Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Giới

Chương 23: Phong Tai Giáng Lâm!




Chương 23: Phong Tai Giáng Lâm!

Lúc này, thần ma chi lực vẫn đang sôi trào của Đới Nghiêm giống như là nhận được dẫn dắt, toàn bộ tách ra ngoài, một mạch lao thẳng vào hư không ở trên cao phía sau lưng hắn khoảng cách một trượng, biến mất tại trong hư không.

“Oong!~...” Một tiếng vang trầm thấp giống như đánh thẳng vào trong não hải đột ngột vang lên, trong tích tắc, một cánh cổng không gian hắc sắc rộng tới trăm trượng đột ngột xuất hiện.

Một con quái vật cao hơn trăm trượng từ bên trong nhanh chóng lao ra ngoài, nó miệng đầy răng nanh lởm chởm, mắt lộ hung quang đỏ rực, năm ngón tay tựa như gai nhọn.

“Gréccc!...” Thét dài một tiếng chấn động thương khung, nó vừa xuất hiện đã rống lớn tuyên bố sự tồn tại của mình, bản thân lại không hề có chút dừng lại, tiếp tục lao thẳng về phía trước, mục tiêu trực chỉ Lý Thần.

Phong Linh đại đạo - Đế Ngự Tri Phong Quyết - Phong Linh chi tế!

Phong Linh hình dạng giống như một đám mây trắng khổng lồ mọc ra đôi tay lớn, thân hình như là giọt nước lật ngược, nửa người dưới được bao bọc bên trong gió lốc.

Mặc dù hình dạng có vẻ kì dị nhưng nó hung tính xung thiên, bộ dáng dữ tợn khiến cho người gặp biến sắc.

Nhìn thấy Phong Linh hướng bản thân lao tới, Lý Thần lập tức biết đại sự không ổn, hắn vừa gia tăng tốc độ lùi lại, vừa vận khởi pháp quyết hình thành lên một hộ thuẫn khổng lồ cản ở phía trước thần ma chân thân.

Ma La đại đạo - Lục Dục Tâm Ma Quyết - Xúc dục, hiển linh thuẫn.

Phong Linh giống như là vượt ngang thời không, trong nháy mắt đã bắt kịp Lý Thần, nó không chút do dự dùng hai lợi trảo đánh thẳng vào phía trước, ý đồ xé mở hộ thuẫn cùng Hắc Long.

“Oành!~...” Một tiếng oanh minh v·a c·hạm vang lên, sóng xung kích bàng bạc quét qua chục dặm xung quanh, đủ để thấy lực lượng v·a c·hạm mạnh đến cỡ nào.

Lợi trảo của quái vật thành công đâm xuyên hộ thuẫn nhưng lại bị kẹt lại giữa chừng không thể tiếp tục tiến tới.

Ngăn cản lại được công kích, nhưng Lý Thần không có vì vậy mà nổi lên vui mừng, bởi vì hắn biết, nếu Phong Linh chỉ có nhiêu đây tác dụng thì hai người kia cũng không cần liều mạng như vậy để tranh thủ thời gian.

“Gréccc!...” Quả nhiên! Một kích không thành công, Phong Linh giống như là hung thú bị chọc đến vẩy ngược, nó gầm lên đầy giận dữ, mắt xếch dấy lên ngọn lửa thực chất cháy hừng hực.

Trong thoáng chốc, nhiệt độ không khí đột ngột dâng cao, không khí bị nung nóng quá độ mà trở nên vặn vẹo.

Sau đó... “Ầm!...” Một tiếng oanh minh mang theo sóng xung kích quét qua ngàn dặm.

Phong Linh đột ngột nổ tung, sương trắng phong bạo quét sạch không gian mấy chục dặm xung quanh, Lý Thần cũng bị phong bạo đẩy bay ra ngoài.

“Ù ù ù ù!...” Trung tâm v·ụ n·ổ lập tức biến thành điểm hút gió, khí lưu khắp thiên địa cấp tốc hướng về nơi này hội tụ, chỉ nháy mắt đã hình thành một siêu bão khổng lồ, vòi rồng rộng tới vài chục dặm nối liền trời đất.



Phong Linh chi tế, t·hiên t·ai giáng lâm!

Đừng có nhìn thấy nó chỉ có kích thước vài chục dặm, nhỏ hơn siêu bão ngoài tự nhiên mà xem thường, nó là siêu bão hình thành từ thần ma chi lực, lực hủy diệt mạnh hơn siêu bão ngoài tự nhiên là rất rất nhiều.

Những người đứng ở trên tường thành của Tác U thành, dù là khoảng cách mấy trăm dặm nhưng vẫn cảm nhận được sức gió giống như cắt thẳng vào da thịt.

Đây là còn bởi vì phần lớn uy lực đã bị tập trung lại ở mấy chục dặm xung quanh vòi rồng, đủ để thấy được sức hủy diệt của nó là mạnh đến dường nào.

Thần ma, nếu không có biện pháp chống lại, chắc chắn sẽ bị nó xé thành mảnh nhỏ...

Lúc này, tại khu vực chiến trường, bụi cát bị cuốn lên thiên không hòa vào vòi rồng che khuất thương khung, cương phong tựa như tế thiên trường đao tàn nhẫn xé nát mọi vật cản đường, địa hình trăm dặm chiến trường trong nháy mắt bị san bằng.

Cảnh tượng... Tựa như tận thế hàng lâm!

Lý Thần bộ dáng chật vật nhìn vào trước ngực mình, nơi đó đột ngột xuất hiện một biểu tượng Phong Linh thu nhỏ khoảng ba tấc, đang phát sáng bàng bạc.

Đây chính là Phong Linh ấn ký, biểu thị, hắn đã bị phong tai khóa chặt.

Mới nãy hắn đã thử lao ra khỏi khu vực ảnh hưởng của phong tai, nhưng khoảng cách mấy chục dặm giống như tồn tại một bức tường vô hình ngăn cản bước tiến của hắn.

Lúc này hắn liền hiểu được, phong tai chưa kết thúc, hắn đừng hòng thoát khỏi đây, cho dù là lên trời hay xuống đất thì cũng vậy, hắn... Chẳng khác gì là dã thú bị nhốt trong lồng!...

Cắn răng một cái, hắn mắt lộ ra hung ác nhìn lấy vòi rồng ở trước mặt, trong lòng hạ xuống quyết tâm.

Chống chọi liên tục ba lần công kích của Phong Linh đã khiến cho hắn tiêu tốn rất nhiều sức lực, thần ma chân thân cũng gặp nhiều tổn hại, nếu được, hắn không nguyện ý lại tiêu tốn quá nhiều sức lực.

Nhưng, hiện tại bản thân đã bị khóa chặt, mọi chuyện không thể theo như ý hắn, nếu để phong tai tiếp tục duy trì, hắn chắc chắn sẽ bị xé nát.

“Ầm, ầm...” Hắc lôi như trường xà nổ bắn, chạy dọc khắp cơ thể, thần long há miệng, bắt đầu tích lực, vô số hắc lôi nhanh chóng hội tụ, khí tức hủy diệt không ngừng nhanh chóng dâng lên.

“Ngang!~... Ầm, ầm...” Sau vài hơi, long ngâm vang lên, rộng hơn bảy mươi trượng hắc lôi được phun ra ngoài, nhắm thẳng vào phong tai ở trước mặt.

Đừng nhìn hắc lôi so với kích thước vài chục dặm của phong tai thì nhỏ bé hơn mấy chục lần, nhưng khí tức hủy diệt ẩn giấu bên trong nó, lại không hề kém cạnh một chút nào.

Long Thần đại đạo - Thần thông - Băng thiên hắc lôi!



“Oành!~...” Hắc lôi đánh vào cương phong, lại giống như là va phải một bức tường cứng.

Trong lúc nhất thời, bụi mù, khí lưu cùng với lôi điện nổ bắn ra mấy chục dặm xung quanh, thậm chí, còn có thể nhìn thấy vô số vụn thủy tinh tán loạn.

Phong tai thế như thôn thiên, ấy vậy mà lại nhanh chóng lép vé trước hắc lôi, nhanh chóng bị lôi điện bào mòn.

Sau một hơi giằng co, phong tai bị hắc lôi thành công đánh xuyên, thần ma chi lực tựa như trái tim chèo chống phong tai cũng bởi vì hắc lôi xâm nhập mà nhanh chóng bị hủy diệt.

Hắc lôi này... Thật sự xứng với hai chữ... “Băng thiên!”

Không còn thần ma chi lực chèo chống, phong tai cấp tốc tiêu tán, chỉ sau vài hơi thở, đã hoàn toàn tiêu tán không còn một mảnh.

Bụi mù lắng xuống, quang dương lần nữa chiếu rọi đại dịa, vụn thủy tinh phản chiếu ánh sáng tựa như kim tuyến rơi xuống.

Giống như cảnh tượng thường thấy sau khi bão tan, trời quang, mây tạnh, ánh dương chiếu xuống nhen nhóm lên hi vọng của vạn vật sinh linh.

Nhưng, Lý Thần không có thời gian đi thưởng thức cảnh tượng yên bình nhất thời này, hắn đưa mắt nhìn lên phương xa, nơi đó... Kẻ địch của hắn vẫn đang hiện hữu...

“Phụt!” Lý Thần miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức của hắn cũng đồng thởi giảm xuống một đoạn.

Phía bên kia, khoảng cách mấy chục dặm, đám người Cát Mễ cũng đang cảnh giác nhìn hắn, bọn hắn vốn cho là một chiêu kia chí ít cũng có thể làm cho Lý Thần trọng thương, nhưng kết quả, lại khiến cho bọn hắn thất vọng.

May mắn là, cũng không phải là tình huống tệ nhất, ít nhất, cũng có thể làm cho hắn b·ị t·hương, thực lực bị hao tổn nhiều...

Lý Thần vừa tranh thủ chữa trị thần ma chân thân, vừa chú ý động tĩnh của đám người trước mặt.

Hiện tại, Cát Mễ đang tranh thủ chữa trị thương thế cho Phó Hành, vừa nãy, vì để tranh thủ thời gian cho Đới Nghiêm mà suýt nữa Phó Hành bị Lý Thần chém c·hết, hiện tại thân mang trọng thương không thể tái chiến.

Đới Nghiêm tay cầm trường phủ đứng ở một bên vì hai người hộ đạo.

Trường phủ trong tay hắn nói là phủ nhưng bộ dáng lại giống việt hơn, lưỡi búa to dài, xòe rộng hình bán nguyệt khoảng một thước năm tấc, phía trên có khắc hình giống như là sáp sí hổ, dưới chân hung thú này cưỡi mây đạp gió, chính là ngự phong thú thời viễn cổ, một bên khác thì khắc đầy phù văn phong hệ của ma tộc.

Phía trên lưng lưỡi búa là đường vân mây gió sắc bén, cong về một bên giống như móc câu, nhìn giống như là gió lớn thổi mây trắng dạt sang một bên vậy, ngoài ra, ở chính giữa bạch vân còn khảm nạm một viên bạch ngọc có sọc giống như là mắt hổ.

Chính là thượng cổ khiển phong thần ngọc.



Cán phủ chạm khắc họa tiết mây gió vô cùng tinh tế, mũi nhọn gắn ở trên đỉnh, toàn thân trường phủ toát ra phong hành chi lực vô cùng mạnh mẽ, khiến cho người bình thường nhìn vào có cảm giác như là bị gai đâm vào mắt.

Thiên cấp thượng phẩm binh khí - Việt Phủ Phong Linh!

Lại nhìn sang Cát Mễ, hắn mặc dù bận bịu chữa trị cho cho Phó Hành, nhưng màu thủy lam trường thương chưa từng rời khỏi tay, thủy hành chi lực quấn quanh dũng động, sẵn sàng phát động công kích bất kỳ lúc nào.

Trường thương trong tay hắn độ dài so với Huyết Ngục của Lý Thần không xê dịch bao nhiêu.

Lưỡi thương dài một thước, đường vân sóng biển đối xứng hai bên ở dưới, chính giữa đường vân khảm nạm lam ngọc thủy hành, cán thương thì chạm khắc một đôi thủy long cuốn quanh dọc từ dưới lên trên.

Khỏi cần nghĩ cũng biết, đây cũng là một kiệt tuyệt thế binh khí.

Thiên cấp thượng phẩm binh khí - Song Long Thủy Thần Thương!

Về phần binh khí của Phó Hành, chính là Tế Vũ Kiếm đã bị Lý Thần đoạt đi ở trong giao tranh trước đó.

Cũng may là đã thành công đoạt đi, nếu không, lại để ba món binh khí này lần nữa kết hợp, hắn chắc chắn, sẽ lại không dễ chịu...

Mặc dù Lý Thần cũng không muốn nhìn thấy Phó Hành hồi phục, nhưng hắn hiện tại cũng cần thời gian để chữa trị thần ma chân thân và trị thương hồi khí.

Nếu như lúc này hắn bất cẩn t·ấn c·ông thì cho dù là có thể g·iết được Phó Hành nhưng bản thân chắc chắn cũng sẽ phải bị trọng thương, hơn nữa, có sự bảo vệ của Đới Nghiêm và Cát Mễ thì cũng không dễ để kích sát Phó Hành như vậy, chung quy lại là, không có lời.

Trong lúc nhất thời, hai bên lâm vào trạng thái giằng co, chẳng bên nào muốn động thủ trước vào lúc này...

Từng giây đi qua, thương thế của Phó Hành càng lúc càng tốt, mắt thường có thể nhìn thấy, khi thủy hành chi lực tràn vào bao phủ lên v·ết t·hương, miệng v·ết t·hương nhanh chóng khép lại, thậm chí cánh tay bị chặt đứt cũng đang nhanh chóng mọc lại.

Thủy hành không hổ được mệnh danh là vạn vật sinh cơ, năng lực chữa trị thật sự là biến thái, lại thêm thần ma chi lực của Cát Mễ và Phó Hành có sự tương đồng, nên mới có thể phục hồi nhanh như vậy, gần như là tái sinh một cơ thể mới vậy!

Qua hơn mười tức, Phó Hành đã hồi phục hoàn toàn, hắn thử vận động một chút cánh tay vừa mới mọc ra để tìm lại cảm giác.

Phía đối diện, Lý Thần cũng đã hồi phục xong về trạng thái tốt nhất.

Có thể nói, sau một hồi giao tranh trước đó, ngoại trừ địa hình bị thay đổi, thì Lý Thần còn hơi chiếm một chút lợi thế.

Cát Mễ phải tiêu tốn nhiều thần ma chi lực để hồi phục cho Phó Hành, đồng thời Tế Vũ Kiếm cũng bị Lý Thần đoạt đi, khiến cho bọn hắn thực lực bị hao tổn nhiều.

Nhưng, một chút lợi thế này là không đáng kể chút nào, không đủ để hoàn toàn quyết định chiến cuộc, cho nên, Lý Thần vẫn không tài nào lạc quan được.

Một bầu không khí túc sát lại lần nữa nổi lên, hai bên lại chuẩn bị một lần nữa quyết tử chiến, lần này... Liệu sẽ có thể phân ra thắng bại?