nhìn khuê mật của mình.

“Ngươi!...” Lâm Yên Nhi nghẹn lời, sau đó lại nhìn về những đồng bạn còn lại, nhưng không ngoại lệ tất cả đều né tránh nàng. “Các ngươi!...”