Chương 2: Sóng Ngầm Sơ Khởi
Chu Cẩn đưa mắt quét một vòng xung quanh, tất cả nữ sinh bên phía Lâm Yên Nhi dồn dập cúi đầu không dám thở mạnh, chỉ có Lâm Yên Nhi vẫn cứng rắn nhìn thẳng hắn.
Thực ra, lúc này trong lòng nàng cũng có lo sợ, nhưng hiện tại nàng không thể không đứng mũi chịu sào, nếu không về khí diễm nàng sẽ thua Hạ Thi Vũ.
Với lại, nàng chỉ là sợ hoàng tử ghét nàng mà thôi, với thân phận của nàng, hoàng tử vốn không thể trừng phạt nàng.
“Lâm Yên Nhi!... Trước kia ta cứ nghĩ ngươi chỉ là một người phiền phức mà thôi, nhưng về tính cách thì vẫn rất hiền lành.”
“Nhưng hôm nay ngươi lại đi bắt nạt một học sinh mới, quả thực là để cho ta mở rộng tầm mắt.” Chu Cẩn bộ dáng nghiêm nghị pha lẫn một chút tức giận nhìn thẳng Lâm Yên Nhi mà nói.
Trong lòng Lâm Yên Nhi có chút chột dạ, nhưng nàng vẫn quật cường nói:
“Hoàng tử! Ta là sợ ngài bị kẻ khác lợi dụng.” Nói, nàng đưa tay chỉ về phía Hạ Thi Vũ. “Cô ta rõ ràng là muốn mượn ngài thượng vị.”
“Muốn mượn ta thượng vị?” Chu Cẩn cười khẩy:
“Ta nghĩ Lâm gia các ngươi mới là những kẻ muốn như vậy!”
“Sao rồi!? Hiện tại thấy ta thân thiết với một cô gái khác, cảm thấy mục đích của mình khó có thể đạt được nên bắt đầu chơi ngáng chân rồi?”
Lời nói của Chu Cẩn cực độ mỉa mai, quả thật là khiến cho người nghe đau lòng.
Nhất là đối với một người hết mực quan tâm tới hắn như Lâm Yên Nhi, nghe được những lời này khiến cho nàng cảm thấy rất tức giận.
Nàng cắn răng tức giận nói:
“Hoàng tử! Ngài nói như vậy là ý gì? Ta với ngài là có hôn ước tại thân, ta là chính quy hôn thê của ngài, chuyện này ai ai cũng biết.”
“Ta quan tâm tới ngài thì có gì sai sao? Sao ngài lại có thể xem như lòng lang, dạ thú?”
“Ngài xem lại mình đi! Trong khi ta quan tâm chăm sóc ngài, ngài lại đi trăng hoa với cô gái khác bỏ bê ta, khiến cho ta bị mất mặt xấu hổ!”
“Đây là chuyện một người hôn phu nên làm hay sao?”
“Ồ!? Hiện tại lại biết trách cứ ta rồi sao?” Chu Cẩn cười khẩy, mỉa mai nhìn Lâm Yên Nhi.
Lâm Yên Nhi lúc này mới phát hiện bản thân lỡ lời, vội vàng nói:
“Không phải! Ta không phải là có ý trách ngài, chỉ là muốn ngài hiểu cho nỗi khổ của ta mà thôi!...”
Không đợi Lâm Yên Nhi tiếp tục giải thích, Chu Cẩn lập tức khoát tay bảo ngừng:
“Được rồi! Ta không quan tâm ngươi có nỗi khổ gì, từ nay về sau cấm ngươi gây khó dễ cho Thi Vũ, nếu không... Hậu quả tự chịu.”
“Còn về hôn ước giữa ta và ngươi, đấy là trưởng bối tự ý sắp xếp, ta vẫn chưa có đồng ý.”
Nói rồi, hắn một mặt ôn nhu nắm lấy tay ngọc Hạ Thi Vũ, đưa nàng kéo lên đồng thời tình tứ nói:
“Thi Vũ! Là ta không tốt! Để cho ngươi vì ta mà chịu khổ rồi.”
Nghe vậy Hạ Thi Vũ đỏ mặt cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp:
“Không! Hoàng tử! Có thể chịu chút khổ này vì ngươi, hoàn toàn rất đáng, ta không có gì oán trách cả!”
“Ha ha ha!... Vẫn là Thi Vũ hiểu chuyện!” Chu Cẩn ngửa mặt lên trời cười to.
“Ngươi! Các ngươi...!” Lâm Yên Nhi ngón tay run rẩy chỉ chỉ hai người.
Hôm nay hoàng tử ngay trước mặt nàng và mọi người công khai tình tứ với Hạ Thi Vũ, đây quả thực là đang công khai đánh mặt nàng.
Nhìn bọn họ tình tứ, Lâm Yên Nhi tức giận mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng nàng cắn răng một cái quay người rời đi.
Không rời đi, muốn ở lại để bọn họ chê cười hay sao?
Hiện tại xung quanh đã đến rất nhiều học viên vây xem, nếu lại đợi một hồi, đến càng nhiều người hơn, mặt mũi của nàng sẽ thật sự là mất hết.
Lâm Yên Nhi bị tức giận rời đi, Chu Cẩn làm như không thấy, hoàn toàn xem nàng giống như là không khí vậy.
Mà các nữ sinh đi theo Lâm Yên Nhi cũng dồn dập tứ tán, sợ ở lâu sẽ bị hoàng tử ghi nhớ, đó mới thực sự là hỏng bét.
--------------------
9h tối tại ngự thư phòng hoàng thành đế quốc!
Một người đàn ông trung niên thân khoác hoàng bào, đầu đội kim quan, đang phê duyệt văn thư tại đây.
Người này nhìn bộ dáng trung niên, nhưng đôi mắt thần thái sáng láng, toàn thân tỏa ra khí thế đế vương để người đến gần phải cảm thấy e ngại.
Khuôn mặt hắn anh tuấn, tóc đen dài không có nửa điểm bạc, bó gọn bởi kim quan trên đầu.
Bộ dáng tương tự Chu Cẩn đến bảy phần, nhìn qua, như là Chu Cẩn bản trung niên vậy.
Người này chính là hoàng đế hiện tại của “Đông Thắng đế quốc” Chu Dịch.
Đột nhiên hắn ngừng lại phê duyệt văn thư, đưa mắt nhìn về phía cửa ngự thư phòng.
Lúc này một bóng người tuấn dật bước nhanh vào phòng, chính là Chu Cẩn.
Chu Cẩn vừa bước vào lập tức nâng tay cúi đầu hành lễ:
“Thần nhi bái kiến phụ hoàng!... Không biết phụ hoàng tối muộn như vậy cho gọi nhi thần là có việc gì?”
Chu Dịch từ tốn đặt bút lông vào giá đỡ, sau đó chăm chú nhìn Chu Cẩn:
“Ta nghe nói ngày hôm nay ngươi cùng nữ oa nhà Lâm gia nháo chuyện, thậm chí còn tuyên bố không đồng ý chuyện liên hôn, là thật sao?”
“Bẩm phụ hoàng! Quả thật có chuyện này.” Chu Cẩn cũng cũng không dấu diếm mà thành thật trả lời.
“Vì sao?!” Chu Dịch giọng nghiêm nghị mang theo chút không vui.
Biết phụ hoàng không vui, Chu Cẩn liền vội vàng giải thích:
“Bẩm phụ hoàng! Nhi thần không hề thích Lâm Yên Nhi, cô ta suốt ngày chạy theo nhi thần lo đủ thứ chuyện, quả thật giống như là bảo mẫu của nhi thần vậy.”
“Hơn nữa Lâm gia muốn dựa vào chuyện liên hôn để đắc thế. Những năm này bọn họ dựa vào chuyện này hoành hoành bá đạo, nhi thần đều nhìn ở trong mắt. Nhi thần vô cùng ghét bọn họ!”
“Hồ nháo! Chuyện liên hôn này ngươi nói ghét bỏ, liền có thể tùy ý hủy hay sao?!” Chu Dịch tức giận vỗ bàn mắng.
“Lâm Yên Nhi vừa xinh đẹp, vừa có thiên phú, vừa có học thức, lại còn là huyết thống quý tộc, vậy mà ngươi còn ghét bỏ?...”
“Dù vậy... Cũng không sao! Tình cảm, thì sau khi lấy về rồi có thể bồi dưỡng.”
Chu Cẩn nghe vậy liền vội vàng đáp:
“Phụ hoàng! Làm người ở đời chỉ mong có thể kết đạo lữ cùng người mình yêu, sao có thể vì chính trị mà ép duyên đây?”
“Hơn nữa, nhi thần dám chắc Lâm Yên Nhi cũng không có tình cảm gì với nhi thần! Tất cả những điều cô ta làm, chẳng qua, chỉ là muốn để cho Lâm gia thượng vị mà thôi.”
“Lâm gia hiện tại đã hoành hoành bá đạo, nếu để cho bọn họ thượng vị, thì sẽ còn tồi tệ đến mức nào nữa?!”
“Phụ hoàng! Quyền thần lộng hành triều chính, bài học lịch sử kia người chẳng lẽ không biết sao?”
Nghe vậy, Chu Dịch liền trầm ngâm suy nghĩ.
Trong lịch sử cũng đã từng xuất hiện việc quyền thần lộng hành triều chính, dẫn tới cả một quốc gia suy bại.
Mặc dù hoàng tộc có đại tông sư tọa trấn, nhưng trong nước cũng không phải là không có các đại tông sư khác.
Chuyện quốc gia đại sự có liên quan mật thiết đến khí vận quốc gia, giả như có quyền thần lộng hành triều chính, lại cấu kết với đại tông sư bên ngoài, trong ngoài thao tác, khiến cho vận khí quốc gia suy kiệt, vậy thì nguy rồi!
Các vị đại tông sư khác tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thừa lúc vắng mà vào.
Lúc đấy, quốc gia tất nhiên sẽ đại loạn, quần hùng phân tranh, tranh giành khí vận quốc gia, kẻ nào cũng muốn tay nắm thiên hạ.
Tiền triều sụp đổ cũng là vì nguyên nhân này, mà Chu thị hắn chính là người thắng trong lần phân tranh năm đó.
Bởi vậy, Chu Cẩn lo lắng không phải là không có lý!
Mà thấy phụ hoàng bắt đầu cân nhắc, cảm thấy chuyện có hi vọng, Chu Cẩn bất giác nở nụ cười nhẹ nhõm.
Xem ra chuyện giữa hắn và Hạ Thi Vũ, thật có cơ may đạt thành!
Trầm ngâm một lúc, Chu Dịch nghiêm túc nhìn Chu Cẩn:
“Cẩn nhi! Không phải là phụ hoàng muốn ép ngươi, nhưng là Lâm gia ngày trước có công giúp trẫm tranh đoạt được hoàng vị.”
“Cái giá đổi lại chính là mối liên hôn này, trẫm không thể bạc đãi công thần được.”
Chu Cẩn nghe vậy liền trừng lớn mắt kinh ngạc, Lâm gia cùng phụ hoàng vậy mà lại còn có chiết khúc này?
Nhưng suy nghĩ một lúc, hắn lại nhẹ nhàng cười đáp:
“Phụ Hoàng chớ có lo lắng, dù sao chuyện cũng qua lâu rồi, có câu nói ‘ân tình nhạt như nước lã, thời gian dài ai còn có thể nhớ?’ Hơn nữa những năm này chúng ta đối tốt với Lâm gia như vậy còn không thể xem là trả lại ân tình rồi sao?”
“Về sau, ngài chỉ cần tuyên bố rằng nhi thần một lòng muốn luyện võ, không muốn đạo tâm bị ảnh hưởng vì chuyện liên hôn, muốn tự mình tìm một đạo lữ tâm đầu ý hợp, cho nên không thể ép duyên, sợ sẽ làm trễ nải tiền đồ tu hành của nhi thần là được rồi.”
Chu Dịch thoáng trầm ngâm một lát. “Như vậy không phải là không được? Nhưng mà, trừ khi thiên phú của ngươi có sức thuyết phục mới được.”
“Như thế này đi, ngươi có tư chất ly long, năm nay hai mươi tuổi đã là địa tỏa thất trùng, nếu như ngươi có thể trước ba mươi tuổi trở thành thiên phong, vậy chuyện này trẫm có thể thay mặt ngươi giải quyết.”
Nghe vậy Chu Cẩn vui mừng hớn hở, vội vàng hành lễ, đáp:
“Phụ Hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không để ngài thất vọng.”
Chu Dịch mỉm cười gật đầu, chợt hắn nhớ tới một chuyện, liền hỏi:
“Còn nữa! Nữ oa mà ngươi thích thiên phú thế nào, nàng có gì hơn Lâm Yên Nhi sao?”
Nghĩ tới Hạ Thi Vũ, Chu Cẩn không nhịn được mỉm cười. “Nàng ta tên là Hạ Thi Vũ, thiên phú loan phượng thượng phẩm, thiên phú chắc chắn cao hơn Lâm Yên Nhi.”
“Nhưng điều khiến nhi thần thích ở nàng là nàng rất hiểu nhi thần, biết nhi thần cần gì, muốn gì, xưa nay không hề làm phiền nhi thần, không hề vì nhi thần là hoàng tử mà sợ sệt hay là nịnh nọt giống như những kẻ khác.”
“Hơn nữa, nàng tâm tư rất đơn thuần, không giống như nhà Lâm gia bụng đầy tâm kế.”
“Loan phượng thượng phẩm?” Chu Dịch gật gật đầu:
“Xem ra nàng rất hợp với ngươi! Như ngươi nói, đời người hi vọng nhất là có thể cùng người tâm đầu ý hợp kết thành đạo lữ, nếu là vậy, chuyện giữa ngươi và nàng, ta không ngăn cản, nhưng dẫu sao cũng nên chú ý cho Lâm gia chút mặt mũi.”
“Thần nhi hiểu! Đa tạ phụ hoàng đã tác thành, vậy thần nhi xin cáo lui!” Được tác thành Chu Cẩn vui vẻ cung kính cúi đầu thi lễ liền muốn lui ra.
Chu Dịch cũng không ngăn cản, gật đầu vẫy tay ra hiệu cho lui.
Đợi Chu Cẩn đi rồi lão thái giám với đôi lông mày dài bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu đứng hầu ở bên cạnh từ đầu tới giờ, mới đối với Chu Dịch cung kính mở miệng:
“Hoàng Thượng! Lão thần có điều thắc mắc không biết có nên hỏi hay không?”
“Nói!”
“Hoàng Thượng chẳng phải ngài vốn không muốn hoàn thành đoạn liên hôn này, sao vừa nãy ngài còn ra điều kiện làm khó tứ hoàng tử đây?” Lão thái giám được cho phép liền cung kính nói ra thắc mắc trong lòng.
Chu Dịch chỉ là nhẹ nhàng cười khẩy:
“Với thiên phú của Cẩn nhi, tạo chút áp lực cho nó, như vậy tu luyện sẽ nhanh hơn. Hơn nữa chuyện hủy hôn này đều là do Cẩn nhi làm xằng làm bậy, Trẫm có liên quan gì?”
“Lâm gia! muốn bắt vào tay thiên tài có tư chất ly long của hoàng tộc? Vọng tưởng!...”
“Nếu để cho bọn họ thành công, như vậy sẽ có thêm một quyền thần, Hoàng triều của trẫm chẳng phải sẽ loạn?”
“Ra vậy!... Lão thần hiểu rồi!” Lão thái giám thi lễ một cái, cung kính đáp.