Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Giới

Chương 3: Ai Đáng Giá Hơn Hắn?




Chương 3: Ai Đáng Giá Hơn Hắn?

Cùng thời điểm với lúc hoàng đế chất vấn Chu Cẩn.

Tại Lâm gia!

Tại thư phòng của gia chủ Lâm gia, Lâm Yên Nhi đang cúi đầu đối mặt với cha mình Lâm Khải Sơn.

Lâm Khải Sơn là một người đàn ông bộ dáng trung niên, khuôn mặt phúc hậu cân đối, tóc vàng cắt ngắn kiểu mái lệch phương tây, thân mặc một bộ đường trang có thêu hùng sư ở phía trước.

Kiểu kết hợp đông tây giữa đầu tóc và quần áo không khiến cho người ta cảm giác kệch cỡm mà ngược lại còn toát lên sự anh tuấn của hắn.

Hắn ngồi ở đó nhưng khí thế của một thượng vị giả lâu năm tỏa ra khắp cả phòng, khiến cho Lâm Yên Nhi có chút không dám nhìn thẳng.

“Yên Nhi! Chuyện ngươi bị tứ hoàng tử từ chối là thật sao?” Lâm Khải Sơn trầm giọng hỏi.

“Vâng! Phụ thân!” Lâm Yên Nhi không dám giấu diếm cúi đầu trả lời.

Lâm Khải Sơn nghe vậy liền trừng lớn mắt, quát:

“Vô Dụng!... Ngươi chẳng phải, chẳng phải đã được học cách chăm sóc hoàng tử hay sao? Vậy mà lại để thua một con nhóc mới gặp hoàng tử chưa đầy một tháng!”

“Phụ thân! ta cũng hết cách! Chỉ có thể nói là con yêu nữ kia quá giảo hoạt, hoàn toàn c·ướp mất hồn của hoàng tử?” Nhớ lại sỉ nhục lúc sáng nay Lâm Yên Nhi một mặt oan ức trả lời.

“Chính bản thân mình vô dụng lại còn trách người khác?” Lâm khải Sơn vẫn tiếp tục nặng lời trách cứ:

“Thủ đoạn bình thường không được, không biết dùng cách khác sao? Không biết dùng thân thể đi câu dẫn hắn sao? Ngươi xinh đẹp như thế còn sợ không dụ được hắn lên giường sao?”

“Cái gi?!... Lên... Lên giường?” Nghe những lời kia của cha mình Lâm Yên Nhi liền kinh ngạc, há hốc mồm, khuôn mặt đỏ thấu:

“Phụ thân! Ngươi sao có thể nói như vậy đây? Trinh tiết của nữ nhân sao có thể dễ dàng cho đi như vậy? Sao có thể dùng để câu dẫn nam nhân đây?”

“Như vậy, cùng gái lầu xanh có khác gì? Chuyện kia ít nhất phải đến khi thành hôn mới có thể làm a!”

Lâm Khải Sơn tức giận vỗ bàn một cái, quát:

“Trinh tiết! Trinh tiết!... Không thể thành công bắt được tứ hoàng tử tới tay thì trinh tiết kia còn cần để làm gì? Ngươi quả thật là bị mẹ ngươi làm hư rồi! Tức c·hết ta!...”

Bị cha mình mắng, Lâm Yên Nhi chỉ có thể một mặt oan ức cúi thấp đầu chịu trận.

Nhưng về chuyện kia nàng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Đùa gì thế!? Nàng là khuê nữ có gia giáo, sao có thể làm chuyện dùng thân thể đi câu dẫn nam nhân?



Đánh c·hết nàng cũng tuyệt đối sẽ không làm như vậy!

Cho dù hiện tại tứ hoàng tử hồi tâm chuyển ý, chạy tới đây quỳ xuống cầu xin muốn cùng nàng một đêm, nàng cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.

Muốn lên giường với nàng? Ha ha, xin lỗi! Đợi đến đêm thành hôn đi.

Đang lúc mắng, Lâm Khải Sơn chợt nghĩ đến điều gì, hắn dừng lại nhìn Lâm Yên Nhi một lúc, sau đó nói:

“Yên Nhi! Nói thật với ta, ngươi có phải hay không không có tình cảm với hoàng tử?”

Lúc này Lâm Yên Nhi mới ngẩng đầu, nhìn cha nàng một lúc, sau đó mới ấp úng đáp:

“Phụ thân! Nói thật... Ta không hề có tình cảm với hoàng tử, nhưng ta biết sinh ra trong đại gia tộc, ta không có lựa chọn.”

“Vì vậy! Vì lợi ích của cả gia tộc ta chỉ có thể dốc lòng hoàn thành mối liên hôn này.”

“Dù sao lợi ích gia tộc mới là tối cường nhất, bởi vậy từ nhỏ tới lớn ta không dám để mình có tình cảm với bất cứ nam nhân nào khác ngoài hoàng tử.”

“Nói thật! Ta chỉ có cảm giác ngưỡng mộ thiên phú của hoàng tử, nhưng đây không phải là tình cảm yêu đương.”

“Nhưng ta cố gắng xem sự ngưỡng mộ này là yêu thích để có thể dốc lòng hoàn thành mối liên hôn này. Bởi vì ta biết gia tộc cần ta như thế!”

“Nếu như ta có tình cảm với nam nhân khác ngoài hoàng tử, gia tộc tuyệt đối sẽ không đồng ý, trừ khi người mà ta thích có giá trị hơn tứ hoàng tử nhiều.”

“Nhưng trong thiên hạ này ai có thể đáng giá hơn tứ hoàng tử? Đáng để Lâm gia ta từ bỏ cả quyền lực hoàng tộc đây?” Nói đến đây Lâm Yên Nhi liền tự diễu:

“Ha Ha! Đáp án, đương nhiên là không có ai a!”

Lâm Khải Sơn không ngờ con gái mình có nhiều tâm sự vậy, phút chốc khiến hắn lâm vào trầm tư:

“Yên Nhi! Ta biết ngươi có khổ tâm, nhưng ngươi nhất định phải bằng mọi cách giành lại được tứ hoàng tử.”

“Vâng! Nữ Nhi hiểu!...” Lâm Yên Nhi nhẹ giọng đáp lời sau đó xin phép về phòng.

Đợi Lâm Yên Nhi đi rồi Lâm Khải Sơn mới thở dài một hơi, sau đó hắn đứng dậy quay người, đi đến gần của sổ thủy tinh ở phía sau, nhìn ngắm một hồi trăng tròn sáng vành vạch ở trên cao.

“Người đáng giá hơn tứ hoàng tử?... Ngược lại là có! Nhưng người kia có thể để ý đến Yên Nhi nhà ta sao?” Lâm Khải Sơn lâm vào nói thầm, cuối cùng là lắc đầu cười tự diễu.

--------------------

Ngày 10 tháng 9! Hôm nay là ngày lễ hội trường của Võ Viện Đế Đô.



Hôm nay mọi người đều ăn mặc rất đẹp cùng trang trọng!

Dù sao, các học viên đa phần đều là quý tộc, ở những dịp như thế này thường là lúc các học viên quý tộc tìm hiểu và thiết lập mối quan hệ tốt với nhau, cho nên, vẻ bề ngoài là không thể qua loa được.

Lễ hội bắt đầu vào lúc 10h!

Sau khi nghe diễn văn khai mạc, mọi người sẽ cùng lựa chọn chỗ ngồi để dùng bữa đồng thời thưởng thức những tiết mục giải trí do học viện sắp xếp tổ chức.

Lựa chọn vị trí chỗ ngồi như thế nào?

Theo quy định của học viện thì là tự do, nhưng mà ai cũng hiểu ngầm rằng là các quý tộc có địa vị càng cao thì càng có quyền ưu tiên lựa chọn trước.

Đến 5h chiều thì tất cả sẽ tập trung lại tại phòng hội trường để nghe diễn văn bế mạc.

Có thể sẽ có người thắc mắc là, “tại sao không tổ chức vào buổi tối lúc thời tiết mát mẻ? Với lại tại sao lễ hội lại kết thúc sớm như vậy?”

Về điều này học viện trả lời rằng. “Ở đây đều là hoàng hoa khuê nữ, làm gì có nhà nào muốn con gái nhà mình đi chơi tối đâu! Cho nên... ha ha... thật xin lỗi, chỉ có thể tổ chức vào ban ngày thôi, cũng không thể kéo dài tới khi mặt trời lặn được.”

... ...

Đúng 10h, khi mà tất cả mọi người đã tập trung lại tại phòng hội trường của học viện, viện phó đứng lên trên bục cao đọc diễn văn sau đó tuyên bố lễ hội trường bắt đầu.

Lúc này hội trường trở nên rộn ràng hẳn lên, các học viên vội vàng tìm kiếm người quen để ngồi chung một bàn.

Cũng có những học viên đang tìm kiếm đối tượng để làm quen sẽ lựa chọn chờ một chút để quan sát, đợi tìm được đối tượng thích hợp rồi thì sẽ tiến tới mời người đó ngồi chung bàn, còn nếu người đó đã có chỗ ngồi trước rồi thì sẽ xin phép ngồi chung bàn.

Học viên đa phần là quý tộc, cho nên, cho dù là từ chối thì cũng sẽ không nói ra lời khó nghe, bởi vậy cũng không phải sợ mất mặt.

Với lại! Cho dù là mất mặt thì đã sao?

Phải biết một mối quan hệ tốt khó cầu, mất chút mặt mũi có đáng là gì?!...

Ở đây, tất cả bàn tiệc đều là bàn tròn, mỗi bàn đều sắp sẵn sáu chiếc ghế dựa xung quanh cho nên rất thuận tiện cho mọi người bầu bạn cùng ngồi, thậm chí, nếu nguyện ý, vẫn có thể thêm vào hai ghế mà vẫn không thấy quá chật chội.

Nhìn qua, bàn tiệc và ghế đều được phủ lên vải lụa quý có thêu hoa văn sống động!

Ghế ngồi còn có gắn thêm đệm êm, như vậy mọi người liền có thể ngồi được lâu mà không cảm thấy khó chịu.

Trên mỗi bàn đều trưng bày lấy rất nhiều sơn hào hải vị mà với khẩu vị cũng như mắt nhìn của các quý tộc cũng khó có thể chê vào đâu được.

Có thể nói, để tổ chức một buổi tiệc như này, học viện đúng thật là dốc hết lòng.



Lâm Yên Nhi hôm nay mặc mội bộ đường trang cách tân màu đen đỏ, để hở một phần ngực, bên ngoài khoác thêm áo khoác dài lụa mỏng, hai tay đeo ống tay xỏ ngón giữa lụa mỏng màu đen.

Tóc nàng bổ luống, đầu cài hoa thêu cùng màu với y phục, trên đôi tay ngọc còn khoác lấy một dải lụa mỏng dài màu đen đỏ xen lẫn khiến nàng càng trở nên quý phái.

Bộ y phục ôm sát lấy cơ thể làm tôn lên dáng người ma quỷ của nàng, cùng với bộ ngực nửa lộ khiến cho không biết bao nhiêu nam nhân phải ghé mắt.

Hôm nay, nàng xinh đẹp rạng ngời chẳng khác gì là thiên tiên hạ phàm vậy.

Vốn, nàng muốn nhân cơ hội này hấp dẫn ánh mắt của hoàng tử, để hoàng tử hồi tâm chuyển ý, nhưng từ đầu tới giờ chẳng thấy bóng dáng hoàng tử đâu.

Bởi vậy, nàng chỉ có thể cùng các bạn học nữ thân thiết của mình ngồi chung một chỗ dự tiệc.

... ...

Lễ hội tiến hành được khoảng hơn 30 phút, phần ca múa khởi đầu lễ hội cũng kết thúc.

Tiếp theo chính là tiết mục thuyết thư, đây là phần mà các học viên ưa thích nhất, dù sao đều là các quý tộc quanh năm ở lại đô thành nên đối với những chuyện mới mẻ ở bên ngoài rất là hiếu kỳ.

Thuyết thư tiên sinh bước lên đài, sau khi ngồi yên vị, hắn tằng hắng một cái, gõ bàn nói:

“Các vị công tử, tiểu thư! Thiết nghĩ, chư vị cũng đã nghe rất nhiều chuyện tiểu thuyết thiên kỳ bách quái, vậy nên ta cũng không làm xấu mặt! Hôm nay, ta sẽ kể cho chư vị một cố sự trên giang hồ”

“Cố sự này có tên là ‘Hắc Dạ đại tông sư nhân sinh ký’!”

“Không phải chứ!? Thật sự là sự tích về đại tông sư sao?”

“Thuyết thư tiên sinh nhanh nhanh kể a! Ta đã chờ không nổi rồi!”

“...”

Nghe được là kể về sự tích của đại tông sư, các học viên liền nâng lên mười hai phần tinh thần, ồn ào kích động không thôi!

Ngay cả Lâm Yên Nhi cũng là tâm tình kích động như vậy, dù sao, đây là những cường giả đứng đầu của Nguyên Giới, con đường mà bọn hắn đi luôn luôn khiến cho những võ giả như nàng mười phần hướng tới.

Cảm thấy tạo bầu không khí đã đủ, thuyết thư tiên sinh liền gõ bàn ra hiệu mọi người yên lặng sau đó tằng hắng một cái, nói:

“Hắc Dạ đại tông sư là đại tông sư trẻ tuổi nhất hiện nay, hắn thiên phú trác tuyệt không ai sánh bằng, khiến cho thế nhân đều ngưỡng mộ không thôi!...”

“...”

“... Hắc Dạ đại tông sư một đường t·ruy s·át tới, yêu nữ tông chủ Hợp Hoan Tông lúc này lên trời không đường, xuống đất không lối, nhưng nàng lại không hề tỏ ra sợ hãi mà còn cười lớn lộ ra biểu cảm mưu kế đã đạt thành.”

“Lúc này bốn phía nổi lên năm cỗ khí tức đáng sợ, Dưới chân trận pháp nổi lên, quang hoa bao phủ dường kính mười dặm, hóa ra các trưởng lão Hợp Hoan Tông sớm đã mai phục sẵn ở đây.”

“ Thấy này! Hắc Dạ đại tông sư, lúc ấy mới chỉ tu vi ‘thiên phong’ chỉ bình tĩnh cười nhẹ một tiếng rồi nói. ‘Ta chấp tất cả các ngươi đấy!’...”

“...”