Chương 22: Thần Ma Đại Chiến, Hoảng Sợ Chúng Nhân Tác U Thành
Tác U thành.
Lúc này, Lâm Yên Nhi đang chọn mua xe ngựa, nàng tỉ mỉ nhìn xem thật kỹ, muốn tìm một con ngựa tốt để làm phương tiện trở về Giáp Ma thành.
Đoạn đường này vô cùng xa xôi, tới hơn vạn dặm, cho nên ngựa bình thường là không thể đáp ứng được, bắt buộc phải là một con thiên lý mã trở lên.
Đáng lẽ với đoạn đường dài như thế này, thì nàng nên phải đi bằng phi chu hoặc là “liệt sư tựu” mới đúng.
Nhưng những thứ này, chỉ riêng vé tàu thôi cũng là rất đắt, nàng hiện tại không có đủ tiền để tiêu sài phung phí như vậy.
Đang lúc nàng vẫn đắn đo chọn lựa, đột nhiên, có âm thanh của người đi đường kinh ngạc bật thốt lên:
“Các ngươi nhìn!... Đấy là cái gì?!”
Lâm Yên Nhi cùng với đám đông theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người kia đang một mặt kinh ngạc chỉ tay lên một phương hướng ở trên trời.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phương hướng kia, lập tức liền thấy được, phía trên tường thành có hai người đang lơ lửng ở trên không trung, giống như là đang quan sát cái gì ở phía xa bên ngoài tường thành.
Người tinh mắt liền có thể nhận ra, đây là hai vị thống quân của Tác U thành.
Đúng lúc này, từ phủ thành chủ, một đạo trường hồng xông thẳng tới, sau khi hiện ra thân hình, liền cùng với hai người trước tiến hành trao đổi.
Không cần nghĩ cũng biết, người đến chắc chắn là thành chủ.
Sự xuất hiện của ba người này lập tức dấy lên tâm tình bất an của người dân trong thành.
“Chuyện gì vậy? Tại sao thành chủ và thống quân đều xuất hiện rồi.”
“Là ma tộc đánh tới sao?”
“Má ơi! Ta không muốn c·hết a!” Có người hoảng sợ hét lên, đồng thời vội vàng tìm chỗ trốn.
“Trời sập còn có người cao chống lấy, ngươi sợ cái gì?” Đồng bạn của người kia một tay kéo hắn lại, mặt lộ không vui trách cứ.
Khắp nơi đều một mảnh xôn xao, mặc dù có một số người vẫn như cũ trấn định, yên lặng phân tích tình hình, nhưng phần nhiều là trên mặt hiện lên hoảng sợ, nhanh chóng chạy đi tìm chỗ trốn.
Trong thành, nhất thời trở nên hỗn loạn.
Không hiểu sao, nghe thấy hai từ “ma tộc” trong lòng Lâm Yên Nhi lại “lộp bộp” một tiếng, nàng nhất thời cảm thấy bất an cùng lo lắng.
Chợt, giống như là nghĩ đến điều gì, nàng sắc mặt đột biến, ngay lập tức vận lên khí huyết, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía tường thành.
Nàng, muốn đi xác nhận suy đoán của mình.
... ...
Ở trên tường thành, sau khi tỏ rõ thân phận, Lâm Yên Nhi được cho phép leo lên tường thành.
Lúc này, trên tường thành đã đứng đầy binh sĩ cùng võ giả, tất cả đều một mặt hoảng sợ nhìn về phía xa trên bầu trời sa mạc Táng Cựu, có nhiều người còn sử dụng cả dụng cụ quan trắc để quan sát được rõ ràng.
Nàng đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy, phía xa khoảng mấy trăm dặm, bầu trời trở nên hôn ám, mưa gió trải rộng, hắc lôi đầy trời, mấy cỗ thần ma chân thân khổng lồ liên tục v·a c·hạm, thần ma chi lực khuấy đảo cả thiên địa.
Tiếng oanh minh dù là cách xa tới mấy trăm dặm, vẫn như cũ có thể nghe thấy rõ ràng, chấn động lòng người.
Rõ ràng, ở đó đang xảy ra thần ma đại chiến!
Lâm Yên Nhi vội vàng lấy ra dụng cụ để quan sát, sau khi thấy rõ chiến trường, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.
Mà nhìn thấy trận đại chiến này, các binh sĩ cùng võ giả cũng đều hoảng sợ xôn xao:
“Mẹ ta ơi! Đây là thần ma đánh nhau a!”
“Đúng vậy! Mà khoảng cách gần như vậy, liệu có lan đến chỗ của chúng ta không a?!”
“Cầu mấy vị đại thần này ngàn vạn lần đừng đánh nhau lan đến chỗ này a!”
“Cái thành nhỏ này của chúng ta, chỉ sợ một cái hắt hơi của bọn họ liền sẽ bay mất nha!”
“Bây giờ chúng ta phải làm gì? Ta vẫn chưa muốn c·hết a!”
“...”
Các võ giả vốn dĩ là tưởng rằng có ma tộc t·ấn c·ông, nên mới chạy đến để giúp đỡ, ai ngờ lại nhìn thấy được một màn cả đời khó quên này.
Thật sự là, không biết là nên khóc hay nên cười nữa!...
Phía dưới, đám người liên tục ai thán, còn phía trên không trung thì thành chủ vẫn đang một mặt nghiêm túc trao đổi với hai vị thống quân:
“Các ngươi vẫn chưa nhớ ra vị đại tông sư đang đối đầu với ba vị đại tông sư của ma tộc kia là ai sao?”
“Thành chủ, chúng ta thật sự là nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được người kia là ai...” Một vị thống quân lắc đầu biểu thị tiếc nuối.
“Thần ma chân thân của người kia thật sự rất xa lạ, ta thật sự là chưa từng thấy qua.” Một vị thống quân khác cũng vội vàng tiếp lời.
Hóa ra, bọn họ ngay từ đầu liền nhận ra được ba vị đại tông sư của ma tộc, dù sao, đây cũng là những vị đại tông sư thành danh lâu năm, nhưng đối với vị còn lại thì hoàn toàn mù tịt.
Cũng không trách bọn họ được, thật sự là thời gian Lý Thần tấn cấp quá ngắn, những câu chuyện về hắn, cũng chỉ là vài câu chuyện phiếm thuyết thư mà thôi, hơn nữa còn là mười mấy tuổi đại tông sư, ai mà tin cho nổi?
Cho nên, mọi người đều theo bản năng xem đây là chuyện phiếm hư cấu mà thôi, nghe kể để kích thích nhiệt huyết thì còn được, chứ ai sẽ rảnh ghi nhớ mấy câu chuyện như thế kia?
Cũng chỉ có mấy vị thần ma tông sư trở lên hoặc thân ở địa vị cực cao mới có thể xác nhận được sự tồn tại của hắn mà thôi.
Bởi vậy, mới hình thành cục diện như bây giờ, tại đây... Không người biết đến hắn.
Đương nhiên là, ngoại trừ Lâm Yên Nhi.
Nàng không những biết Lý Thần thật sự tồn tại, mà còn biết vị đang đối đầu với ba vị đại tông sư ma tộc kia là ai.
Người đó, không phải là Lý Thần thì còn là ai?
Nàng mặc dù chưa từng nhìn thấy thần ma chân thân của hắn, nhưng nàng cũng đã từng nghe qua, thần ma chân thân của hắn là Diệt Thế Hắc Long.
Nay nhìn thấy con Hắc Long kia, kết hợp với những chuyện xảy ra gần đây, nàng có thể khẳng định, kia... Trăm phần trăm, chính là hắn.
“Lừa gạt, lừa gạt... Ngươi là tên, đại lừa gạt!” Lâm Yên Nhi tức giận dậm chân thầm mắng.
Lúc này, nàng mới nhận ra, sở dĩ hắn vội vàng đem nàng đến đây, là bởi vì muốn ổn định nàng, còn nói cái gì mà nàng là “hoàng hoa khuê nữ, nên không thể biến mất quá lâu” rõ ràng là đang tại lừa gạt nàng...
“Lý Thần!... Ngươi tuyệt đối đừng có chuyện gì a!...” Mắng xong, nàng lại lo lắng nhìn về phía kia, vì hắn âm thầm cầu nguyện.
Dù vẫn rất tức giận vì bị lừa gạt, nhưng nàng thật sự là không ghét nổi hắn, hơn nữa, nàng cũng hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, cho nên, nàng vẫn một lòng lo lắng cho hắn.
--------------------
Tại chiến trường, Lý Thần lúc này không hề biết Lâm Yên Nhi đang tại giận mắng hắn, cho dù biết, hắn cũng không có thời gian đi nghĩ ngợi.
Bởi vì, hắn đang phải rất chật vật chống lại kẻ địch, chiến đấu đã đến hồi cao trào, bất kỳ một sơ sẩy nào cũng sẽ khiến hắn phải nuốt hận...
Lúc này, đuôi của Hắc Long cuốn chặt lấy Phong Bá hạn chế hoạt động của nó, hai chân rồng kìm giữ Vũ Sư, miệng lớn ngoạm chặt Cộng Công, đồng thời hắc lôi liên tục phóng ra ngoài đánh vào cả ba.
Mà ba vị thần ma kia cũng không phải hạng dễ trêu, lên tục có gió lốc, mưa sa, thủy đao được tế ra đánh lên người của Hắc Long.
Gió trợ thế mưa, tuyệt đối, không phải là một loại công kích hời hợt có thể coi thường...
Bản thể Lý Thần thì cùng ba vị đại tông sư liên tục thi triển đủ loại võ công, pháp quyết đánh cận chiến, binh khí “leng keng” v·a c·hạm, oanh minh không dứt.
Lý Thần lấy một đối ba, nhất thời không có rơi vào hạ phong, nhưng hắn cũng biết đây chỉ là tạm thời, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ bị tiêu hao đến c·hết.
Về phần đám người Cát Mễ, sắc mặt của bọn hắn cũng không tốt hơn chút nào.
Lấy ba đánh một, nhưng đến hiện tại vẫn chỉ có thể đánh hòa, thật sự là quá mất mặt.
Hiện tại, mặc dù Hắc Long phải liên tục gánh chịu công kích của cả ba người, nhưng lại không có rõ ràng thực chất tổn thương.
Còn về Lý Thần, hắn võ nghệ lại quá cao siêu, ba người bọn họ vây đánh, vậy mà cũng không chiếm được nửa điểm lợi, nói hắn là mới tấn cấp gần đây, ai tin a?!...
Tiếp tục như thế, chỉ sợ, dù đánh cả ngày vẫn chưa thể phân ra thắng bại, để tránh đêm dài lắm mộng, tuyệt đối, không thể để như vậy nữa...
Ba người ánh mắt trao đổi, Đới Nghiêm lập tức hiểu ý, bứt ra khỏi giao tranh, hai người còn lại cũng đồng thời phát lực ngăn chặn lại Lý Thần, muốn vì Đới Nghiêm tranh thủ thời gian.
Lý Thần mặc dù biết Đới Nghiêm đang tích tụ đại chiêu, nhưng hắn lại bất lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn muốn làm gì thì làm.
Mà không còn Đới Nghiêm, hai người còn lại vậy mà ẩn ẩn có dấu hiệu bị Lý Thần áp chế, điều này cũng chứng minh, mấy người này đơn thể cận chiến không ra sao cả...
Nhận thấy cơ hội, Lý Thần cũng phát lực, trường thương của hắn như vạn long tề xuất, biến ảo khó lường, nhất thời khiến cho Cát Mễ cùng Phó Hành tìm không thấy đông tây, nam bắc, mồ hôi lạnh ứa ra.
“A!...” Đột nhiên, một cánh tay của Phó Hành b·ị c·hém đứt bay lên, máu tươi vẩy xuống, khiến cho hắn không nhịn được mà kêu thảm một tiếng, Tế Vũ Kiếm cũng theo đó mà rơi ra ngoài.
Lý Thần bắt lấy cơ hội này, trường thương chém nghiêng xuống, muốn đem Phó Hành chém thành hai đoạn.
Phó Hành hai mắt trợn tròn, hoảng sợ mồ hôi lạnh ứa ra, nhanh chóng lùi lại, nhưng, thương đi quá nhanh, hắn căn bản là tránh không kịp.
Ngay lúc hắn cho rằng bản thân sẽ phải c·hết, thì “keng!...” Một tiếng, trường thương trong tay Cát Mễ kịp thời quét tới, đánh bật trường thương của Lý Thần ra một đoạn.
Gặp này, Lý Thần chỉ hơi ngừng một chút, hắn tiếp tục phát lực, trường thương lúc này cong lên giống như roi quật xuống, chỉ là hết thảy đã chậm.
Một khoảng trễ kia, đã tranh thủ cho Phó Hành đầy đủ thời gian để thoát ra, nhặt về một cái mạng, dẫu vậy, lưỡi thương sau đó vẫn kịp vạch lên trên người hắn một đoạn thật sâu dài v·ết t·hương, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Đối với cái này, Phó Hành cũng không cảm thấy quá lớn bất mãn, có thể nhặt về một cái mạng, đã là vạn hạnh, lúc này hắn chỉ cảm thấy thiên đại may mắn vì sống sót sau t·ai n·ạn mà thôi.
“Chậc!...” Một kích không thành công lấy đi tính mạng của đối phương, Lý Thần liền “chậc” một tiếng biểu thị tiếc nuối.
Ngay lúc hắn định phát động đợt công kích tiếp theo, thì chợt trong lòng dâng lên báo động, hắn không kịp nghĩ nhiều, đoạt lấy Tế Vũ Kiếm, đồng thời mang theo Hắc Long điên cuồng lùi lại.
Trong lúc rút lui, vẫn không quên đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Đới Nghiêm lúc này khóe miệng nổi lên cười lạnh, hai tay kết thành thủ ấn ở trước ngực, ngón giữa và ngón trỏ của tay phải khép lại chỉ thẳng lên trời, lòng bàn tay trái khép chặt đỡ ở phía dưới, thần ma chi lực quanh người điên cuồng sôi trào giống như là liệt hỏa.
Rõ ràng... đại chiêu của hắn đã chuẩn bị xong!