Chương 4: Sơ Hiển Ý Đồ
Trên đài, thuyết thư tiên sinh thao thao bất tuyệt, hăng hái kể chuyện, dùng ra tất cả ngón nghề kiếm cơm của mình để miêu tả câu chuyện càng thêm sinh động.
Phía dưới đài, các học viên vừa nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện, vừa vỗ tay khen hay, ném phần thưởng, vừa nhỏ giọng nổi lên nghị luận bốn phía, tất cả đều là đang thảo luận tính chân thật về sự tích của Hắc Dạ đại tông sư.
“Yên Nhi! Ngươi nói xem Hắc Dạ đại tông sư này là có thật hay không?” Chỗ bàn tiệc của đám người Lâm Yên Nhi, khuê mật Thẩm Tuyết ghé sát nhỏ giọng nói.
Lâm Yên Nhi nhẹ nhàng cười đáp:
“Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là giả rồi! Bên trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng chưa từng có người này nha! Với lại, mười mấy tuổi đại tông sư, ngươi tin sao?”
“Phải đó! Đừng nói là mười mấy tuổi đại tông sư, cho dù là thiên phong cường giả cũng là không có thể a! Phải biết ‘tiềm long sồ phượng bảng’ cũng mới chỉ sắp xếp trước ba mươi tuổi ‘địa tỏa thượng tam trùng’ thôi nha!”
“Ai!~... Võ đạo biết bao nhiêu khó khăn?! Mười mấy tuổi đại tông sư, cái thiên phú này trăm vạn năm cũng chưa nghe nói có ai a!”
Các nữ bạn học của Lâm Yên Nhi cũng lần lượt lên tiếng phụ họa.
Mười mấy tuổi đại tông sư?
Có đ·ánh c·hết các nàng cũng không tin!
Nhưng dù sao, xem là câu chuyện nhiệt huyết tuổi trẻ để nghe giải trí vẫn là rất hay a!
Dù sao, ai không mong muốn mình trở thành một cường giả, xông xáo giang hồ khoái ý ân cừu đây?!
... ...
Lễ hội cứ như vậy tiếp tục, sau khi thuyết thư tiên sinh kể chuyện xong, lại đến phần ca múa, biểu diễn võ đạo, sau đó là tự hành tham quan võ viện lúc 2h chiều.
Học viện trong ngày lễ hội được trang trí vô cùng đẹp mắt, khắp nơi giăng đèn kết hoa, còn có khu vực hội chợ được mọi người chú ý nhất.
Hội chợ được tổ chức ở khu vực quảng trường, thường ngày đây là nơi các học viên bình thường luyện võ, diện tích rất rộng lớn, quả thực rất thích hợp để bày hội chợ.
Đến giờ tự tham quan, hội chợ bắt đầu trở nên nhộn nhịp hẳn lên, khắp nơi là tiếng thương nhân chào hàng, tiếng mọi người hoan hô, nghị luận khi vây xem biểu diễn tạp kỹ.
Cho dù chỉ là một hội chợ được tổ chức trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà lại có bày biện đủ loại thiên kỳ bách quái kỳ trân dị bảo, các loại đan dược tu luyện.
Ở đây đều là các công tử, tiểu thư quý tộc, xuất thủ vô cùng xa hoa, cho nên các thương nhân mới không ngại đường xa, tranh thủ đến đây bày hàng buôn bán, chỉ cần có thể bán được đơn hàng vậy thì là kiếm bộn không lỗ.
Nhưng tuyệt đối không có người dám chào hàng giả hay hét giá, tất cả mặt hàng đều được yết giá rõ ràng nên không sợ bị lừa.
Dù sao việc này liên quan đến uy tín của học viện, không kẻ nào dám thử khiêu khích!
Trong khoảng thời gian này Lâm Yên Nhi cùng với các bạn của mình kết bạn đi dạo hội chợ, nhưng nàng tâm không tại chỗ.
Nàng hiện tại rất buồn rầu, vốn nghĩ có thể cùng Chu Cẩn cùng dùng tiệc, cùng đi dạo hội chợ, tham quan học viện.
Nhưng từ khi lễ hội bắt đầu đến giờ nàng vẫn không nhìn thấy hoàng tử đâu, nên là nàng cũng hết cách.
Bỗng nhiên, vào lúc này, thanh âm của những thị vệ gác cổng nơi cổng chính của hội chợ đồng loạt vang lên đầy uy nghi:
“Tứ hoàng tử đến!...”
Thanh âm náo nhiệt bên trong chợt dừng lại giây lát, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cổng chính, sau đó là lại bắt đầu nháo nhào kích động nghị luận!
“Cái gì?! Tứ hoàng tử đến? Ta còn tưởng rằng hôm nay ngài ấy sẽ không tới a!”
“Từ sáng nay không thấy ngài ấy đâu! Sao bây giờ lại tới?”
“Mấy đại nhân vật này phong cách làm việc cũng thật là đặc biệt nha!”
“Ta nói! Tứ hoàng tử cũng quá ưu thích làm màu đi, đến thì đến thôi cần phải làm quá lên như vậy sao?”
“Ngươi thì biết cái gi? Đây là đang trực tiếp thể hiện hoàng gia uy nghiêm a.”
“Phải đó, dẫu sao người ta cũng là hoàng tử đâu thể xuất hiện tầm thường như chúng ta được.”
“...”
Các học viên nhất thời lâm vào nghị luận sôi nổi.
Các thương nhân cùng thường dân cũng không kém cạnh, cũng đang đối với người bên cạnh cảm khái nghị luận.
Bọn họ vốn là những người bên ngoài học viện, hôm nay có thể được nhìn thấy tứ hoàng tử thiên tài nổi danh của hoàng tộc, quả thực là vô cùng may mắn, trở về có thể cùng người khác thổi được một thời gian dài!
Mà nghe được tứ hoàng tử đến, Lâm Yên Nhi liền trở nên kích động, cuối cùng nàng cũng chờ được ngài ấy tới, nàng cũng không quản là tại sao hiện tại ngài ấy mới tới, liền kích động nâng lên váy chạy về hướng cổng chính!
Các bạn nữ đồng hành với nàng nhìn thấy nàng hành động như vậy chỉ là lắc đầu cười nhẹ rồi cũng nhanh chóng chạy theo.
Lúc này, tứ hoàng tử Chu Cẩn dáng vẻ uy vũ thần tuấn bước vào, hắn hôm nay khoác lên một bộ mãng bào lộng lẫy, rõ ràng là trang phục điển lễ của hoàng tộc.
Bộ y phục lộng lẫy không những không làm mất đi dáng vẻ oai nghiêm của hắn, mà còn khiến cho hắn mang theo một uy áp vô hình của bậc vương giả, quả thực là khiến cho người khác nhìn thấy mà cảm khái không thôi!
Vừa nhìn thấy Chu Cẩn, Lâm Yên Nhi liền vui mừng tiến lên muốn chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy người đi bên cạnh hắn, nàng dường như hóa đá, bước chân đột nhiên ngừng lại, biểu lộ trở nên cứng đờ.
Mọi người cũng chú ý đến người đi bên cạnh Chu Cẩn.
Đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đầu cài hoa thêu màu tím, xiêm y lụa mỏng màu tím ôm trọn dáng người thướt tha, bên ngoài khoác lấy một bộ cẩm y trường bào màu xanh thêu loan phượng.
Nàng tóc ngắn đen nhánh ngang vai, đôi mắt xanh ngọc dường như ẩn chứa cả bầu trời ở trong đó.
Không ai khác! Nàng chính là Hạ Thi Vũ.
Giờ phút này Ha Thi Vũ ôm chặt lấy cánh tay Chu Cẩn, cùng nhau đi vào giống như là một đôi thần tiên quyến lữ.
Nhìn thấy cô gái này mọi người trợn tròn cả mắt không hiểu chuyện gì xảy ra, lại nổi lên nghị luận:
“Đây là ai? sao lại đi bên cạnh tứ hoàng tử như là tình lữ như vậy?”
“Ngươi đúng là cô lậu quả văn! Người này là Hạ Thi Vũ tình nhân của tứ hoàng tử, gần đây cũng vì chuyện này mà tứ hoàng tử nháo không vui với Lâm Yên Nhi nha.”
“Ha ha!... Lần này thì vui rồi, nhân tình lại trịnh trọng xuất hiện cùng tứ hoàng tử tại lễ hội giống như là hôn thê vậy. Lần này mặt mũi của Lâm Yên Nhi cùng Lâm gia chắc chắn là mất hết.”
“Còn không phải sao? Ngươi nhìn Lâm Yên Nhi kìa, bộ dáng kia là như bị mất hồn vậy.”
“Đây quả thực là hoàng tộc đang cố tình đánh mặt Lâm gia mà! Ai!~... xem ra sắp lớn chuyện rồi.”
“Đúng vậy! Chỉ là đáng thương Lâm tiểu thư, nàng rõ ràng là người bị hại a!”
“Ta có phải hay không hoa mắt, Hạ Thi Vũ khoác ở trên người giống như là ‘Loan Phượng Cẩm Y Trường Bào’ a!?”
“Ngươi không có hoa mắt đó đích thật là ‘Loan Phượng Cẩm Y Trường Bào’!”
“Ta đi! Đến cả trang phục của quý nữ hoàng tộc mà cũng dám để cho nàng mặc? Hoàng tử là ngại không lớn chuyện sao?”
“Đây là một loại biểu hiện thái độ của hoàng tộc, nếu như không có hoàng đế ngầm gật đầu thì tứ hoàng tử có bao nhiêu cái đầu để cho hoàng đế chặt đây?”
“...”
Vô số nghị luận, lời qua tiếng lại bốn phía, có nghi hoặc, có cười trên nỗi đau của người khác nhìn Lâm Yên Nhi chuyện cười, cũng có người thương tiếc đồng cảm cho Lâm Yên Nhi.
Mà Lâm Yên Nhi lúc này nàng có thể gọi là há hốc cả mồm, nàng không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.
Hoàng tử vậy mà công khai kết đôi cùng Hạ Thi Vũ tham gia lễ hội, lại còn làm ra náo động lớn như vậy?
Đây rõ ràng là sợ người khác không biết Lâm Yên Nhi nàng bị cho ra rìa mà!
Đây rõ ràng chính là đánh mặt nàng, đánh mặt Lâm gia a!
Có thể nghĩ chuyện hôm nay nếu như là truyền ra ngoài, không những nàng mất hết danh tiếng mà đến ngay cả Lâm gia của nàng cũng sẽ mất hết danh tiếng.
Cho dù là một kẻ ngu si nhìn thấy cảnh này thì cũng biết là liên hôn giữa Lâm gia và Hoàng tộc chắc chắn sẽ bị hủy trong tương lai thôi.
Cho nên, các gia tộc đối thủ sẽ không còn cần phải e ngại Lâm gia nữa.
Chuyện này đối với Lâm gia mà nói, ảnh hưởng chắc chắn sẽ là vô cùng lớn!
Nhưng hiện tại, chuyện quan trọng trước mắt chính là mặt mũi của nàng đang mất hết, hoàng tử chính là đang công khai đánh mặt nàng.
Nếu cứ để như thế này thì sau này nàng sao còn mặt mũi gặp người? Làm sao còn mặt mũi ở lại trong học viện đây?
Hiện tại nàng biết, biết vì sao hiện tại Chu Cẩn mới đến.
Bởi vì nếu hắn gây chuyện ở trong hội trường yến hội, khiến yến hội không thể suôn sẻ tiến hành, vậy thì chính là đang đánh mặt học viện, đến lúc đó đại tông sư ra tay trấn áp, hắn không c·hết cũng phải lột một lớp da.
Cho nên hắn mới lựa chọn giờ này chạy tới, vừa có thêm đông đảo thương nhân cùng thường dân làm khán giả, vừa không đắc tội học viện.
Quả thực là nơi thích hợp để nắm quả hồng mềm như nàng!
‘Hoàng tử sao ngươi lại có thể tuyệt tình đến như vậy?! Rốt cục là ta đã làm sai điều gì để phải chịu sự bất công như vậy?’ Trong lòng Lâm Yên Nhi đau khổ thầm nghĩ.
Nàng hiện tại vô cùng đau lòng nhìn lấy hoàng tử và Hạ Thi Vũ đang sánh bước cùng nhau đi vào hội chợ, nàng phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không khiến cho mình rơi xuống nước mắt.